CHƯƠNG VIII
02:00 AM, 25 - 12 - 2017
Biệt thự Tramonto.
Tie's POV
Hai bước chân ngập ngừng...
-" Anh đi chuyến mấy giờ?"
-" 8AM!"
-" Em cũng đi chuyến đấy, vé khứ hồi!"
-" Anh cũng thế!"
-" Anh còn ra ngoài không?"
-" Chưa biết!"
-" Vậy tạm biệt tại đây luôn nhé!"
-" Oh... tạm biệt! Hẹn gặp lại trên tòa!"
-" Ừ..."
Hai cánh cửa gỗ mở nhẹ ra, hai nhân dáng mất đi chút tự tin bước vào phòng, hai cánh cửa khép lại...
.........
Tao's POV
Tôi đứng tựa vào cửa, những thứ anh làm cho tôi ngày hôm nay là gì? Điều đó tôi nên hiểu như thế nào khi tôi là con người quen sống theo tình cảm. Dụ hoặc tôi là điều mà tôi có thể suy ra duy nhất, như cái ngày đấy thôi, vẫn là thế, anh luôn muốn mọi thứ phải diễn ra như ý anh nghĩ, anh làm, và tôi ngày đấy là quân cờ trong tay anh.
Anh có biết rằng tôi còn có rất nhiều tình cảm với anh không? Tôi biết, anh biết... anh là một người thông minh, và hiểu tôi còn hơn những gì tôi hiểu, để anh một lần nữa siết cổ tôi, dắt mũi tôi sao, tôi chạm vào cái khăn quàng cổ của mình, bao giờ cũng thế, anh cũng là người thắt sợi dây này trước để giữ lấy tôi, mặc anh thỏa thích... Trong chuyện này nếu anh thắng, anh có bao nhiêu? Đến một nữa giá trị của ngôi nhà này không?
Anh đang hiểu về tôi như thế nào thì chính miệng anh cũng đã nói ra rồi còn gì. Anh ghét phóng viên vì gì? Vì thân chủ của anh phần đông là những cô nàng chỉ biết lợi dụng những ông nhà giàu có, lên giường rồi vòi tiền, chung quy như một bọn điếm cao cấp, mà chỉ có những thứ người như anh đã cho rằng ngồi lê đôi mách dám lên tiếng thôi đúng không? Và anh cũng đang nghĩ tôi trong cả hai vai trò đó à?
Tôi đang không muốn hiểu, đang muốn tự lừa dối mình, bởi lúc nào tôi cũng nghĩ cho anh hơn là cho tôi... Để giờ đây tôi cảm thấy những thứ mà bao nhiêu năm mình chất chứa, vẽ nên những ước mơ trong đầu giờ dần phai nhạt, tôi có đủ khả năng vẽ lại một bức tranh khác, nhưng hình như tôi không còn màu để tô điểm cho nó lộng lẫy nữa rồi. Bởi thế từ phút này đây, những bức họa hạnh phúc mà tôi vẽ ra chỉ có một màu phai nhạt, như cũ... thứ đồ cổ bao giờ cũng có giá trị hơn. Vậy tình của tôi ngày đấy vẫn là có giá trị hơn bây giờ đúng không?
Ngày đấy giá trị của tình cảm này với anh là chơi đùa, với tôi là tò mò, thế thì cứ như thế đi, hiện tại tôi muốn hoán đổi trong mọi thứ... tôi biết được rồi...
.........
Kris's POV
Tôi bước đến ngồi xuống giường đưa mắt nhìn quanh, vẫn là đống caravat trên giường, ai đã bỏ thứ này trên giường của tôi, nhà rộng lớn quá, tôi sẵn dàng chọn một căn phòng khác, không có những thứ mà gọi là kỷ niệm để tìm về, cậu không như trước nữa, mỗi lời của cậu đầy ẩn ý, cậu đúng là nhà báo rồi, cậu đang tiếp cận tôi để làm gì? Thắng trong vụ kiện này sao? Không, hình như cậu đang tiếp cận tôi để tìm hết mọi tội lỗi của tôi ngày xa xưa kia...
Tôi có tội gì? Theo tôi nhớ không lầm thì chỉ có tội với mình cậu, nhưng cái tội tình đó lại là chướng ngại vật trong con đường tương lai của tôi, rõ ràng tôi vừa mới leo lên đỉnh vinh quang, cậu vì tị hiềm mà tính lôi tôi xuống sao? Không... sau ánh hào quang, tôi sẵn sàng cất giữ cậu lại, chỉ là cậu đừng lôi tôi đứng cùng với cậu, bởi như thế không có ai có thể bảo vệ ai...
Tôi đưa tay cởi bỏ cái khăn choàng cổ, nút thắt của cậu thắt khó gỡ quá, nhưng tôi có kiên nhẫn để mà gỡ ra, chỉ là vấn đề thời gian thôi, cậu có cho tôi thời gian gian không? Thật sự tôi không thể tự quyết định thời gian của mình, bởi thế mọi việc làm của tôi cần phải sắp xếp theo một trình tự có khoa học là vậy... nhưng cậu cố tình không thèm hiểu cho tôi, chỉ cần cậu nhường bước, tôi sẽ đặt cậu ở phía sau mình. Hiện tại, tôi cảm thấy bất mãn, vì điều gì cậu biết không? Cậu đang chứng tỏ mình giữ lại mọi kỷ niệm của cô bạn gái, trong khi kỷ niệm của tôi và cậu, cậu quăng mất từ lâu rồi...
Tôi ghen với đứa con gái đó, tôi ganh với bản thân mình. Từ trước đến giờ mọi người đều cho rằng tôi được Thượng Đế ưu đãi, nhưng chẳng ai biết, khi tôi bước đến cái những bậc thang đi đến vinh quang, tôi đã bỏ không biết bao nhiêu công sức mới có được. Lúc tôi đau đớn khi vấp té... ai là người bên tôi? Hằng đêm tôi cô độc chúi đầu vào công việc, ai là người chia sẻ với tôi... Không một ai cả, không có ai đưa tay ra đút vội vào miệng tôi một miếng bánh cho công việc ngập đầu bỏ quên bữa ăn tối. Thay vì lúc tôi được dạo phố, đi xem phim gì đó thì, tôi phải ngồi ở văn phòng xem hồ sơ...
Hồ sơ mà tôi có được toàn những dối trá, lọc lừa, ganh ghét, tị hiềm giữa con người và con người... vậy sao tôi có thể nghĩ khác đi được chứ...
.........
Tie's POV
*Rầm*
Tiếng động do tôi tự tạo cũng đủ để khiến hai người tôi yêu lao đến cánh cửa, thanh niên quả là có khác. Cánh cửa bung ra, tôi chẳng nhớ là bên nào nữa, chỉ thấy hai câu cửa miệng được tuôn ta...
-" Chuyện gì vậy?"
Cùng một lúc, để hai đôi mắt đấy tìm kiếm từ đối phương những tổn thương bằng sự lo lắng... tổn thương thì không có, chỉ có nhân dáng gọi mời, hai đôi mắt giao nhau, tạo nên một lực hút mạnh mẽ, khi mặt trời cùng mặt trăng đứng đúng một đường, nhật thực hay nguyệt thực đều là như nhau, bóng đêm bao trùm cho những tội lỗi đi kèm. Bao giờ cũng là thế, rõ ràng thế giới của Satan luôn hiện hữu trên cõi trần thế này, rõ ràng thế giới của tôi cũng là đây...
Hai đôi môi tìm lấy nhau, không giữ lại gì nữa, cái khoảnh khắc này nên trân trọng hay lợi dụng đều có đủ...
Bạn mạnh dạn tấn công, điều gì khiến cho bạn làm thế? Đó là cái gút thắt của khăn choàng cổ mà bạn gút vào giờ đã được anh ấy mở ra... Tôi biết... bạn bất mãn, rõ ràng bạn có ý định giữ cái khăn đấy trên cổ mình, nhưng anh ấy lại không...
.........
Kris's POV
Tôi chới với lùi lại bởi nó xông đến, thật nhanh nó như gã đàn ông chuyên nghiệp lột sạch đồ của cô bồ gợi cảm. Tôi không phản kháng, tôi luôn là người thích tìm hiểu những trò mới lạ, nó đẩy tôi ngả ra giường, lần đầu tiên tôi thấy nó tự chủ, bởi thế tôi thích, nên để nó làm tới hơn... cánh hoa anh đào lướt khắp mặt tôi, xuống cổ rồi đến cạnh hàm, bàn tay uyển chuyển đó đang lướt đi trên thân thể tôi, chưa bao giờ nó để bàn tay nó chạm vào tôi như thế này, còn hơn là một người phụ nữ, ở nó có thêm sự mạnh mẽ của đàn ông, khiến tôi thích thú, vẫn là thế, nó đang làm gì tôi? Khẳng định cho tôi biết điều gì? Là tôi thuộc về nó ư...
Rõ ràng quá rồi, bàn tay nó thật điệu luyện chạm vào từng ngóc ngách, chắc hẳn nó cũng là đàn ông, nên nó biết đàn ông thích nhất được chạm vào như thế nào, và nó đang thể hiện điều đó cho tôi biết, bất giác tôi co chân lại, làm hành động ngại ngùng, nhưng không... bàn tay nó đã đưa thẳng xuống, và dừng đúng vị trí, để tôi mở rộng chân mình ra, vì khép lại chẳng khác nào tôi giữ chặt tay nó nơi đấy, mở rộng chân ra chỉ để bàn tay đấy thêm dễ dàng, nó chạm vào chổ nhạy cảm của tôi, qua hai lớp vải tôi vẫn thấy kích thích, tôi bắt đầu buông thả, mặc sức nó làm gì.
Nó dời tay lên túm ở trên giường một chiếc caravat, thản nhiên nó kéo hai tay tôi lên, như ngày trước tôi thường trói nó lại cho mỗi cuộc vui, nó đáp trả tôi... nó thích điều đấy... vậy nó cũng biết tôi thích điều đấy sao... ừ là thế...
.........
Tao's POV
Anh như em... cũng thích đúng không, ngày trước anh trói em lại, rồi tha hồ thỏa mãn, mặc em van xin đau đớn thế nào, giờ đây em trả lại anh cảm giác đấy, cho một lần cuối cùng ngày mai ta không còn được bên nhau. Anh có đường của anh, em có con đường của em, đã tự nói với lòng, sau kỳ nghỉ này em sẽ để mọi kỷ niệm về anh vào trong tận cùng tâm khảm, bước một con đường như bao người bước, dù mai sau này em biết, cảm giác với một người nào đó sẽ không có được như anh... Đôi mắt màu đen láy đó nhìn sâu vào em, anh bất ngờ lắm à, khép đôi mắt lại nào...
Tôi cúi xuống, chạm môi mình vào đôi mắt đấy, bắt nó khép lại, như tôi ngày đấy để hưởng thụ việc bị ép yêu, được yêu, muốn yêu...
Tôi đưa tay xuống, như cái ngày anh kéo khoá quần của tôi một cách điệu nghệ, rồi bàn tay anh lần đến nơi riêng biệt của tôi, chiếm trọn... Lần đầu tiên chạm vào cái của anh, để tôi biết ngày đấy nó ra sao mà có thể làm cho tôi đau đớn... muộn hay không, tôi không cần biết... Hiện tại, tôi có đủ thời gian để anh cũng phải giữ lại kỷ niệm như tôi, cho ngày mai tươi sáng của anh...
Sòng phẳng không ai nợ ai, chấm dứt như thế để không phải gây tổn thương cho nhau nữa...
.........
Tie's POV
Tôi nắm chặt cái thành gỗ đuôi giường, không có cái lành lạnh của sắt, vẫn như ngày trước, vẫn thập thò lén lút nhìn hai người ân ái với nhau, đây là phòng kín, không phải sân thượng để gọi là lạnh, là sáng, là gì đó để không dám cởi hết ra... phòng kín để giờ đây hai người cởi bỏ mọi thứ... bạn đưa tay lên, xé mạnh trang phục của anh ấy, nhìn cái dáng không mảnh vải, khung xương sườn của anh ấy nhô lên, bởi hai tay anh ấy bị bạn trói lại ở đầu giường... cái thân hình đấy như nhướng lên đầy gọi mời, bạn cúi xuống chạm môi mình vào khung xương anh ấy rồi lướt môi đi, cùng bàn tay điêu luyện.
Bạn là người làm mỹ thuật, tôi tin rồi... bạn đang dùng bàn tay chuyên nghiệp của mình lướt trên một khối đất... không, đó đã là bản mẫu hoàn chỉnh rồi, chỉ là bạn đang tô màu cho nó thôi, làn da mịn màng như con gái của anh anh ấy bắt đầu đỏ rực trong đêm, trông như một mòn sườn nướng sẵn sàng dâng lên miệng, ngon và đã quá, nếu được tộng vào miệng...
Tôi đưa mắt nhìn xuống, vật của đàn ông... đã sẵn sàng... bạn lướt qua nó, nhẹ thôi đủ để anh ấy khẽ run rẩy. Bạn đứng dậy, cởi bỏ trang phục của mình, rồi nhẹ nhàng nằm xuống... trên thân thể anh ấy, để hai khung ngực chạm vào nhau... tìm kiếm trái tim hòa một nhịp đập... Rồi bạn ngóc đầu lên, tìm kiếm đôi môi của nhau, lấy đi hơi thở của anh ấy cho bất cứ lúc nào bạn muốn, như ngày xưa anh ấy từng hứa với bạn, cú ngóc đầu của bạn lại khiến cho hai phần thân dưới chạm vào nhau hơn, chỉ có sự liền kề... không có âm dương, bạn và anh ấy vẫn có cảm giác phấn khích chứ...
Cái giường bắt đầu lung lay, bởi sức nặng của hai gã đàn ông, bạn khiến tôi run rẩy theo... Đến lúc nào rồi... tôi quả nhiên là kẻ biết thái, hai người khiến tôi trở nên như thế... Tôi ngã ra đất, để thân thể tôi chơi vơi giữa khoảng trời nào đó... tai tôi bắt đầu nghe những thanh âm rên rỉ, những va chạm thú tính lại có đầy sự hấp dẫn...
Tôi ngoảnh đầu nhìn, bạn đang giữ anh ấy dưới thân mình, tha hồ mặc sức thỏa mãn... như anh ấy ngày đấy đúng không, đôi môi anh đào của bạn đang mở ra bởi điều gì? Bạn bật ra tiếng rên rỉ, hòa cùng một nhịp với anh ấy, tạo nên một bài rap vừa khớp nhuần nhuyễn mà không cần phải qua sự luyện tập nào.
-" Gọi tên em đi..."
Thanh âm của bạn vào lúc này nghe sao mà quyến dụ thế, anh ấy đáp lại...
-" Tao... Tao..."
Như bạn ngày đấy gọi tên anh ấy, và bạn sẽ đáp trả lại như thế nào... ừ thì tôi nghe được là...
-" Em đây..."
Đơn giản thế thôi... bạn thừa sức làm cho tôi và anh ấy cùng chết...
-" Thả anh ra để anh yêu cậu nào, Tao..."
-" Không... em thích như thế này, anh phải chìu chuộng em!"
-" Ừ... anh chìu chuộng cậu, nhưng anh rất nhớ nó, muốn chạm vào nó, thả anh ra nào..."
-" Không cần, nó không nhớ anh, không còn thèm anh đâu..."
-" Cậu giận dỗi gì chứ, rõ ràng hôm đó cậu bỏ anh lại mà đi cơ mà!"
-" Thế sao anh không đuổi theo em?"
-" Anh có đuổi theo cậu, nhưng cậu đã bắt anh đứng lại..."
-" Anh nói dối!"
-" Cậu có biết cú đá đó của cậu suýt tí nữa thì anh không còn làm đàn ông nữa không, anh nằm viện tháng trời, một mình!"
-" Sao giờ anh mới nói, nhưng nó vẫn tuyệt đấy, hiện tại em rất thích, anh yên tâm em không để nó gãy đâu!"
-" Thả anh ra, cậu đang hành hạ anh!"
-" Như ngày đấy anh đã từng hành hạ em!"
-" Okay... cậu làm đi chừng nào thỏa mãn rồi đến phiên anh!"
Tôi lao nhanh ra khỏi phòng... tôi chịu không nổi, hai người tha cho tôi đi, tôi lại làm sai điều gì rồi... tôi đưa hai tay ụp lên tai, nhưng không... càng lúc cái thanh âm của tiếng rên rỉ càng vang vọng bên tai... cùng cái giường rung mạnh, cả tòa biệt thự như muốn nổ tung bởi sức va chạm của hai người, thật trưởng thành rồi có phải đủ sức để làm tới hơn không...
Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài trời, rồi co rúm mình lại, vùi mình trong góc phòng... tuyết lấp lánh rơi, không khí lành lạnh không đủ làm giảm đi sức nóng của căn phòng đóng kín cửa kia... như là lần cuối cùng để được sống vậy... Phải, tôi ngước cổ lên, cái cảm giác mất hơi, rồi cùng cảm giác thăng hoa tôi được nếm trải một lần... duy nhất trong đời để tôi biết ngọt ngào và cay đắng, sung sướng cùng đau thương... Tôi muốn gào thét, kêu gọi những người mà tôi thương yêu... những đôi mắt nhìn tôi, trao đi cho tôi chỉ là sự sợ hãi... Luhan... cứu em... nhưng anh chỉ nhìn tôi bằng sự dịu dàng lắc đầu nhè nhẹ... Lay... cứu em... anh cúi xuống dọn dẹp phần ăn đắt tiền vì thói quen sạch sẽ...
Kris, cứu em... anh sẽ lấy lại công bằng cho em, anh hứa...
Tao... phụ anh ấy nhé, bởi tôi biết bạn như tôi, yếu đuối không thể làm gì trước những con quỷ bước ra từ Địa ngục...
" Xin đừng quên tôi"
.........
Kris's POV
Tôi thét lên, cái cảm giác đau đớn từ nó đem lại khiến tôi bàng hoàng, khuôn mặt nó biến đổi thành một màu đen, mái tóc mềm mại chợt như dài ra chỉ để quấn quanh cái cổ tôi, điều gì... điều gì đang xảy ra... rõ ràng từ nơi đấy một cảm giác thỏa mãn đang xâm chiếm lấy cơ thể, tôi nghe nó nói...
-" Anh nhớ em chứ?"
Cái giọng là lạ lại quen quen, vô thức tôi gật đầu, đôi mắt màu chocolate chợt biến mất, thay vào đó là một hốc tối tăm như lỗ đen của vũ trụ không biết lý giải như thế nào... vô thức tôi buộc miệng...
-" Anh nhớ..."
-" Vậy em tên gì?"
Từ trong lỗ đen đấy, hơi nóng bốc lên, rồi dần đỏ rực... tôi mấp máy môi...
" T... ie..."
-" Cảm ơn anh!"
Tôi xô mạnh nó ra... nhưng hoàn toàn bất lực, ừ mà phải tôi đâu có tay, tay tôi đã bị nó trói tay lại vào thành giường mất rồi...
.........
Tao's POV
-" Bạn có nhớ tôi không?"
Giọng điệu của anh tự dưng thay đổi... khuôn mặt sáng của anh chợt biến đổi thành màu đen, đôi mắt đen láy chợt sâu hơn, rồi biến thành màu đục sau đó mất hết, như lỗ Địa ngục nhấn chìm tôi, khiến tôi chơi vơi giữa cảm xúc thăng hoa đang đến với mình, khiến tôi buộc miệng...
-" Tie..."
Tôi nghe tiếp:
-" Tôi làm đàn ông được chứ?"
Địa ngục đó xuất hiện lửa thiêu, đang dần lan tỏa đốt cháy trái tim tôi, tôi thở dốc...
-" Tie..."
-" Bạn hãy trả lời câu hỏi của tôi..."
Tôi gục xuống trên anh hay trên ai tôi không biết, khép mắt lại, tôi vẫn buông một lời cuối cùng...
-" Tie..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro