CHƯƠNG XI
Tie's POV
" Xin chào quý khách, chuyến bay 352 từ LA đến Hawaii chuẩn bị cất cánh, xin quý khách thắt dây an toàn để bảo đảm cho đường bay. Chúc quý khách một kỳ nghỉ tuyệt vời!"
Tiếng người nữ tiếp viên vang lên, tôi đưa tay nhìn đồng hồ... 11:59 AM... rồi tôi nhìn qua anh Han... từ lúc leo lên taxi, anh huyên thuyên với hạnh phúc thật sự... niềm vui chiến thắng rất phấn khởi và thỏa mãn phải không anh, nhưng thứ em cần ở anh là sự thỏa mãn khác, mà em biết chỉ có Kris mới có thể đem lại cho anh, thôi thì... em và hắn giờ cũng chỉ là một, một tuần hãy để cho em chăm sóc cho anh thật chu đáo, như một món quà cuối cùng em gởi tặng anh, cuộc sống là thế đấy anh à... vui thì ít, mà buồn thì nhiều.
Đối với em thì sao cũng được, chẳng qua em có chút mong mỏi, là mỗi lần em vui, em cần có người chia sẻ, sao anh không cho em một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi, ngày đấy đi học, đâu có bận rộn như bây giờ. Nếu như em không giúp anh, anh có nhìn mặt em không? Là không, anh không cần sự giúp đỡ của em, mà là của Kris, bao giờ cũng thế, em lấy khả năng gì giúp anh trong mọi việc mà anh muốn.
Có lẽ vì thế nên anh không cần em, cũng không muốn chia cho em bất cứ một điều gì, anh không để em vào bất cứ vị trí nào trong anh, kể cả bên ngoài, anh xua đuổi em... anh có biết một con bé 16 tuổi, lạc lõng giữa khoảng trời xa lạ, nó có rất nhiều thứ để sợ hãi không? Anh không bao giờ biết, vì anh là con trai, có là con bé đâu.
Nhưng anh đã khiến em phải chú ý... Ngày hôm đấy, em nhốt mình trong góc đường tối tăm vì bị bọn bạn trêu ghẹo, em không dám ngẩng mặt nhìn ai cả, em cũng biết thế nào là tổn thương, anh đã đến trước mặt em, và đã cúi xuống, đặt một túi bánh nhỏ, anh xem em là ăn mày sao... Ừ, mà phải đó chứ, lúc đó em run rẩy dưới trời lạnh cùng đói khát, dự tính cứ như thế để mình chết dần mòn, mặc kệ mọi thứ, đập vào mắt em là bàn tay mềm mại, rồi cánh tay dài, rồi gương mặt sáng nho nhỏ, như con gái, anh có vẻ đẹp mỹ miều, trao cho em cái nhìn thương cảm, còn nụ cười thì chỉ có sự động viên.
Vì đó mà em đã đứng dậy, cố gắng sống tiếp khi em chỉ muốn kết thúc cuộc đời mình, anh bước đi, ra khỏi nơi tối tăm, ngoài kia cũng chẳng có ánh sáng nào, nhưng chính anh lại tỏa ra thứ ánh sáng, lấp lánh nho nhỏ, đủ để em bước theo anh mất rồi.
Em đã cố tìm đến một người con trai mà lần đầu tiên em nhìn thấy thì đã rung động... em biết thân phận mình, chỉ mong được đứng xa xa nhìn ngó anh mà thôi, anh ở ký túc xá số 113, cái ký túc xá chỉ có nam sinh, để vào được đấy, em đã dành dụm hết cả số tiền còn lại, với bộ dạng nam sinh, mái tóc em tự cắt, quần áo em tự chọn, em cố tình làm ra vẻ con trai, cho một khoảng thời gian cố định được ra vào, đó là từ 4h đến 7h chiều... em chỉ có khoảng thời gian ngắn ngủi đó...
Để nhìn thấy anh cùng bạn bè vui đùa cho giờ nghỉ, anh không ra ngoài làm thêm như những sinh viên khác, anh đang dồn sức vào việc học cho nhanh, em nghĩ anh giàu có hơn em nhiều, mỗi lần thấy anh bên Kris vui đùa, em ước ao mình được như thế, nhưng nhìn lại mình thì ôi thôi, chính em còn thấy tởm nữa kia mà, những lúc đó em suy nghĩ nhiều lắm, em có thể nhịn ăn để có vóc dáng cân dối, nhưng mãi mãi em cũng không thể tập sao cho có chiều cao của Kris đâu.
Em thích nhất là những lúc anh khẽ ngước khuôn mặt đẹp còn hơn con gái của anh lên, một chút thôi, rồi anh nở nụ cười... trao đi cho Kris. Tại sao... nếu như em có bắt ghế lên, thì em cũng biết chắc mình không bao giờ có nụ cười đó của anh... Bạn bè như anh và Kris em thấy thật ghen tị... không như đứa con trai mà em luôn đứng cạnh bên... em và nó cảm giác khác nhau, em biết điều đó mà... Tao... thinh lặng với đôi mắt màu nâu rất đẹp, lúc nào đôi mắt đấy cũng phủ một lớp nước thật mỏng, đủ cho nó trong veo, nhưng lại đầy muộn phiền...
Chưa bao giờ em và Tao biết cười như hai anh... Luhan và Kris... cả ký túc xá này đều biết rõ hai người luôn bên nhau không rời... mọi lời đồn đãi vào tai này của em thì em chỉ muốn tống hết nó qua tai kia, nhưng dễ gì có cái chuyện vô tình với người mà mình yêu được... vào rồi thì nó ở trong đầu em, em không tin... anh với kris là một đôi như lời nam sinh đồn đãi...
Cái ký túc xá này nhiều tên con trai còn hơn mụ đàn bà, nói lung tung, nhưng nói gì thì cũng chỉ là trong một khu nhỏ, nơi đây nạn phân biệt da màu vẫn xảy ra, chỉ là không quá lắm... em da gì nhỉ... cha em người Ý, mẹ người Thái, vậy em thuộc Châu Âu hay Châu Á, em không biết, chỉ cần đứng ở đây, bên bọn anh, thì em cũng bị đối xử phân biệt rồi...
Chính vì thế mà bọn anh không dám nổi loạn chống lại, vì nếu như có xô xát với bọn nam sinh da trắng thì người rời khỏi ký túc xá bao giờ cũng là bọn da màu mà thôi... đừng đòi hỏi bất cứ thứ gì khi mình không có quyền đòi hỏi, đừng chống đối bất cứ thứ gì khi mình không có khả năng... là thế... là thế... để đến lúc em bị bọn hắn xâm phạm, thì bọn anh như quy cũ, chỉ biết đứng nhìn hoặc quay đi mà thôi đúng không...
Điều đó khiến bọn anh chọn học luật sao? Không... em không thấy, em chỉ thấy bọn anh rất cần tiền, phải tiền luôn là sức mạnh vạn năng, chẳng thể tách hai anh nhỉ, em không biết, em vẫn luôn mâu thuẫn trước bọn anh... Luhan à... em chỉ muốn cùng anh chia hết mọi thứ gọi là đầu tiên của em mà thôi...
--
Ngày 30 - 12 - 2017. Chiều có gió mát
Balcon phòng số 1330, tầng 13...
-" Cậu làm gì mà ôm anh chặt thế, cậu sợ độ cao thì vào trong đi!"
Tiếng Luhan vang lên, tôi lắc đầu cố siết chặt vòng tay mình, hạ giọng:
-" Đừng xua đuổi em, em mong ngày này lâu lắm rồi!"
-" Cậu không sao chứ Kris?"
Anh Luhan xoay người gỡ tay tôi ra...
-" Cậu nên nhớ anh không như cậu và thằng Tao đâu nhé!"
-" Ừ, thì em biết, nên em mới yêu anh!"
-" Ờ, xin lỗi cậu, cậu không phải là đối tượng của anh!"
Tôi chới với lùi lại khi bị anh Han xô mạnh... tôi thấy anh Han nhìn tôi với đôi mày nhíu lại cùng ánh mắt không hài lòng, bước nhanh vào trong...
-" Anh mướn phòng khác, nếu cậu còn có cử chỉ thân mật quá mức, anh sẽ về liền!"
Tôi phóng tới cánh cửa phòng, bấm khóa trái rồi rút thẻ ra:
-" Anh muốn đi đâu, rõ ràng anh hứa cho em cùng anh chia sẻ kỳ nghỉ này mà!"
Anh Han quay đi lấy cái điện thoại mà anh để ở tủ nhỏ kế bên đầu giường... tôi bước đến bình thản tiếp:
-" Khi chúng ta, hai thằng con trai bước vào đây thuê phòng, họ đã chọn cho chúng ta một căn phòng đặc biệt... cách âm, nên chưa chắc... à mà không, xin lỗi anh, em lỡ tay làm hỏng điện thoại của anh rồi, chỉ có thể sử dụng điện thoại của khách sạn thôi, và em nói cho anh biết em cắt mất cái dây điện thoại đó luôn rồi!"
-" Cậu muốn gì?"
Tôi nhận được ánh mắt đấy của anh Han rồi, khẽ ngước lên nhìn tôi... tuyệt... phải nói là tuyệt vời đúng hơn, tôi cúi xuống, như muốn kéo dài cái khoảnh khắc chạm vào đôi mắt đấy bằng đôi môi tôi, như tôi ước mong...
-" Cùng anh hưởng trọn kỳ nghỉ vui vẻ!"
Anh Han bước lùi lại, chỉ để tôi tiến đến, anh Han khựng bước vì phía sau đã là cái giường, anh Han quay nhìn rồi né qua, tôi đưa hai tay lên nắm lấy hai bên cánh tay anh Han, giữ anh Han lại...
-" Trả công cho em nào!"
Tôi cúi xuống, nhưng đôi môi tôi trượt qua má anh Han bởi cái xoay đầu của anh ấy...
-" Cậu nghĩ sao vậy? Cậu biết lúc trước anh không thích tham gia vào cái trò tình ái này cơ mà, thật sự bác sĩ nói về giới tính của cậu thế nào?"
Anh Han làm ra vẻ kiên nhẫn, dù tôi biết anh ấy đang bắt đầu run rẩy trong tay tôi...
-" Bệnh thời đại!"
-" Bệnh thời đại của cậu là những trò chơi với đàn ông à?"
-" Thì dĩ nhiên rồi, em thích đàn ông, chẳng lẽ anh bảo em thích đàn bà!"
-" Cậu... cậu... buông tôi ra...!"
Anh Han xô mạnh... tôi lùi lại, và anh Han bất ngờ té xuống giường, tôi lao đến... giữ anh Han dưới thân tôi...
-" Em sẽ làm hết sức mình để anh cảm thấy sung sướng!"
-" Không... tôi sẽ thưa cậu đấy!"
-" Tội cưỡng hiếp đúng không? Okay, em biết cách bào chữa mà, cho anh lựa chọn cuối!"
Tôi nhận lấy ánh mắt anh Han dịu lại...
-" Chúng ta ngồi dậy, nói chuyện một chút!"
Tôi ngồi thẳng dậy, anh Han bật dậy lao đi, nhưng làm sao thoát khỏi tay tôi nhỉ, tôi cảm thấy thích thú khi mình chọn Kris, quả nhiên Kris có khả năng rất tốt cho mọi tình huống, tôi ôm anh Han vào lòng, tư thế này tôi không thích, nhưng dù sao thì giữ được anh Han trong tay thì cũng là quá sức như tôi ước mong rồi, tôi dời môi mình qua vành tai nhỏ của anh Han...
-" Cái vành tai anh thật xinh, như khuôn mặt anh vậy..."
Anh Han rụt người lại rồi khẽ rùng mình trong lòng tôi, cảm giác thật thích, tôi siết chặt vòng tay hơn...
-" Anh có nhớ vụ kiện số 35 ở hai năm trước lúc anh mới vào nghề không?"
Anh Han vội quay nhìn, đôi môi của chúng tôi gần như chạm sát vào nhau...
-" Cậu muốn nói gì?"
-" Vụ kiện đó em còn giữ mọi hồ sơ cùng chứng cứ!"
-" Cậu uy hiếp anh ư?"
-" Không... em chỉ muốn nhắc anh nhớ, vì anh, em có thể hy sinh cả bản thân mình!"
-" Thì ra cậu là loại người đó!"
-" Người đó là gì? Anh biết lúc đó em mới vào chưa đầy một tuần, nếu em không nhanh trí, thì anh có ngày hôm nay sao, anh vừa mới leo lên đỉnh vinh quang đó!"
-" Mọi thứ đều là do cậu sắp xếp!"
-" Anh biết em lúc nào em cũng làm việc theo trình tự sắp xếp có tính khoa học mà!"
-" Vậy cậu muốn gì?"
-" Muốn anh yêu em, chỉ mình em duy nhất!"
-" Không được, anh không phải là loại người như cậu!"
-" Loại như em thì sao, có gì không tốt!"
-" Cậu nên nhớ ngày đấy với cậu chỉ là giải quyết sinh lý, cậu từng khẳng định với anh như thế cơ mà!"
-" Vậy ư, chuyện đó em không nhớ, nếu anh ngoan ngoãn yêu em trong vòng một tuần ở Hawaii, em sẽ trả lại anh hồ sơ đó..."
-" Còn không?"
Tiếng anh Han chặn lời tôi... tôi đáp liền:
-" Còn không thì anh trước sau gì cũng chết, chết dưới thân em có phải tốt hơn không?"
-" Cậu có biết bạn gái anh là Ela!"
-" Biết chứ, cô nàng đỏng đảnh kiêu kỳ Ela Kim, với cái gia tài đồ sộ đang chờ đợi người hưởng, là anh chứ gì?"
-" Khó khăn lắm anh mới cua được nó, và chính cậu đã dẫn đường cho anh!"
-" Vậy ư, thế thì em yêu anh quá đi chứ? Chúng ta có một tuần thôi mà, sao anh lo vậy?"
-" Cậu không đi tìm thằng Tao như ngày đó đấy!"
-" Không liên quan đến Tao, anh khác mà!"
-" Đàn ông với nhau giống nhau thôi, anh không đáp ứng được nhu cầu cho cậu đâu!"
-" Cái đó phải còn tùy vào người đàn ông dẫn dắt, ngựa chứng cũng ngoan ngoãn thôi!"
*Bốp*
Tôi ngả ra giường khi vừa nhận được cú đấm thẳng mặt của Luhan.
-" Cậu đừng có mà giỡn mặt với anh nhé!"
Tôi biết mình không thể nhịn được nữa rồi, thật là ngọt ngào không muốn, muốn uống rượu phạt đó mà, tôi đứng dậy, thật nhanh đáp trả:
*Bốp*
Anh Han té bật ngữa ra giường, tôi cúi xuống, một tay tôi lôi anh Han dậy, một tay tôi cởi sợi caravat trên cổ mình ra, tôi kéo anh Han ra ngoài balcon... như Kris ngày đấy... tôi thích cảm nhận điều đó với anh Han... đã bảo tôi chọn Kris quả là không sai lầm mà...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro