Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG XV


Tao's POV


Thấm thoát ba tháng trôi qua, tôi với công việc mới thật nhàm chán nhưng vẫn phải làm. Hằng ngày ra đây, công viên ngồi dòm ngó người qua lại, trao đi ánh mắt cầu khẩn, tôi biết nếu như tôi nở nụ cười, thì có lẽ tôi sẽ khấm khá hơn, nhưng nở nụ cười thì tôi lại cảm thấy tôi chẳng khác nào một thằng đàn ông đứng đường, dù tôi vẫn luôn ngồi, để tôi không biết cười, nên mỗi ngày tôi chẳng kiếm được là bao, mọi đơn đặt hàng không còn, như chẳng bao giờ có.

Hình như số hủi nó đến thì nghèo mạt là vậy, tôi ngồi lặng ngước cao cổ như một kẻ ăn xin, nếu như tôi què quặt chắc là tôi làm ăn xin được hơn. Dạo này anh Lay tinh thần đã ổn định, nhưng anh đã mất công việc ở tòa soạn cho việc anh bỏ bê nghỉ ngang không xin phép, xã hội này là thế đấy, ai làm được việc thì mới được nhận, ai tắc trách đuổi thẳng không cần thâm niên. Ừ... trong công việc mà có tình cảm thì bao giờ mới tiến lên nổi.

Tôi lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ... 04:00 PM, phải nói là từ sáng đến giờ tôi chỉ có cái bánh nhỏ bỏ vào bụng, đám tượng trong nhà mà tôi không muốn bán, giờ bán lại không có ai mua. Tôi đã từ chối thời hiện tại, sống trong mộng mơ, để giờ đây tôi không còn bắt kịp thời đại này nữa, có lẽ tôi nên xin một công việc khác, như chạy bàn ở một quán bar, rồi với vóc dáng này có khi tôi tiếp khách được luôn đấy. Rồi khi làm được, tôi sẽ rủ anh Lay làm cùng, bởi chúng tôi là những con người sống cảm tính, công việc đấy quả là để dành cho bọn chúng tôi.

Tôi nhích khóe môi lên, kể cả bật cười chua chát cho số phận mình tôi cũng không dám... tôi đưa tay bịt lên miệng và ho khan vài tiếng... cảm thấy lạnh. Tôi ngước nhìn lên trời, bắt chước anh... như mỗi lần, anh tìm gì trên đấy vậy Kris? Hiện tại trước mắt tôi là bầu trời trong xanh, trời đẹp nhưng đời lại không đẹp, tôi muốn màu xanh đó tô vẽ cho cuộc đời của tôi và anh Lay, chí ít trong cái giờ phút này... Tôi muốn gom từng đám mây đó, làm nên gì? Kẹo bông gòn ngọt lịm để tộng vào cái bụng đói của tôi mà hiện tại cần một món chính.

Tôi cúi xuống, nhìn vào lố viết chì của mình, xám xịt... phải cuộc đời tôi là máu xám xịt này đây...

-" Chào!"

Nghe tiếng nói tôi ngẩng lên... thấy một tên con trai với nụ cười không hé môi trên khuôn mặt hơi gầy, ánh mắt thân thiện...

-" Tôi... chúng ta có thể nói một chút được không?"

Tôi ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu.

-" Okay!"

Tôi đẩy cái ghế xếp nhỏ tới.

-" Mời anh ngồi!"

Tên con trai ngồi xuống, lại trao đi nụ cười không hé môi, đưa tay ra...

-" Tôi xin giới thiệu, tôi là Kim Jong Dae, nhưng mọi người hay gọi tôi là Chen, tôi là người Hàn, còn anh?"

Tôi đưa tay ra đáp lại cái bắt tay lịch sự, cúi đầu.

-" Tôi là Huang Zitao, người Hoa!"

-" Anh... sao ngồi đây vẽ thế?"

Tôi lại tròn mắt, nhưng cũng đáp...

-" Có một thứ mà người ta thường bảo không thể thay đổi!"

Nhận lấy cái đầu với mái tóc màu nâu đen xoăn nhẹ gật xuống.

-" Số phận!"

Tôi nhích môi thật nhẹ, cười cho cái số phận chua chát mà tôi viện cớ đầu hàng che đi sự yếu đuối của mình.

-" Phải, anh muốn một bức chân dung chứ?"

Tôi thấy anh ta cúi xuống lấy trong túi quần sau ra một tấm danh thiếp.

-" Kiến trúc sư, tôi đang cần một họa sĩ cho một công trình nhà ở!"

Tôi cầm lấy, nhưng nhìn anh Chen trước mặt, chờ đợi tiếng tiếp của anh ta.

-" Anh vẽ Graffiti được chứ?"

Tôi bật cười nhẹ ra tiếng nhỏ gật đầu, tiếng tiếp của anh Chen.

-" Trên cả trần đấy, như Nhà Nguyện Sistina!"

Tôi tròn mắt, anh Chen đưa cả hai tay lên ra hiệu...

-" Không đến như thế, nhưng nghệ thuật cỡ đó!"

Tôi lại bật cười nhẹ:

-" Tôi sẽ cố làm hết sức mình!"

Anh Chen đưa tay ra.

-" Hợp tác vui vẻ, đến giờ trưa rồi, chúng ta đi ăn gì đó rồi bàn tính nào!"

Tôi gật đầu đứng dậy, dọn dẹp rồi đi cùng anh Chen gì đó. Chúng tôi đều đi bộ nên đến một quán ăn người Hoa gần đó.

--

Anh Chen là người làm việc nhanh gọn lẹ khi anh có quá nhiều công việc. Chúng tôi hẹn nhau sáng mai đúng 7h có mặt tại công trình, tôi chào và cảm ơn rối rít trong sự mừng vui thật sự của mình khi tiền lương rất khá. Tôi bước về nhà nhanh hơn, cảm thấy có sức sống trở lại.

Đẩy cửa nhà... vắng lặng như tờ, tôi đi thẳng vào phòng ăn, vừa đi vừa gọi...

-" Anh Lay, em mua món mì hoành thánh cho anh nè, anh ra đây ăn đi nhé, em đi tắm đây!"

Tôi đặt món mì lên bàn ăn, rồi trở về phòng để tắm, dạo này anh Lay ở không nên người chăm sóc nhà cửa là anh Lay, anh Lay quen làm việc này sao đấy, mà anh Lay làm tốt hơn tôi rất nhiều. Bước vào phòng ngủ, nó không còn dơ bẩn như 3 tháng trước nữa, trái lại nó gọn gàng ngăn nắp hơn lúc chỉ có mình tôi.

--

Tắm xong, tôi lấy khăn quàng qua người, tôi đi ra ngoài phòng, soạn quần áo cho ngày mai làm việc, tự dưng lòng lâng lâng sao đấy, tôi hát khẽ một bài hát quen thuộc, nhìn mình trong gương... mái tóc ướt phủ trán, tôi đưa tay lên vuốt ngược để lộ toàn bộ khuôn mặt tôi... Ngày đấy tôi có gì cho Kris chọn, còn bây giờ tôi không còn gì để anh ấy không chọn tôi nữa. Tôi khẽ nhích nhẹ khóe môi... tôi... không còn là thằng nhóc, tôi trưởng thành trong mọi thứ, và đầy lực hấp dẫn đấy thôi...

Tôi bật cười nhẹ, chua chát còn thêm nhàn nhạt... tôi mở cánh cửa tủ cho hình dáng mình như lướt qua mình... Tôi sững người, hình như có gì đó màu đen phía sau tôi hiện lên trong gương, tôi vội đóng cánh cửa tủ lại như cũ, đưa mắt nhìn vào gương, rồi khẽ rùng mình. Tôi quay phắt lại, cảm nhận như có bàn tay ai đó vừa mơn trớn trên thân thể tôi...

Một cơn gió thổi tới, tự dưng theo quán tính tôi đưa tay lên chụp lấy cái mép khăn đang quàng qua thắt eo mình... đây có phải là biển đâu, sao gió lại chỉ muốn lấy đi cái khăn tắm của tôi vậy? Tôi nhìn xuống người mình... vội khép chân lại, rõ ràng có thứ gì đó như đang chạm vào cậu nhỏ của tôi...

*Áh..................*

Tôi la lớn túm chặt lấy cái khăn lao ra khỏi phòng miệng hét lên...

-" Kris...... Kris......"

Tôi sững người, chợt biết trong hoàn cảnh này người tôi phải gọi là Lay mới đúng, cơn gió phía sau ập đến, khiến tôi co giò chạy qua phòng vẽ, miệng vẫn la lớn...

-" Kris... cứu em...!"

Vừa đến phòng vẽ thì trái tim tôi như dừng lại khi thấy cánh cửa phòng vẽ đột ngột mở ra...

*Á.....................*

Tôi ngã ra đất... không biết gì nữa...


.........

Tie's POV


Tôi đứng lặng nhìn Tao nằm ngất dưới chân mình... đến lúc này bạn vẫn gọi hắn sao... vậy là tôi đoán không lầm, người quan trọng nhất trong lòng bạn vẫn là Kris... Được rồi, tôi sẽ không thử với bạn nữa, thảo nào Kris lại bảo vệ bạn... Anh chết chắc với em rồi Kris, là tại anh nhiều chuyện, ôm đồm mọi thứ cho cái chức danh gì nhỉ... đội trưởng sao... ừ... cứ đứng đúng vị trí của mình và làm tròn nó một cách hoàn hảo nào. Bởi vì khi anh sinh ra, số phận anh đã phải gắn kết với hai từ "hoàn hảo" mất rồi...

Điều đau đớn nhất của anh là gì? Kris! Sẽ như em thôi, bị chính người mình yêu từ chối...

*Hahaha......*

Tôi bật cười lớn ngạo nghễ, bạn có biết không Tao... tôi rất ganh tị cũng như ghen ghét bạn đấy. Tôi lao mình ra ngoài...

-" Tạm biệt Tao, chúng ta sẽ được gặp lại!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kristao