Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG IV


23 - 12 - 2017 Trước cửa sân bay.

Kris's POV

Tôi đưa tay nhìn đồng hồ, rồi đưa mắt nhìn lên trời, thói quen của tôi khi đến một nơi xa lạ, không khí lạnh nhưng lại không có tuyết rơi, bầu trời mang màu xam xám.

Tôi bước nhanh xuống lề khi một chiếc taxi trờ tới, mở cửa xe ngồi vào, nhưng tôi chưa biết đến đâu chỉ ra hiệu cho tài xế lái đi mà thôi, tôi lấy điện thoại của mình ra, mã hóa vùng, vừa xong thì điện thoại tôi reo lên, tôi nhìn số hiện thị... LuHan. Tôi nhận máy...

" Kris à, cậu đến chưa?"

Cái giọng thanh thanh ấm ấm, tôi đáp gọn.

" Em đang ở trên taxi, anh cho em địa chỉ đi, có gì mà mờ ám thế, bảo em đến rồi mới cho địa chỉ!"

" Không, cậu biết đó anh quá nhiều công việc!"

" Biết!"

" Vậy cậu cũng nên biết, anh ở nhà giải quyết công việc giúp cậu, cậu phải giúp anh đấy!"

" Okay!"

" Chừng nào lo xong việc cho anh, mới được về nhé!"

" Okay!"

" Nếu anh thắng vụ kiện này, anh chia phần trăm cho cậu!"

" Sao anh lại nói thế chứ tiền bối!"

" Okay, vậy anh tìm người yêu cho cậu!"

" Anh biết người yêu của em sao?"

" Thế cậu có người yêu rồi à? Anh dự tính giới thiệu nhỏ họ hàng cho cậu đấy! Nhỏ xinh phải biết!"

" Anh ra lệnh cho em à? Xinh đến độ phải biết sao?"

Tiếng cười của đầu dây bên kia.

" Cậu mồm mép như thế, à quên chưa chúc mừng cậu nhé, anh làm bao nhiêu năm vẫn không bằng cậu!"

" Thế thì anh phải đi xưng tội đi, là Thượng Đế ưu đãi em mà!"

" Cậu biết anh rất quý cậu..."

Tôi nghe giọng anh Han chậm lại, thấp hơn, rồi đột ngột thay đổi...

" À, anh nói báo cho cậu biết để cậu mừng nhé, ngài Thomson sáng sớm nay gọi anh đến văn phòng để hỏi về cậu đấy!"

Tôi bật cười... nhạt nhẽo trong tiếng tiếp của LuHan.

" Ông ta có đứa con gái..."

Tôi lại bật cười chặn lời.

" Xinh phải biết nữa à?"

Tiếng cười của anh Han đáp lại tôi:

" Còn giỏi nữa đấy!"

" Anh có thấy thằng nào thông minh thì lấy con vợ giỏi không?"

Tiếng cười lớn:

" Cậu tự nhận mình là thông minh sao?"

" Có gì sai nhỉ?"

" Không, bởi thế cô ta chọn cậu!"

" Hahaha... vậy em đầu hàng, anh từ chối cho em đi!"

" Gì... sao từ chối? Bao nhiêu người muốn!"

" Em hiểu, nếu không có sự kiện hôm qua, anh nghĩ khi em vừa bước đến tiếp mặt với cô ta, cô ta sẽ kiện em tội gì, có khi là đến độ cưỡng hiếp luôn đấy!"

" Hahaha..."

Tiếng cười của anh Han đáp trả cho tôi, tôi tiếp:

" Mấy thứ đó em không ngu si đến độ đụng vào, anh lên đi!"

" Anh là tiền bối của cậu đấy!"

" Vậy anh bán cái cho em ư?"

" Không đến lượt chúng ta quyết định đâu!"

" Anh chưa cho em địa chỉ đi, tài xế hỏi em kìa!"

" À, số 77, đường Manzoni, ráng cố lo cho anh nhé, xong, chúng ta ra riêng!"

" Anh thật làm thế à?"

" Chúng ta đều muốn kiếm tiền nhanh hơn là sự nổi tiếng mà!"

" Okay, như giao kèo!"

" Cảm ơn cậu!"

" Em cảm ơn anh mới đúng, Bye!"

" Chúc cậu kỳ nghỉ vui vẻ, Bye!"

Tôi cúp máy, nói địa chỉ cho tài xế, rồi đưa mắt nhìn xung quanh... xinh phải biết... tôi không cần xinh đẹp, tôi cần cảm giác... cảm giác của tôi đã bị lấy mất bởi tội lỗi của chính mình... nó... luôn ám ảnh tôi.

Khiến tôi không thể nhìn ngắm một ai khác, như thế này đây, tôi không bao giờ rời mắt cho mọi thứ trên con đường mà tôi bước, chỉ để tìm lấy nó... nó có biết không... không bao giờ...

Chính tôi còn đang không muốn cho tôi biết nữa cơ mà, thật sự khi đi bác sĩ trị liệu tâm lý, điều tôi muốn hỏi đó là giới tính của mình, nhưng ông bác sĩ đấy tâm lý có vấn đề, hỏi cái này trả lời ra cái kia, thật là chán, chẳng biết còn nên tin tưởng vào ai...

Những trò chơi của tuổi mới lớn, tôi là người thích tìm hiểu mọi thứ, đó là lỗi hay không? Không ai trả lời cho tôi biết cả, để tôi cứ mãi lao đầu vào không ngăn lại được, thứ trò chơi đầy ma mị, mê hoặc tôi...

Không, là chính nó rất biết cách mê hoặc tôi, ngay từ buổi ban đầu, tôi nhìn thấy nó... đứa con trai trông dễ thương phải biết, đứng trong một góc khuất, mặt ngước nhìn lên trời, bờ môi như cánh hoa anh đào khẽ mở ra, rồi khép lại, cánh hoa trước gió...

Phải, hôm đấy có gió lớn, gió thổi bay mái tóc ngắn của nó, vậy mà sao tôi lại nhìn thấy sự mềm mại từ mái tóc đấy, gương mặt xinh xắn, lớn lên nó sẽ là một chàng trai bắt mắt như tôi, còn lúc đó, nó lại bắt lấy mắt tôi, bằng vẻ bên ngoài chỉ có thể dùng hai từ để diễn tả... thuần khiết...

Có thể nói, mỗi cuộc gặp gỡ là duyên, tôi bị nó thu hút không chỉ vẻ thuần khiết của nó, mà còn là tính nhút nhát, nó tự cô lập mình, chỉ để đứng trong góc, hình như nhìn về tôi...

Tôi thích hình ảnh đó của nó... đôi mắt màu nâu của nó thật sâu, chất chứa nhiều điều muốn nói, tôi thích nghe nó nói, cái giọng thanh thanh của nó nhỏ nhẹ như con gái vậy, ở cái ký túc xá đó làm gì có con gái để tôi so sánh.

Nhưng nếu như nó và một đứa con gái đứng bên nhau, tôi sẽ chọn nó, vì gì... rất đơn giản, tôi không thích dây dưa vào đám con gái nhiều chuyện, ưa nhõng nhẽo làm cao.

Khó khăn lắm tôi mới đến được đây học, tôi không muốn bất cứ một lỗi lầm nào cản bước tiến của tương lai tôi... để tôi chọn nó... là thế... là thế...

Tôi quay đầu, gần như tì mặt vào kính của xe khi thấy... bên trái tôi, một chiếc taxi chở... nó... bất giác tôi buộc miệng...

-" Baby..."

Không... người ngồi trong xe không là một tên nhóc, với gương mặt nhìn ngang nó tỏ ra những nét chững chạc, có chút cương nghị, mái tóc chải hất lên cao, ép gọn hai bên thái dương...

-" Tao..."

Tôi buộc miệng lần hai... không thể nào...

.........

Tao's POV

Chiếc xe thắng lại khi đèn đỏ, tôi vẫn nhìn ra phía trước, lần này đi nghỉ vì gì? Vì tôi muốn có vậy thôi, vẫn thế, một con người làm mỹ thuật như tôi dĩ nhiên phải để cảm xúc lên hàng đầu, trả công cho tôi một nơi chốn cho cái việc anh Lay trốn việc đi chơi với bồ, thật buồn cười...

Nhưng dù sao nghe anh Lay quảng cáo, biệt thự đó là biệt thự cổ rất tuyệt vời, không tốn tiền cho chổ ở dĩ nhiên là tôi không từ chối, bởi hiện tại kinh tế của tôi có chút khó khăn, là một họa sĩ, tôi lại thường nặn tượng nhiều hơn là vẽ tranh.

Mà những thứ tôi làm ra, chẳng biết ai nhìn thế nào, chỉ biết tôi không muốn bán, cứ như thế không có tiền, để lúc cấp bách, tôi xin vào vẽ tranh truyện cho một đầu báo.

Tôi chỉ có nhiệm vụ vẽ theo nội dung, cốt truyện không thuộc về tôi mà thuộc về anh Lay, chúng tôi làm việc với nhau được hai năm tròn, chơi chung với nhau vì đã từng thấy nhau.

Anh Lay ôm đồm rất nhiều việc, nên không có thời gian đi với bồ. Sáng đó anh trốn việc đưa bồ đi khám bệnh, bảo tôi như thế, công việc chẳng cần gì nhiều, vào đó giả vờ ghi chép rồi xong, bởi đầu báo của chúng tôi chẳng phải là tờ báo lớn cho lắm, chỉ là nó lâu đời nên sống dai mà thôi.

Không ngờ tôi đã gặp hắn, khi hắn bước vào, trái tim tôi tự dưng lỗi nhịp, nghe hắn nói, tôi cảm nhận một sự thật phũ phàng.

Để giờ đây, đáng lý ra tôi có một kỳ nghỉ vui vẻ, thì lại phải đem theo hắn trong tư tưởng thế này, tiếng chuông điện thoại, tôi lấy ra... của anh Lay...

" Em nghe!"

" Cậu đến chưa, ngôi nhà như thế nào?"

" Cảm giác của em ư? Chưa đến!"

Tiếng cười của anh Lay.

" Cậu làm mỹ thuật chắc chắn sẽ thích nơi đó, mà anh cũng chỉ thấy qua hình, haha..."

" Được rồi, em sẽ đánh giá theo chuyên môn của mình một cách chính xác nhất!"

" Cảm ơn cậu, nếu anh đòi được kha khá, anh chia cho cậu!"

" Không cần, anh vẫn giúp em đấy thôi!"

" Nhỏ bồ anh hỏi cậu có bạn gái chưa, nó có em gái muốn giới thiệu cho cậu đấy!"

" Thế bạn gái anh có biết là anh đang tranh chấp căn biệt thự cổ vì cô bạn gái cũ không?"

" Cậu thật là, cậu có phải cảnh sát đâu, sao dằn mặt anh kiểu đấy chứ?"

" Em nói để anh đề phòng thôi mà, anh đội bạn gái lên đầu, còn em thì không!"

" Cậu hỗn nhé, đó là yêu chìu, khi nào cậu yêu thì biết, có khi cậu không đội mà còn thờ đấy!"

Tôi bật cười cay đắng...

" Anh nói đúng!"

" À, cậu có biết luật sư nào giỏi không? Giới thiệu cho anh đi, chắc chắn đấy, cậu biết đó phí luật sư đắt lắm, anh muốn tìm nơi có thể trông cậy!"

" Em ư... không biết có biết không... để em tìm..."

Vừa nói tôi vừa quay đi trong tiếng của anh Lay ở đầu dây bên kia.

" Chúc cậu nghỉ lễ vui nhé!"

" Cảm... ơn... anh... Kris..."

" Cậu nói gì thế... Kris... Kris nào... Tao..."

Tôi như chẳng còn nghe gì nữa, bên phải tôi, chiếc taxi có... anh đang nhìn... đôi mắt anh vẫn như cái ngày xa xưa ấy, như xoáy vào tận trong tâm hồn tôi...

Đèn xanh... hai chiếc taxi lao đi, song song với nhau, cùng một con đường, cùng một điểm đến... bao nhiêu năm rồi, chúng ta mới gặp lại nhau.

Thời gian thay đổi... thì thứ gì sẽ thay đổi theo và không thay đổi? Bắt đầu được trả lời, bằng những gút mắc của cuộc sống... những cái gút đó lại được thắt bởi một sợi dây bằng lụa màu đen... thứ vải mềm mại, trơn bóng, cứ nghĩ nó mỏng manh, nhưng một khi thắt rồi thì không thể nào gỡ ra được, trừ khi cắt nó...

Nếu như cắt đứt sợi dây đấy, ta làm gì có cảm giác thăng hoa dành cho nhau, để phải nhớ đến những tội lỗi chứ... Có còn thích không... có lẽ không, nhưng muốn là điều hiển nhiên phải có. Bởi con người ta luôn có nhu cầu ham muốn tất cả mọi thứ không thuộc về mình...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kristao