CHƯƠNG X
10:20 AM, 29 - 12 - 2017
Tòa án Stanley Mosk - Los Angeles.
Tao's POV
Tôi không muốn đến, vì tôi không muốn nhìn thấy hắn thêm một lần nào nữa, nhưng qua vụ hầu tòa lần trước, anh Lay đã mất đi niềm tin, sức khỏe giảm đi đáng kể, nhất là đầu óc thì không còn nhớ việc gì ra việc gì, tôi không hỏi gì cả, tự dưng thấy như mình có phần lỗi trong đấy, anh Lay chắc không thể thắng nổi vụ này, và anh ấy cũng đã hình dung cho điều gì xảy ra tiếp theo, và thế... tôi đến cùng anh Lay, vì chúng tôi thật sự không thể không giải quyết cho xong mọi việc, tôi nhìn qua hắn, thì ra luật sư bên bị không phải là hắn mà là anh LuHan...
Lâu rồi tôi cũng không gặp lại anh Han, nhớ ngày đấy, hai người thường hay đi chung với nhau, cặp kè bá vai nhau đùa giỡn, khiến tôi thấy khó chịu, nhưng không thể thể hiện, nên chỉ biết giữ lại mà hờn, giờ đây cũng thế, tôi không dự phiên xử trước, nhưng những gì mà nãy giờ tôi thấy, tôi có thể hình dung ra được như thế nào...
Hắn ngồi hàng ghế trên cùng, bên phải anh Han, mỗi khi anh Han đưa ra một lập luận quan trọng đều quay nhìn về hắn, còn hắn thì chỉ nhích khóe môi lên cười nhẹ, trông mặt hắn lúc đấy toàn là sự tự tin đến đểu giả, nhưng nó lại khiến cho tôi cảm thấy ngất ngây, vậy người đáng trách là tôi chứ không phải hắn, rồi những lúc anh Han chờ đợi luật sư bên nguyên thì anh Han luôn bước tới chổ hắn, để hắn đưa cho anh Han bình nước.
Trong đó đựng thứ nước gì tôi không biết, chỉ biết anh Han uống một cách ngon lành... hắn chưa bao giờ cho tôi một hộp sữa, trong khi ngày trước phần sữa của tôi đều dành cho hắn, mà tôi cũng không biết hắn có uống không? Chỉ biết làn da hắn càng mịn màng, hồng hào như con gái vậy, khiến tôi thích chạm vào...
Tôi giật mình cắt đứt dòng suy nghĩ của mình bởi bàn tay anh Lay đang bấu chặt lấy tay tôi, với một lực mạnh mẽ, tôi nghe... giọng nói của chánh án vang lên rõ ràng:
-" ... Mọi chi phí kiện tụng bên nguyên cáo sẽ phụ trách chi trả, bãi tòa..."
Giọng cười anh Han vang lên, khiến tôi quay nhìn, chỉ thấy anh Han và hắn cùng bước nhanh đến bên nhau, đưa vòng tay ra ôm lấy nhau, thật chặt... trái tim tôi khẽ thắt lại, khi anh Lay cũng đang gục đầu vào vai tôi, tiếng anh Lay thật nhỏ, giữa tiếng vui mừng của kẻ chiến thắng...
-" Anh thua rồi Tao!"
Tôi vội đứng lên, đỡ anh Lay ra ngoài để tránh phóng viên, và hình như họ cũng không săn đón chúng tôi, mà họ đang săn đón anh Han. Ra khỏi cửa phòng tòa xử, tôi quay lại nhìn... lần đầu tiên tôi quay lại nhìn hắn... để tôi thấy hắn đang nở nụ cười rạng rỡ... của mặt trời... chói chang, vậy mà không thể soi sáng tâm hồn tôi, hắn đứng sát bên anh Han, rồi cùng nhau chụp hình, thứ hình mà tôi thèm muốn nhưng không bao giờ có.
Tôi chợt thấy ánh mắt hắn nhìn về tôi, đôi mắt màu đen của hắn sâu thẳm, nhưng tôi lại không có cảm giác hút lấy tôi như đêm đấy... tôi thấy hơi bất ngờ bởi trên cổ hắn, sợi caravat màu đen bằng lụa thương hiệu Hermès, hắn quay đi, đồng thời đưa tay mình lên cởi sợi caravat rồi choàng qua cổ anh Han, cái hành động đó khiến toàn thân tôi run rẩy, tôi bước thật nhanh như lôi anh Lay rời khỏi nơi chốn đó.
Càng lúc tôi đi như càng chạy, tôi muốn rời khỏi đây, có thứ gì đang dâng trào trong người tôi, mãnh liệt như một con thú hoang bị nhốt lại, đau đớn đầy vết thương như một kẻ dị hình bị bỏ rơi... ra đến ngoài, tôi thấy Halona bạn gái của anh Lay, tôi vội gọi:
-" Chị Na!"
Nhưng cô gái mang tên Halona lướt nhanh qua tôi như chẳng hề nghe thấy hay quen biết gì... anh Lay gục xuống trong vòng tay tôi, tôi quay nhìn, chỉ thấy dáng điệu mà mọi ngày nhanh nhảu biến đâu mất, chỉ còn lại như một cái xác không hồn, nếu như anh Lay thua kiện, chi phí trả cho vụ kiện anh Lay phải chịu hết toàn bộ, chúng tôi đã hiểu rõ điều đó, và giờ đây anh Lay đã là kẻ trắng tay, còn nợ ngập đầu, và có phải chăng điều đó khiến cho Halona như không còn thân thuộc gì...
Có tiếng chuông điện thoại của anh Lay, tôi đỡ anh Lay ngồi đại ở gờ đá một bồn hoa, rồi ngồi xổm xuống trước mặt anh ấy hạ giọng:
-" Điện thoại của anh đang reo..."
Anh Lay không nói gì, móc túi lấy điện thoại ra rồi đưa cho tôi, tôi bắt máy... nghe được...
" Chúng tôi là ngân hàng AOB, xin thông báo tài khoản của quý khách vừa được rút hết vào lúc 09:00 AM..."
-" Tại sao bây giờ mấy người mới báo chứ?"
Tiếng anh Lay gào lên, anh ấy nghe ư... Phải chăng, một khi con người ta đến đường cùng, thì hình như những gì mà bạn muốn từ chối đều kéo nhau đến... tiếng nữ nhân viên vẫn lập lại như máy... ừ, thì là máy nên chỉ biết trao ra chứ không biết nhận lại... như chúng tôi... tôi gục xuống, bên anh Lay, tôi và anh Lay là con người, còn hắn và anh Han là máy... máy... thì tôi không nên lấy làm thương tổn để làm gì, nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy xót lòng như thế... điều gì cứ khiến tôi phải giữ lại... là điều gì...
.........
Tie's POV
Tôi đứng lặng bên anh... Lay... chưa bao giờ tôi thấy anh mất hết hy vọng, bước vào con đường cùng, giờ vì gì... tôi sao... không... đứng dậy nào, anh trong tôi cũng mạnh mẽ lắm kia mà, mỗi khi tôi buồn, anh đều đem một món ngon đến cho tôi, để an ủi tôi, anh nói: " Khi buồn thì nên ăn một món gì đó ngọt ngọt, sẽ giảm được đau buồn!" Nhưng anh có biết không, mỗi lần tôi bị anh Han bỏ mặc, anh đều đem đến cho tôi một món bánh ngọt có kem, bản thân anh nghĩ thì ăn vào sẽ giảm đau thương, còn tôi thì càng ăn chỉ có cảm giác bị anh Han ghét bỏ, mặc dù anh Han không nói thẳng mặt tôi, nhưng anh có biết anh Han viện cớ gì để từ chối tôi không?
Vóc dáng của tôi, anh ấy không thích, và để anh ấy thích, tôi giảm cân, nhưng tôi chưa giảm được bao nhiêu thì anh lại dụ dỗ tôi ăn bấy nhiêu, anh đang là vật cản giữa tôi và anh Han, anh nói: " Con gái mũm mĩm mới dễ thương!"... Chỉ có anh như thế, anh nói dối, rõ ràng cô bạn gái hiện tại của anh gầy như que củi đấy sao... Tất cả bọn đàn ông trên đời này đều dối gian, chỉ qua là ai khôn thì mượn cớ khác để khỏa lấp hay biện hộ mà thôi...
Anh đừng trách em, rõ ràng em cho anh cả gia tài của em cơ mà, là anh không có đủ khả năng giữ, có vậy thôi... Tôi nhìn qua bạn... bạn vẫn yếu đuối trước anh ấy, tôi sẽ đợi, cho đến một ngày bạn mạnh mẽ, vì dù gì người đứng bên tôi cho những lúc tôi buồn vẫn là bạn mà không là một ai khác...
.........
Kris's POV
Tôi bước nhanh ra ngoài, giữa người đông thật đông, chỉ để tìm kiếm nó, thì ra nó không phải là người đứng sau nguyên cáo sao, vậy hôm đó sao nó không nói rõ ràng, từ trước đến giờ, trước tôi, nó không bao giờ dấu diếm điều gì, nhất là những lúc tôi có hiểu lầm nó vì những điều dù nhỏ nhặt nhất, nó cũng phải nói cho ra lẽ mới thôi, nó muốn tôi hiểu lầm nó là vì lẽ gì, để tìm lấy một sự thật của tôi dành cho nó ư... nó đâu mất rồi... tôi không thể tìm nó giữa biển người mênh mông, là tôi không thể tìm nó khi nó cố tình trốn tôi thì đúng hơn... ánh mắt tôi khựng lại... cái dáng phía sau của nó... không thể lầm lẫn... tôi bước tới từng bước, như chỉ muốn gọi tên nó, và nói với nó rằng...
" Cậu ở yên đấy, đợi anh!"
Khi tôi thấy nó ngồi gục bên bồn hoa cùng với Lay...
.........
Tao's POV
Có điều gì đó khiến cho tôi ngẩng lên quay nhìn... anh đang bước đến, với đôi mắt thật sâu, lần này nó long lanh, khoảng cách xa hay gần tôi không thể định được, nhưng nhường như tôi thấy mình trong đôi mắt đấy, tự dưng tôi lại có cảm giác nghèn nghẹn... đáng lý ra lúc này đây tôi phải ngoảnh đi và cất bước, nhưng tôi muốn chờ đợi, đôi môi màu đỏ thắm đấy bật ra một lời, dù là lời nói gì đó, để tôi có quyền hờn dỗi trước anh, chưa từng được hờn dỗi mỗi khi bị anh trêu ghẹo, tôi nhận lấy hết mọi thứ chỉ để anh vui cười, anh vui không? Khi chiến thắng mọi thứ... tôi biết trong vụ này anh có nhúng tay vào mà... để xem anh giải thích với tôi như thế nào, dù tôi biết rõ lỗi hoàn toàn không ở anh...
.........
Tie's POV
Bao nhiêu đây thôi hai người em yêu, đừng trách em vô tình, bởi câu chuyện còn dài, nó sẽ dài như năm tháng em nhớ bọn anh, nào cut nhé...
.........
Kris's POV
-" Kris!"
Tôi khựng bước, khi nghe anh Han gọi từ phía sau, nó cũng đã nghe thấy, tôi sẽ quay lại hay bước tiếp... tôi chờ đợi, điều tôi không thể từ chối, nhưng chỉ cần nó bước đến, tôi sẽ không quay lại...
.........
Tao's POV
Giọng người ta còn hay tôi nữa đấy chứ, người ta cũng có con đường sáng láng hơn tôi, thậm chí xinh đẹp hơn tôi, để anh chọn đó là điều hiển nhiên mà thôi... quay về đi, nơi đó thuộc về anh... còn tôi, chỉ là những cảm xúc mà không thể nấu ra cơm bao giờ... tôi nghe anh Han nói:
-" Kris, cậu chạy đâu thế, chúng ta đi Hawaii, một tuần thôi nhé, được không? Nhưng khi về nhà cậu phải phụ anh đấy, đi nào!"
Tôi đứng nhìn theo, như cái ngày xa xưa ấy, hai người bên nhau, quàng vai nhau cho những bước chân cùng bước, anh quay đi, hòa theo, để tôi lại, mặc kệ tôi nghĩ gì... Hawaii bờ biển đầy nắng ấm, dĩ nhiên hơn hẳn cái bờ biển nhà tôi... anh cùng người ta vui đùa rong chơi, quên đi tháng ngày mệt nhọc... anh rất biết hưởng thụ, bao giờ cũng thế, nhưng anh không bao giờ chừa phần có tôi...
.........
Kris's POV
Cánh tay anh Han quàng qua cổ, lôi tôi đi, rời xa nó... như ngày xa xưa đấy, tôi chờ đợi một tiếng gọi, một bước chân đuổi theo, nhưng vẫn là không, nếu nó thật sự muốn, nó có thể cùng bọn tôi, nhưng nó từ chối vì điều gì, chưa bao giờ tôi hỏi mà nó trả lời câu đấy, và còn như bắt tôi đừng bao giờ thắc mắc chuyện đấy của nó, riêng tư... nó có quãng thời gian riêng tư, và nó tự bảo tôi nên tận hưởng quãng thời gian riêng tư của mình... Ngày trước, tôi chơi với anh Han thân nhất vì đồng tuổi, lại đồng vào ký túc xá một lượt, còn nó lại chơi thân với Lay hơn.
Chúng tôi cùng biết nhau, nhưng không thân với nhau, trừ tôi và nó, nhưng sự thân thuộc giữa tôi và nó chỉ là những phút giây ham muốn riêng biệt, để anh Han và Lay đều nghĩ chúng tôi chỉ như những đứa con trai khác tò mò với những trò chơi tình ái giữa cái ký túc xá không có con gái mà thôi... ngày anh Han phát hiện ra chúng tôi, anh chỉ cười mỉm rồi vỗ vai tôi...
" À... ừ... cậu cứ tự nhiên giải quyết sinh lý của mình đi nhé, anh không có ý kiến..."
Để mặc tôi lao vào khi không có một ai cản lại, sinh lý tôi ra sao thì tôi không cần biết, tôi chỉ biết trước nó lúc nào tôi cũng ham muốn thỏa mãn mà thôi. Tôi khựng lại bên chiếc taxi trong tiếng nói của anh Han.
-" Chúng ta đi thôi, đến giờ rồi!"
Tôi vội bối rối.
-" Ủa, em chưa lấy hành lý!"
-" Đến đó anh mua cho cậu, anh có rất nhiều tiền trong vụ này!"
-" Nhưng mà..."
-" Nhưng nhị gì..."
Anh Han đưa tay lên đẩy cái đầu tôi xuống, đồng thời nhướng người hôn lên má tôi, rồi thật nhanh nhét tôi vào xe...
-"... Ngoan nào!"
Rồi anh Han ngồi vào kế bên tôi... tôi nghe tiếng anh Han...
-" Trả cho cậu nè!"
Anh Han quàng vào cổ tôi sợi caravat bằng lụa, tôi quay nhìn... chỉ thấy đôi mắt màu chocolate ngấn nước, tôi quay đi...
.........
Tao's POV
Tôi vội bước xuống đường, đưa tay ngoắc một chiếc taxi, ngồi vào tôi nói nhanh.
-" Đuổi theo chiếc phía trước!"
Rồi tôi ngả người ra ghế chờ đợi, ánh mắt tôi không rời khỏi chiếc taxi phía trước đang có anh và anh Han, điều gì khiến cho tôi phải bước theo với trái tim đau thắt này... Tò mò, là điều tôi bắt mình nghĩ ngay lúc này, mặc dù trong lý trí tôi, tôi đã có câu trả lời chính xác... Từng giọt nước trong mắt tôi tuôn trào, tại sao tôi cảm thấy tổn thương, giữa tôi và anh không còn có gì, chưa từng có gì cơ mà... Đêm hôm đó là tôi tự nguyện, sao tôi lại phải thắc mắc tình cảm của anh dành cho tôi là như thế nào...
Khoảng cách xa hay gần sao mà để tôi thấy rõ, anh cười nói bên anh Han. Ừ... thì hai người là đồng nghiệp, dĩ nhiên có nhiều chuyện để nói hơn là nói với tôi, anh bắt tôi nói hết tâm tư của mình, bày tỏ trước mặt anh, còn anh chưa từng nói với tôi về những suy nghĩ của anh, anh không cho tôi chia sẽ mọi thứ anh đang nghĩ, anh tính toán trong cái đầu gì của anh vậy? Tôi rất muốn biết, như giờ đây, anh muốn chứng minh cho tôi thấy điều gì? Ừ... thì đi với anh Han lúc nào cũng vui vẻ hơn đúng không... Anh khỏi phải tốn tiền mua cho tôi bất cứ thứ gì, lại được anh Han yêu chiều. Nếu tôi ở địa vị đó, tôi cũng sẽ chọn những thứ có lợi cho bản thân mình, nhưng trong tình cảm cũng tính toán sao...
Phải... với anh là thế, tính toán cho mọi thứ. Rõ ràng ngày đó, anh cần tôi để giải quyết sinh lý của anh, sinh lý của một đứa con trai đang độ tuổi sung sức với trò chơi tình dục mà không thể thông qua một đứa con gái, dù gì con trai với con trai sẽ không bị phát hiện ra để mà bị kỷ luật đuổi khỏi trường, tự dưng giờ tôi muốn hỏi... sao anh lại chọn tôi?
Là vì tôi nhút nhát, không dám tố cáo anh, là vì tôi một mình, sẽ không có ai dòm ngó, là vì tôi si mê anh, sẵn sàng để anh thỏa mãn, là vì tôi lụy tình với anh, anh nói tôi thích, ừ tôi thích thật đấy, nhưng tôi không phải thích như anh đang thích thỏa mãn những thú vui của thể xác, tôi thích vì tâm tôi thực sự rung động trước những cử chỉ tỏ lòng yêu thương của anh trao cho tôi...
Những màn dạo đầu của anh đầy điệu nghệ, khiến tôi hoàn toàn vâng phục, vậy trong những cử chỉ từ bàn tay ấm đấy, anh làm để làm gì? Khơi dậy nhục dục trong tôi thôi ư? Để tôi hòa theo không phản kháng ư? Không... anh lầm rồi, cái bàn tay ấm đó khiến tôi biết khao khát hơn là thèm muốn, với một người như tôi, phải phân biệt rõ thế nào là khao khát, thế nào là thèm muốn, không như anh, như mọi người cũng quy lại chỉ là một...
Tôi khao khát một cuộc sống hạnh phúc, với người tôi yêu thương, đến độ tha thiết, có thể quên mình đi để giữ lấy hạnh phúc đó. Còn anh chỉ là thèm muốn được thỏa mãn nhu cầu của chính mình, để giữ tôi dưới thân anh mà mặc sức vui đùa bởi tôi đáp ứng được nhu cầu ham muốn của anh... Đơn giản là thế thôi đúng không, anh bắt tôi hiểu như thế...
Tôi bước từng bước, sảnh sân bay quen thuộc với người đông thật đông, nhưng sao tôi chỉ thấy có hai người, vậy mà hai người không hề quay nhìn tôi... giờ đây anh đưa tay mình lên quàng qua vai anh Han, lôi anh Han đi. Tôi thích cái cảm giác đó, tôi luôn cảm nhận được cái cảm giác đó, anh Han chợt như nhỏ bé trước anh, anh đang tự chủ trong mọi thứ, như bên tôi làm chủ tôi... Từng bước chân tôi bước chậm lại, tôi khẽ hé môi, chẳng dám gọi anh thật lớn vì tôi thật sự là kẻ nhút nhát, sợ hãi mỗi khi anh từ chối, thất vọng từ anh đem đến sẽ khiến tôi hụt hẫng, tôi biết chắc điều đó, nhưng tôi vẫn cố níu lại chút gì đó dù là mong manh...
-" Kris..."
Một tiếng... anh mỉm cười nói gì với anh Han... không nghe. Tôi đợi cho những âm thanh xung quanh lắng xuống, tôi lấy hơi lần hai...
-" Kris..."
Anh dời cái vòng tay mình xuống thắt lưng anh Han kéo anh Han sát chặt vào lòng, anh Han đâu còn nhỏ như tôi để mà bảo lạc lối...
Tiếng kêu cuối cùng mà tôi phải dùng hết mọi can đảm...
-" Kris..."
Thì cùng là lúc anh cúi xuống, chạm môi lên tóc anh Han... anh từng nói thích mái tóc tôi vì nó mềm mại... giờ đây không còn nữa rồi... Tôi quay đầu vội chạy mất... đã bảo rằng không bao giờ có đâu, đừng gọi làm gì cho tốn công sức, chỉ nên ở lại đó, một chổ... để đợi anh đến mà thôi... sao tôi lại không nghe lời chứ...
Nó không còn như ngày ấy, sao anh lại vẫn không xem cảm giác của nó ra gì... Nó không còn nhỏ nữa, sao nó cứ ngu ngơ để nghĩ về điều mà nó biết không thể nắm giữ trong tay... Gió lớn... bầu trời rực đỏ bởi sét... mưa đi để nó mới dám khóc dù nghẹn ngào không nghe một thanh âm nào... Nó lao đi, bằng đôi chân của chính mình, về đâu nó không biết... vì lúc nó nhìn thấy anh thì nó đã bị lạc lối mất rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro