CHƯƠNG XIII
Tao's POV
Tôi ngồi lặng trong phòng vẽ, với cây cọ trên tay, cảm thấy mệt mỏi cho mọi thứ. Một tuần trôi qua, nó dài như hàng thế kỷ, điều gì khiến tôi trở nên như chẳng còn muốn sống thế này... Một tuần ở Hawaii, anh làm gì thì tôi không muốn nghĩ, nhưng mọi thứ cứ hiện lên trong đầu tôi, tôi chấm cây cọ vào màu đen, để vẽ mái tóc... của người mà tôi yêu thương, tình cảm tôi dành cho anh nó thật là lạ kỳ, không thể lý giải, tôi cũng chẳng muốn đến Thánh Đường, dù để hỏi một việc mà chỉ có Thượng Đế mới có thể trả lời được cho tôi.
Giờ đây tôi không còn như trước nữa, tôi còn phải trông chừng anh Lay, anh Lay giờ suốt ngày nhốt mình trong phòng tối và chỉ có một câu được gào lên từ miệng anh ấy...
" Cho anh rượu, cho anh say!"
Anh chìm đắm trong men nhưng không thể say để quên đi mọi thứ, cô bạn gái mà anh chăm chút từng miếng ăn giấc ngủ, trao cho đi hết mọi thứ tình trên thế gian đã bỏ anh đi mất, còn đem theo tài sản của hai chúng mình... Thật tức cười, tôi ghét cái kiểu hùn hạp lỗ vốn đó, chàng làm ngày làm đêm đưa tiền cho nàng gởi vào ngân hàng, nàng bảo xây dựng tương lai cho hai đứa, nào là phải chuẩn bị mái ấm riêng, hạnh phúc khi chúng ta có thêm ít nhất hai con...
Anh Lay là loại đàn ông đó, đội bạn gái lên đầu, nhưng còn đỡ hơn tôi, đội cái thằng đàn ông lên cả bàn thờ, vậy ai đáng trách hơn ai... Bởi thế tôi có dám trách anh Lay đâu, nên cứ đáp ứng như anh ấy yêu cầu... Thôi, sống làm gì nữa khi mất hết đi niềm tin, hy vọng... Ừ, nhưng đâu phải muốn kết thúc là kết thúc, mọi thứ đều có sự sắp xếp của Đấng Tối Cao, tôi nghĩ như thế, nhưng không bao giờ buộc khỏi miệng câu từ đó để an ủi ai, kể cả chính bản thân mình, tôi buông cọ xuống, quay nhìn... còn 8 bức nữa, tối nay tôi lại không được ngủ rồi.
Từ khi nuôi thêm anh Lay thì tôi không còn có thói quen vẽ khi có cảm hứng nữa, cũng chẳng biết sống với cảm xúc của chính mình, tôi vẽ ngày vẽ đêm theo đơn đặt hàng, hàng gì chẳng biết, sau vụ này tôi phải nghỉ, rồi lại ra đường, ngồi ở nơi nào đó, công viên chẳng hạn, vẽ chân dung cho khách du lịch, như thằng ăn mày kiếm từng đồng xu để lấp vào hai cái miệng vô dụng trong tình cảm... đấy... sống cảm tính đi, có mà chết đói...
Tôi lấy giấy ra, lồng vào khung, đưa tay vuốt mạnh.
*Ah...*
Tôi khẽ la lên bởi ngón tay tôi vừa cứa qua thanh nẹp, tôi đưa tay lên nhìn... một đường màu đỏ lan tỏa thật nhiều trên đầu ngón tay tôi... mặc kệ cho chảy hết máu rồi chết, tôi bật cười... cay đắng... cắt ở động mạch chính còn chưa chắc chết nữa kia mà, sức khỏe tôi rất tốt, không dễ dàng chết đi đâu... tôi rời phòng vẽ đi ra ngoài lấy băng cá nhân.
Vừa bước ra khỏi phòng vẽ thì tôi nghe tiếng quen thuộc trong một tuần qua...
-" Hic... hic... Tao ơi... cho anh rượu... anh khát..."
Anh đang khát không phải là rượu, anh đang khát là tình ở giữa nhân gian, em không có cho anh, nên không bao giờ anh cảm thấy đủ, để vẫn cứ đòi hỏi nơi em...
Tôi mở cửa phòng ngủ bước vào, vẫn là tối tăm, đủ thứ mùi nồng nặc trong căn phòng ngủ hằng ngày luôn sạch sẽ của tôi, mới một tuần mà như bãi rác, anh Lay không cho tôi vào dọn dẹp, thôi thì, tôi quen rồi... thờ tất cả mọi đàn ông nên tôi đành phải yêu chiều anh Lay vậy. Theo thói quen, tôi bước đến trong góc, chẳng thấy gì ngoài một cái góc đen đúa mà mọi lần cái góc này tôi đặt thùng rác chứa giấy đây... giờ đây rác của tôi đã biến thành anh Lay ư... Không, anh có thể làm lại từ đầu, tôi sẽ bên anh, nhưng tôi biết giờ không phải là lúc nói những lời đó. Tôi ngồi xuống, hạ giọng:
-" Em hết tiền rồi, khi nào em giao tranh xong, em mới có tiền mua rượu cho anh được!"
-" Xin... lỗi cậu!"
Giọng anh Lay như chợt vỡ òa, rồi tiếng khóc lớn...
-" Cậu vứt anh ra đường cho chó nó tha anh đi, hay vứt anh vào cái trại tế bần nào đó, mặc kệ anh, ai cũng mặc kệ anh hết cơ mà!"
Tôi đành hạ giọng:
-" Ai em không biết, nhưng em thì không!"
-" Anh... là gánh nặng của cậu rồi!"
-" Anh biết nói thế tức anh còn có suy nghĩ!"
-" Sao anh không có suy nghĩ, nhưng suy nghĩ của anh đều nghĩ đến những điều tồi tệ mà anh đang gánh lấy mà thôi!"
-" Vậy anh muốn... như thế này đến bao giờ?"
-" Anh không biết, cậu giúp anh đi, anh không có can đảm tự kết liễu đời mình!"
-" Nếu giúp anh được thì em cũng đã tự xử mình được rồi!"
-" Cậu buồn à?"
-" Không!"
-" Anh nghe giọng cậu nghẹn lại đấy thôi!"
-" Ừ...!"
-" Cậu buồn... Kris ư?"
-" Anh còn nhớ à?"
-" Sao anh không nhớ, hai thằng quỷ hùa vào chơi anh, ngày trước cũng thế mà, Luhan và Kris, bọn hắn cũng trêu ghẹo anh luôn đấy chứ!"
-" Tuổi trẻ mà!"
-" Chỉ có cậu nghĩ như thế!"
-" Luhan biết cái biệt thự đó là của Tie cho anh, sao hắn còn cố gắng dành khi không phải là của hắn!"
-" Thật sự thì em không rõ chuyện của anh, anh Han và Tie cho lắm!"
Tôi thấy cái màu đen đó gục xuống...
-" Phải... là quả báo, Tie đã lấy lại rồi!"
-" Trong chuyện này em cũng có lỗi một phần, thật sự cũng vì do cá nhân nên em mới động viên anh không hòa giải!"
-" Không phải đâu, Tao... cậu đừng tự trách mình, thật sự cậu không hiểu chuyện giữa 3 bọn anh!"
-" Có lẽ thế, ngày trước Tie đứng bên em luôn, nhưng anh biết đó, người em nhìn là Kris, còn Tie là Luhan, nên 2 đứa em chẳng ai thèm dòm ngó ai cả!"
-" Anh cũng không biết sao nữa... thật ra anh biết Tie là con gái ngay từ lúc mới đầu con bé giả nam sinh đến ký túc xá mình rồi, nhưng anh không nói ra, cậu biết đó chúng ta đều rất khó khăn khi được đến đấy học hành, anh không muốn bất cứ chuyện gì không hay xảy ra cho anh, nên anh không dính dáng vào bất cứ việc gì của ai hết!"
-" Chúng ta là những con người vô tình nhất thế gian!"
-" Phải... anh biết Tie yêu thầm Luhan, con bé đó trông xinh xắn, nhưng chỉ cái tội béo mà thôi, con gái trong mắt anh cần nhất đó là phải vui vẻ, vóc dáng có thể tập tành, khuôn mặt có thể thẩm mỹ, nếu cái tính tình không tốt thì coi như là số không, thật sự thì Luhan cũng như anh thôi, không muốn dính đến tình cảm làm gì, Luhan còn thận trọng hơn Kris, để khiến cho con bé đau đớn, anh nghĩ Luhan biết rõ con bé là con gái đấy, nếu không thì Luhan không từ chối thẳng thừng như thế đâu. Con bé cứ lên sân thượng ngồi khóc suốt mấy tiếng đồng hồ, bỏ ăn uống, anh không thể làm ngơ, bên con bé qua từng ngày tháng, tự dưng anh thích lo cho nó không biết từ lúc nào, anh muốn nhìn nó khỏe mạnh, ăn ngon, ngủ tốt.
Rồi con bé mở lòng ra với anh, nó nói với anh, nó có căn biệt thự cổ của cha nó để lại cho mẹ nó, nhưng có chút tranh chấp, nó phải về Ý giải quyết khi mẹ nó gọi, xa nó hai tuần, tự dưng anh cảm thấy thiếu thốn, trống vắng, cô đơn, và nhớ nó kinh khủng. Khi nó về, nó cũng đã ôm chặt lấy anh bảo nhớ anh, không biết sao anh lại an ủi nó bằng nụ hôn đầu đời của mình, không muốn nó khóc bao giờ, bọn anh làm bạn hay bồ anh cũng chẳng biết, cứ thích đi chơi cùng nhau mà thôi.
Khi anh vừa 19 nó 17, nó kéo anh đến một văn phòng luật sư, làm giấy tờ chuyển quyền thừa kế ngôi nhà cổ, luật sư nói anh chỉ có thể làm bảo hộ cho nó thôi, nếu như nó chết trước 18 tuổi, anh mới có quyền xử lý căn nhà đó, vì thật sự bọn anh không có giấy tờ chính, chỉ là giấy viết tay cho việc thừa kế của mẹ nó trước lúc bà qua đời, và hiện tại đây cũng chỉ là giấy viết tay của nó cho anh, bọn anh giao hết cho luật sư khi không biết một tí gì, và ngay chính ngày hôm đó, chuyện đã xảy ra... thì cậu cũng biết rồi đó... anh thật không hiểu... tại sao... lúc nó nhìn anh, anh lại quay đi vô tình thế... Tao..."
Tôi bị đẩy ra đất, khi anh Lay chồm lên người tôi...
-" Em nghe anh nói... em phải tin anh... anh không cố ý... là anh không biết... Tie... bị bọn quỷ đó xô xuống sân đâu Tao... em cũng thấy mà đúng không? Tại sao em không ra mặt, trong đám người bọn anh, em là người biết kungfu mà... Tao..."
Tôi lặng người đi, khép mắt lại... anh Lay nói phải đấy, đó là những gì mà tôi đang phải giữ lại, nó còn lớn hơn lỗi lầm mà tôi đã làm với Kris...
-" Thật anh không biết đâu Tao, anh cứ nghĩ, xong chuyện rồi thì anh sẽ chăm lo cho em ấy thật tốt, anh sẽ không trách hờn gì em ấy cho sự việc xảy ra không ai muốn hết, phải không Tao... em nói gì đi chứ... anh không có lỗi... anh không có lỗi, chỉ là... anh không lường trước được mọi việc thôi mà Tao... cho anh rượu... cho anh rượu đi Tao..."
Tôi xoay người co thân lại, trong tiếng thét gào của anh Lay, cùng những tiếng đổ vỡ trong căn phòng của tôi... Ừ, anh cứ đập phá hết đi, thậm chí đập luôn cả em đây này... lỗi lầm đó không chỉ dành riêng cho anh, mà cả cho em, Kris và Luhan nữa...
-" Đừng trách anh Tie... tha thứ cho anh... em đến đây đi, anh trả lại em cái mạng này đấy Tie... cho anh kết thúc như mọi thứ anh mong muốn nào... Tie..."
Tôi đưa hai tay lên bịt chặt tai, không muốn nghe tiếng gào của anh Lay nữa, tôi cảm thấy ngộp thở dù không có sợi dây lụa nào quấn quanh cổ mình... điều gì khiến cho tôi không dám đối chọi, lúc ấy là vì tôi luôn làm theo người mà tôi luôn xem là thần tượng, anh ấy làm ngơ để tôi cũng bắt chước làm ngơ, thật đáng trách mà... bạn yếu đuối, còn tôi nhu nhược, chúng ta chỉ là những đứa bé sợ hãi trước sóng gió... không... không phải... tôi là đứa hèn mạt... để mãi mãi tôi không bao giờ có những điều mà tôi ước mong, tôi đáng bị đối xử như thế... nhưng... tôi mấp máy môi... kẻ cả việc gọi tên anh thì tôi còn chẳng dám thốt lên nữa... chỉ biết rằng... Anh... em đau lắm...
.........
Kris's POV
Tôi gập người xuống, đưa tay vịn lên ngực mình, tiếng nó gọi tôi... từ phương nào... tôi đưa mắt nhìn quanh, chẳng thấy gì ngoài nụ cười dịu dàng của anh Han... cái cảm giác đau thắt tim này thường xuất hiện trong tôi từ lúc tôi ở Milano trở về nhà, tôi đứng bật dậy... tôi muốn về LA ngay tức khắc... về với nó... để tôi nói gì... chẳng biết, tôi chỉ biết mình muốn thấy đôi mắt màu chocolate ngấn lệ, để tôi đưa tay ra, giọt nước mắt đấy sẽ trực trào ra nằm trọn trong lòng bàn tay tôi, để tôi phải giữ gìn... tôi hé miệng ra, chỉ để gọi một tiếng...
-" T..."
Nhưng tôi không thể thốt thành một âm từ hoàn chỉnh, bởi miệng tôi đã bị đôi môi màu hồng đó nuốt mất rồi...
.........
Tie's POV
Giờ thì anh bắt đầu biết, chúng ta đã phải ràng buộc lại với nhau, bằng mọi cái gút thắt trên sợi dây lụa đen rồi chứ... Anh đau lòng à? Anh muốn về với Tao à? Chưa phải lúc đâu anh. Rồi đây... em cũng sẽ cho anh một cơ hội để lựa chọn, anh vì mình, hay vì Tao mà hy sinh... Cảm ơn anh, người đàn ông mà trong 4 người, em không yêu nhưng lại thấy quyến luyến nhất... nào hãy hưởng thụ con đường làm đàn ông của anh đi nào, như mặt trời rực rỡ, anh luôn là kẻ đứng nhất trong mọi thứ... Kris...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro