CHƯƠNG VI
00:00 AM, 24 - 12 - 2017
Biệt thự Tramonto.
Tao's POV
Thời gian trôi qua bao lâu rồi? Sao đêm nay nó dài thế, như chẳng còn mọi sự sống nào trên đời này. Tôi vẫn nằm trên giường, chạm tay vào dây lụa, tự siết lấy cổ một mình, không thể nào tìm kiếm được cái lực đấy, bởi tôi và anh hoàn toàn khác nhau, tôi đưa mắt nhìn về cánh cửa, hiện tại tôi chỉ muốn nhìn thấy anh...
.........
Kris's POV
Tôi thả mình vào ghế bành trong góc phòng, nhìn về cái giường, chưa bao giờ có một cuộc hoan ái trên giường, không vì chúng tôi không thực sự cảm thấy cần thiết, mà là vì tôi không có một cái giường êm ái dành cho nó mà thôi...
.........
Tie's POV
*Hahaha...*
Tôi bật cười ngạo nghễ... trái tim tôi đang đập một nhịp đập cô đơn, bàn tay tôi đang chạm vào tấm drap giường mềm mại bằng lụa, tôi xoay người lăn tròn... đưa tay lên vò mái tóc của mình...
" Chào bạn... Huang Zi Tao, bạn nhớ tôi không? Khoan trả lời... dù không nhớ thì bắt đầu từ bây giờ bạn sẽ nhớ..."
Tôi đưa tay lên, kéo cái giá đèn ngay bên giường đổ xuống...
.........
Kris's POV
*Rầm*
Tôi bật dậy rời khỏi ghế khi nghe tiếng đổ vỡ của phòng bên, chẳng kịp suy nghĩ gì, tôi lao nhanh về phía cánh cửa, nó được mở ra dễ dàng bởi không được khóa lại từ bên kia, hình ảnh cậu đang đứng bên giường, nhân dáng phía sau của cậu giờ rất gợi cảm bởi sự trưởng thành... cậu quay lại, chỉ để tôi thấy, khuôn mặt tuyệt mỹ với đường cắt góc cạnh hàm đầy quyến rũ, đủ để tôi lướt môi lên đấy, tìm kiếm cái cổ cao của cậu, trái tim tôi thắt lại, thứ gì đang nằm trên cổ cậu thế kia, sợi caravat màu đen bằng lụa... toàn thân tôi run rẩy... cậu vẫn còn nhớ à...
Cái giọng thanh thanh dịu dàng như con gái đấy vang lên...
-" Em rất nhớ anh... Kris!"
Đủ để tôi không thể kìm giữ được gì, đủ để tôi bước tới, bằng những bước chân tự tin trên con đường của mình, cái hành lang rộng có gió và thật sáng của tòa án đưa tôi đến... không để bào chữa cho một ai kể cả chính mình, con đường đấy đang đưa tôi đến như một kẻ tội phạm, ai là người bào chữa cho tôi, giờ đây tôi chỉ có thể nghĩ... chỉ có cậu khiến tôi trở nên tội lỗi mà thôi...
.........
Tao's POV
Tôi giật mình như vừa thoát khỏi mộng, bởi anh đang đứng trước mặt tôi... anh muốn gì ở tôi nữa chứ, dụ hoặc tôi bằng khả năng làm tình của anh ư... anh tự tin quá rồi đấy, dù biết... ngày trước tôi mê đắm anh, nhưng giờ không phải là thế nữa, tôi bình thản làm ra vẻ lạnh lùng.
-" Có chuyện gì à?"
Anh cũng như giật mình, khẽ quay đi, một tay anh đưa ra sau đầu vò lấy mái tóc, cử chỉ mà tôi thấy anh rất đáng yêu mỗi khi anh bối rối...
.........
Kris's POV
-" Tôi vừa nghe có tiếng đổ vỡ trong phòng của anh, nên qua xem thử..."
Tối bối rối, từ trước đến giờ tôi không bao giờ biết bối rối trước nó, nhưng sự lạnh lùng trên khuôn mặt với những đường nét đẹp đẽ đấy, nhất là đôi mắt màu nâu của nó đang ánh lên sự vô cảm khiến tôi chùn hết mọi điều mà mình vừa nghĩ ra... tôi đưa mắt nhìn đồng thời đưa tay chỉ...
-" Giá đèn!"
Nó nhìn theo ngón tay tôi...
.........
Tao's POV
Bàn tay anh đưa ra cùng câu trả lời khiến cho tôi phải quay đầu nhìn theo, nhưng khi mắt vừa chạm đến bàn tay anh, thì tôi chẳng muốn nhìn thứ gì khác nữa, những ngón tay thon dài của anh vẫn như ngày đấy đúng không, vừa mềm mại, uyển chuyển nhưng lại có một lực cố định, mơn trớn trên thân thể tôi, cởi bỏ thứ vướng vít, và nhất là giữ chặt nơi đấy của tôi lại, vuốt ve... tạo nên cho tôi một cảm giác đầy hưng phấn, thích thú...
Tôi bối rối bước nhanh đến giá đèn cúi xuống dựng nó lên...
-" Chắc có gió!"
Tôi chợt biết mình nói một câu thừa thãi và vô lý, với cái nghề nghiệp luật sư của anh, tôi biết anh đã nhìn ra tâm tư của tôi mất rồi, tôi bước đến thật nhanh để chấm dứt cuộc đối mặt này.
-" Không còn chuyện gì nữa, cảm ơn anh quan tâm, tôi không còn là đứa bé để cần sự bảo vệ của bất cứ một ai!"
.........
Kris's POV
Lời của nó nói khiến tôi chỉ biết gật đầu nhẹ rồi quay đi với trái tim khẽ nhói lên... khoảng cách của chúng tôi đã hình thành từ cái đêm hôm đấy mất rồi, tôi nên hiểu, đó là câu trả lời mà tôi mong đợi nhất, tôi không thèm quay lại chỉ đưa tay ra sau khép cánh cửa phòng, cũng không dám xoay ổ khóa cửa, tôi dừng bước chờ đợi một tiếng... gì đó...
*Cách*
Ổ khóa được khóa từ bên kia, tôi thở ra bước đến giường, kéo mền trùm kín đầu, cảm thấy đau đớn...
.........
Tie's POV
Cảm giác đau đớn sao lúc nào cũng chỉ dành cho tôi... anh đáng được đối xử như thế đấy Kris, nhưng em cũng rất yêu anh... anh khóc à... anh là con người mạnh mẽ nhất mà từ trước đến giờ em gặp, đừng khóc, nếu như mặt trời đổ lửa, mọi thứ sẽ bị hủy diệt đấy anh biết không, cho em bên anh nào... bạn không thèm em, bạn mạnh mẽ quá, nào thử với anh nhé...
Tôi lướt mình, thoắt chốc tôi đã ở bên sát bên anh, nép mình vào lồng ngực anh, lắng nghe con tim anh đang nức nở, ôi anh đáng yêu đến thế sao? Sao giờ em mới thấy con người thật sự của anh, chỉ như thế này, dấu mình lại với những giọt nước mắt, tôi đưa lưỡi ra, nếm lấy... vị mằn mặt như nước trong mắt tôi, nhưng sao tôi lại thích thế này, để em uống cạn hết, cho ngày mai này khi nắng lên, mặt trời vẫn rực rỡ soi sáng mọi vật anh nhé...
.........
Kris's POV
Có thứ gì đó trên cổ tôi... tôi mở mắt đồng thời mở luôn tấm mền đưa tay lên chạm vào cổ, sợi caravat màu đen... lúc nãy tôi nhớ nó nằm trên cổ Tao mà, tôi bật dậy đưa mắt nhìn quanh trên giường, toàn là những sợi caravat màu đen bằng lụa giống hệt cùng một kiểu lẫn một kích cỡ, cái kích cỡ vừa cho mọi thứ, nhất là vừa với nhân dáng của Tao ngày đấy... tôi vơ nó lại một đống, không phải để đem đi vứt, mà là để gối đầu nằm, gò má tôi chạm vào thứ vải lành lạnh, mềm mại...
Tôi đưa bàn tay lên, tìm kiếm gì... nơi đó... vừa với bàn tay tôi... khiến tôi còn thích hơn là của mình... từ lâu rồi tôi không chạm vào, bất cứ thứ gì tương tự... tôi nắm chặt tay lại... Không, trong tay tôi chỉ có những sợi dây mỏng manh... như chuyện tình của chúng tôi vậy, tôi khẽ khép mắt, chấp nhận...
.........
Tie's POV
Đừng ôm em chặt thế, em không thở được, Kris... anh đáng yêu hơn bạn nhiều, nhưng anh đừng trách bạn nhé, bởi bạn đang hờn anh đó thôi... để đáp trả những gì hiện tại anh dành cho em, em sẽ chăm sóc cho anh thật tốt, không như ai kia, cái ôm hiện tại của anh chỉ khiến cho em nhớ đến hai cái con người đấy... Sao em không thể nào quên... một người em yêu vì tiếng sét ái tình, một người vì chân tình của mình trao đi...
Anh ấy có đủ tư cách để từ chối một con bé nhút nhát quê mùa là em... bởi anh ấy còn xinh đẹp hơn mọi người con gái kia mà... Luhan... anh biết rõ điều đó mà, sao anh lại nhẫn tâm từ chối em, chỉ là mong một tình bạn, chỉ mong được đứng xa xa nhìn anh, như Tao nhìn Kris, nhưng không, kể cả cái chuyện yêu đơn phương anh cũng không cho em là sao chứ...
Để em chơi vơi, mềm lòng ngã vào vòng tay của ai kia... Lay, chàng trai tưởng chừng chỉ có chân tình, nhưng đến khi gặp hoạn nạn mới là kẻ nhút nhát nhất... như anh đấy Kris... chỉ giỏi nói miệng, không bao giờ dám làm, một người không nói mà làm, một người chỉ nói không làm... sao số phần em lại cay đắng thế này...
-" Kris à? Anh làm trước nhé, dù gì anh cũng lớn hơn Tao mà, noi gương cho bạn nào, bạn luôn làm theo anh trong mọi thứ, em sẽ thưởng công cho hai người... như tận sâu trong thâm tâm hai người muốn! Em cần anh... Kris..."
*****
Kris's POV
Tôi giật mình thức giấc, khi cảm thấy nghẹt thở, hình như có ai đó đang nuốt lấy hơi thở của tôi bằng cú chạm môi, tôi bàng hoàng ngồi dậy thở dốc, thì ra sợi dây bằng lụa đang nằm quanh cổ như siết chặt lấy tôi, tôi đưa tay lên lấy nó ra, đồng thời đưa mắt nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ lớn có kéo rèm, ánh sáng bên ngoài lọt vào phòng bởi bức rèm có màu nhạt. Tôi đứng dậy bước đến, đưa tay kéo mạnh, cánh rèm bung ra, rồi đưa mắt nhìn theo thói quen, đó là nhìn trời, rồi ánh mắt tôi di chuyển khi mình có cảm giác có gì đó mà mình cần nhìn hơn, ánh mắt tôi dừng lại... phía xa xa trên con đường nhựa nhỏ, hình dáng Tao đang chạy bộ cho một buổi sáng, cậu tập thể dục từ khi nào sao anh không biết? Tôi đã tự hỏi một câu thừa thãi rồi. Ngày đấy nơi ký túc xá, sáng sáng anh chỉ thấy cậu nhẹ nhàng bước đến phòng anh rồi đặt một hộp sữa ở đấy, người cần uống sữa là cậu, chứ có phải anh đâu, sao sáng nào cậu cũng cho anh uống sữa như anh là baby vậy...
Tự dưng tôi bật cười nhẹ... cảm giác đó anh rất thích cậu biết không? Cậu đưa mắt nhìn xung quanh như sợ bị phát hiện, là anh phát hiện ra cậu từ lâu rồi, dù chỉ là vô tình anh thức sớm, nhưng cũng bắt đầu từ sáng đấy, anh lúc nào cũng thức sớm để nhìn cậu thôi mà...
Tôi xoay người bước vào toilet, chuẩn bị làm việc cho một ngày mới dù gì tối nay mới chính thức là ngày Lễ, cần phải được nghỉ ngơi, sương mù ngoài trời, tối nay có tuyết rơi không? Anh quên mất đem theo khăn choàng rồi, mà ở Milan này thứ gì muốn mà không có...
.........
Tao's POV
Tôi dừng bước... một chút, rồi thong thả đi vào nhà, ánh mắt tôi vừa quét qua căn phòng có cái cửa sổ đang mở rộng, khi tôi bắt đầu chạy, tôi không hề thấy cánh cửa sổ đó được mở ra, rèm thì đóng kín, nhưng giờ đây nó như mở tang hoang... anh làm gì trên đấy, không chịu tập thể dục, những ngày trước ở ký túc xá, thể thao với anh là môn bóng rổ, tôi thích nhìn anh chơi, bằng những cú vươn người, bàn tay anh luôn muốn cố với tới những thứ gần như không thể với, đó là tính cách mà tôi luôn thấy đắm say từ anh.
Anh còn chơi bóng không? Chắc là không, công việc ngày nay khiến cho mọi người quên đi chính mình, sức khỏe, tuổi tác, nhưng anh càng lúc càng hấp dẫn đấy, con gái vây quanh anh chắc là anh tha hồ lựa chọn, làm gì còn nhớ đến tôi, anh bảo yêu tôi hơn tất cả mọi đứa con gái, nhưng anh có tìm tôi đâu, để tôi phải hiểu như thế này thôi...
Như công việc giữa chúng ta hiện tại... vì bất chấp mọi thứ, anh vì tiền có thể nói trắng thành đen, đen thành trắng, anh có biết biệt thự này là của Tie dành cho anh Lay không? Anh không biết... Đúng, anh không biết bất cứ thứ gì cả ngoài bản thân anh, anh ích kỷ... tôi mà anh còn có thể quên thì Tie có ý nghĩa gì với anh chứ...
.........
Tie's POV
Tôi lau đi lau lại cái bàn trong phòng khách cho nó sáng bóng, rõ ràng biệt thự này có phòng làm việc sao bạn lại hẹn anh ấy đến đây... đây chỉ là nơi tiếp khách thôi... hai người tối qua không ăn tối còn đủ sức làm việc không nhỉ... nghe tiếng động của cửa, tôi quay nhìn...
Căn phòng khách được mở hết tất cả rèm cửa, ánh sáng bên ngoài hiện tại còn chút sương mù, nhưng vẫn có đủ ánh sáng soi rọi vào trong phòng...
Anh với trang phục vest quen thuộc màu đen, tôn lên nước da trắng của mình, mái tóc chải gọn, để lộ gương mặt đầy nét chững chạc và tự tin, vầng trán đấy chỉ chứa toàn là sự thông minh, để đôi mắt màu đen láy ánh lên cái nhìn mạnh mẽ, sóng mũi cao chỉ có một nhịp thở thanh thản, bờ môi đỏ chỉ buông lời khẳng định rõ ràng, anh quả nhiên là một diễn viên siêu cấp, tôi thấy rồi, anh đừng mong diễn trước mắt tôi nữa... Kris...
Bên cạnh anh, một chàng trai của ánh trăng, bạn không biết lạnh hay sao mà lúc nào cũng diện áo sát cánh, hay bạn đang khoe rõ thân thể rắn chắc của bạn với những đường cắt nét gợi cảm, bạn muốn quyến rũ ai thế kia, anh ấy ư? Ừ... anh ấy đấy... nhưng tôi không nói cho bạn biết đâu, anh ấy trông vậy nhưng rất yếu đuối, chẳng qua anh ấy tỏ vẻ mạnh mẽ để bảo vệ bạn thôi, nhưng bạn không thèm biết...
Ừ, đừng thèm biết, bạn cũng có giá trị của mình cơ mà, nhìn kìa, khuôn mặt bạn thật tuyệt mỹ, đôi mắt màu chocolate của bạn chỉ chứa đựng sự nồng nàn, ngọt ngào và sâu lắng, sóng mũi của bạn chỉ để ngước lên hít thở cái không khí trong lành nhất, tạo hình ảnh mang sắc thái mê hoặc, đôi môi anh đào của bạn còn đẹp hơn ngày đấy, cánh hoa đã đến ngày nở, đầy sức gọi mời một cách trêu ngươi, thách thức cho tất cả bất cứ ai muốn giữ lấy, không thể chối từ...
Tôi quay đi, tôi đang chờ đợi một hình ảnh đẹp đẽ nhất...
Anh ấy ngồi xuống đầu bàn, một ghế chiếc bên phải, còn bạn chọn đối diện... bên trái, bạn có biết bên phải tượng trưng cho gì không, một người chủ, lý trí. Còn bên trái tượng trưng cho một người phụ, trái tim... còn tôi thì vẫn là kẻ lười biếng thích nằm dài, cảm ơn hai người không dành cái ghế dài với tôi. Hồ sơ được anh ấy đặt lên bàn, bằng đôi tay tuyệt đẹp, đôi tay đó khiến cho bạn run rẩy, khiến bạn phải mở đôi môi anh đào thốt lên những thanh âm gợi cảm, kích thích mọi giác quan trong tôi...
Bạn bắt chéo chân, tỏ rõ điều gì, tôi chỉ thấy bạn đang giữ mình lại trước anh ấy, khi bạn bắt đầu biết nổi loạn... Giọng trầm của anh ấy cất lên...
-" Như hôm qua anh đã nói rõ, tôi cũng chỉ một lần cuối hỏi lại cho đúng với quy tắc nghề nghiệp của mình, anh thực sự không muốn có một đàm phán riêng nào cho việc thỏa thuận không tranh chấp một nữa giá trị ngôi nhà này?"
Bạn thản nhiên gật đầu:
-" Ừ, đáng lý ra tôi phải có nó toàn bộ đấy, di chúc của tôi vẫn được tòa án lưu lại sau khi kiểm định rõ ràng đấy thôi!"
-" Nhưng hiện tại giấy tờ của căn nhà là do thân chủ tôi nắm giữ!"
-" Bởi thế tôi sẵn sàng chỉ lấy đi một nữa, như nhau thôi!"
-" Theo quy định anh chỉ có thể chia 1/10 giá trị!"
-" Thế thì chúng ta nên học hỏi cái quy định đó một cách rõ ràng trên tòa!"
-" Anh có biết chi phí kiện tụng rất tốn kém không?"
-" Dĩ nhiên là biết!"
-" Nếu như anh chỉ thắng với 1/10 giá trị, thì anh cũng không trả nổi, dù có bán cái mạng đấy đâu!"
-" Mạng tôi giá trị bao nhiêu tôi tự biết, với hình thể bên ngoài của tôi, tôi có thể tìm hơn cái biệt thự này, nhưng ở đây là kỷ niệm của tôi, tôi muốn lấy!"
-" Kỷ niệm không được tính bằng giá trị vật chất!"
-" Anh làm gì có kỷ niệm mà mạnh miệng khẳng định chắc chắn như thế chứ?"
-" Tôi có hay không, không mắc mớ gì đến anh cả!"
-" Anh vẫn nóng nảy!"
-" Okay, coi như buổi đàm phán này không có kết quả, chúng ta gặp nhau tại tòa!"
-" Okay! Tôi cũng muốn biết anh biện hộ như thế nào cho những sự việc sai trái!"
-" Tôi sẽ nói đúng pháp lý cùng sự thật!"
-" Anh có sự thật để mà nói sao?"
Tôi bật dậy, đối thoại giữa hai người bắt đầu gay gắt, anh ấy bắt đầu tức giận, bạn có đủ khả năng làm anh ấy giận rồi sao? Không phải, phải nên nói nói như thế này, bạn có đủ gan lớn để làm anh ấy giận sao, bạn biết mỗi khi anh ấy giận, anh ấy sẽ làm ra những gì mà... người chịu thiệt thòi vẫn là bạn thôi...
-" Sự thật lúc nào cũng hiện hữu, chỉ là người ta cố tình nghĩ khác đi!"
-" Mỗi một việc làm của người đó nói lên tính cách của họ, đời đã dạy tôi như thế!"
Anh biết rõ bạn không thích anh đã kích bạn mà, anh sẽ phải xin lỗi bạn đấy, anh biết rõ bạn là kẻ không thích bị chọc giận, bạn là người phải được yêu chìu, anh yêu bạn như thế đấy sao... bạn không còn như xưa đâu nhé...
-" Đời của anh là những thứ rỗi hơi ngồi lê đôi mách..."
*Bốp*
Thấy chưa, đáng đời anh, đã nói bạn không như trước đâu mà, dám nói bạn như thế, nhưng nhìn kìa, bạn bạo lực từ khi nào, đôi môi màu đỏ đấy tứa máu rồi... anh té ngả ra ghế, đưa mắt nhìn bạn... thinh lặng, tôi thấy ánh mắt màu đen của anh thật sâu, rồi long lanh như tràn nước... tôi vội quay qua...
Ánh mắt màu chocolate của bạn đầy sự hối hận, bạn vội nhào tới đưa tay lên...
-" Anh không sao chứ?"
Để nhận lấy bàn tay mà bạn quyến luyến đẩy mạnh bạn ra...
-" Không cần cậu quan tâm!"
Anh ấy dỗi rồi, bạn làm sao để mà xin lỗi đi, anh ấy mà khóc người chết sẽ là bạn đấy...
-" Em xin lỗi!"
Anh ấy đứng bật dậy, bước đi nhanh trong tiếng kêu của bạn...
-" Kris..."
Cuối cùng thì bạn cùng gọi anh ấy... nào bước nhanh đến bên anh ấy đi, khi anh ấy đang dừng bước đợi bạn...
Anh ấy quay lại khi bạn chạm vào anh ấy, kéo anh ấy lại, anh ấy quay lại là vì không nỡ để bạn cảm thấy tủi thân và đau lòng, nhưng bạn có biết không... Bạn nhìn anh ấy để làm gì, hành động đi chứ, như tôi mong muốn nào...
Trái tim tôi dừng lại, như chưa từng đập bao giờ, bạn đưa tay lên quàng qua vai anh ấy, mặc kệ khoảng cách nào, bạn kéo anh ấy đến bên mình, như ngày xưa anh ấy kéo bạn lại sát bên. Bạn ngước lên, chạm môi mình vào đôi môi màu đỏ tứa máu, bạn làm anh ấy đau để anh ấy luôn nhớ về bạn chứ gì... Anh ấy không phản kháng, trái lại còn đưa tay ra ôm bạn vào lòng, môi chạm môi... thế đấy... tôi đã nói rồi, thương nhau quá cắn nhau đau là vậy cơ mà...
Thôi nào để đến đêm nay chúc mừng Lễ Giáng Sinh nhé. Giờ đây hai người nên cặp kè ra ngoài hưởng không khí của mùa đông ở Milan nào... thật sự tôi rất quý hai người... Tôi đưa tay khép cửa nhà lại... bước phía sau hai người đang đi phía trước, cũng như ngày xưa đấy, hai người bận rộn nhìn nhau chẳng thèm ngó tới tôi...
Tôi mỉm cười... sao đến tận bây giờ tôi mới có được điều mà tôi ước mơ... chúc hai người một ngày Lễ Giáng Sinh tuyệt vời ở Milan...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro