CHƯƠNG CUỐI
Tháng 8 năm 2010.
Ký túc xá 113 còn được gọi là Ký túc xá Bách Hoa được xây dựng vào năm 1970, bởi một nhà từ thiện người Hoa, ông ta cho xây dựng để giúp đỡ cộng đồng sinh viên Châu Á đang ở California du học, nhưng trên mảnh đất Hoa Kỳ, nó vẫn hiển hiên là của người tự xưng mình da trắng. Có 3 khu riêng biệt, khu A, và B nằm ở mặt ngoài, riêng khu C lại nằm phía trong góc khuất bởi mảnh đất có hình dạng chữ L, để dễ bề quản lý, khu C dành cho sinh viên Châu Á, điều đó đang chứng tỏ việc đối xử phân biệt màu da, mỗi con người nơi đây đều có lý do riêng để mà giữ mình.
Một buổi chiều gần tối có mưa rơi lất phất, có một chiếc xe hơi màu đen sang trọng đậu ngay giữa sân viên ký túc xá. Bước xuống xe từ băng ghế phía sau, được mở ra bằng cậu con trai khoảng chừng 18 tuổi, là một người đàn ông trung niên, với bộ cánh lịch lãm đắt tiền, trên ngón tay của ông ta lấp lánh với viên đá hồng ngọc đỏ chói.
Người bước xuống thứ hai là một cậu thanh niên khoảng 20, gương mặt hơi tròn, gò má cao, mái tóc chải ép gọn khiến cậu ta trông già trước tuổi, từ đầu đến chân được chải chuốt kỹ lưỡng, cả người toát ra chỉ có hai từ diễn tả... "cậu ấm"
Người đàn ông bước lên trước... nói nhỏ:
-" Xiumin, con quanh quẩn đâu đây thôi nhé, ta vào chút rồi ra!"
Cậu công tử gật đầu ngoan ngoãn:
-" Dạ!"
Tiếng tiếp của người đàn của ông...
-" Chen! Trông chừng thiếu gia đấy!"
Tên con trai 18 cúi đầu.
-" Dạ, ông chủ!"
Rồi cả hai đứng lại nhìn theo người đàn ông đi vào dãy phòng gọi là văn phòng.
Tên thiếu gia bước đi trong tiếng của tên còn lại.
-" Sếp, đừng đi lung tung!"
Tên đi trước quay nhìn...
-" Biết rồi, cậu đấy, gọi anh là sếp nhưng lúc nào cũng nghe lời papa anh hơn!"
Tên đi sau bật cười nhẹ, để tên thiếu gia tiếp...
-" Đi xem xem bọn chúng ở đây thế nào?"
-" Anh có số hưởng từ bé, giờ muốn chọn khổ à?"
-" Nếu được!"
Cả hai dừng bước khi thấy hai người con trai đi phía xa, đang cười nói với nhau...
-" Sếp sao vậy?"
Tiếng nói như chỉ để vang lên bên tai... Xiumin đáp gọn...
-" Hắn là ai?"
Chen nhìn theo tay Xiumin, chỉ thấy một tên cao cao và một tên thấp hơn chút, hỏi.
-" Sếp muốn hỏi thằng nào?"
-" Cái thằng nhỏ con hơn có gương mặt xinh đẹp đấy!"
-" Em đâu biết!"
-" Ra đó hỏi xem!"
Nói xong Xiumin bước nhanh lên trước, nhưng Chen đã giữ Xiumin lại...
-" Ông chủ nói sếp đừng gây sự!"
Xiumin dừng bước quay nhìn Chen.
-" Anh làm gì mà cậu bảo anh gây sự?"
Chen hạ giọng trước sự bực bội của Xiumin, dù gì Xiumin cùng là thiếu gia.
-" Anh... làm thế... lỡ như ông chủ biết thì sao?"
Xiumin quay đi...
-" Mặc kệ, anh thích ai đó là quyền của anh?"
-" Anh vì tình cảm bồng bột mà bỏ đi quyền thừa kế à? Anh không nghe ông chủ tuyên bố sao, anh không lấy vợ không được thừa kế!"
Xiumin dừng bước trong tiếng tiếp của Chen.
-" Chuyện tình cảm giờ không quan trọng, đời anh còn dài..."
Vừa nói đến đó thì từ đâu đó có một thằng chạy tới gọi lớn...
-" Luhan!"
Tên nhỏ con hơn quay nhìn nở nụ cười rạng rỡ tuyệt đẹp còn hơn con gái... cùng lúc đấy Xiumin nở nụ cười... quay đi...
-" Lấy lý lịch của Luhan cho anh!"
Chen đứng lại ngơ ngác... rồi nhìn theo thiếu gia của mình, chỉ mình anh mới biết thiếu gia chỉ thích con trai, không thích con gái mà thôi...
Một tiếng sau. Chen bước theo Xiumin đến khu C khi đã lấy được lý lịch của Luhan, người mà thiếu gia vừa mới nhìn đã biết say đắm, cả hai đi vào trong khu C... vắng lặng quá, bọn chúng đi đâu hết rồi... cả hai đi loanh quanh tìm phòng của Luhan, gì chứ mỗi khi mà thiếu gia thích thì không bao giờ buông tay... cả hai dừng bước khi số phòng lộn xộn lung tung, cái đám học trò quỷ phá phách đây mà, chúng đang giở trò gì ở đây vậy chứ...
Xiumin nghĩ... papa đến đây là vì làm từ thiện, dành cho học sinh Châu Á để tỏ lòng của ông ngày xưa nghèo túng không có tiền ăn học, ở quê nhà làm chưa đủ, qua tận bên đây, thật là... nhưng chính vì chuyến đi bắt buộc này, mình mới tìm được một nữa trái tim của mình thực thụ... Luhan... cậu khiến anh thật ngất ngây chỉ bằng một cái nhìn...
Chen bước đi loanh quanh khi thiếu gia cứ đứng như trời trồng trước một căn phòng, miệng thì cười tươi như hoa mãi mê suy nghĩ gì chẳng biết, thấy một cái cầu thang cũ kỹ, cậu gọi thiếu gia...
-" Sếp, ở đây có cầu thang đi đến đâu nè!"
Xiumin nghe tiếng Chen gọi, vội chạy đến, cả hai bước lên trên, càng lên cao gió càng thổi lồng lộng, cả hai biết là sân thượng, ánh sáng bên trời có màu xám, chiều nay tự dưng không có hoàng hôn, phía xa xa mây đen đang ùn ùn kéo tới, báo hiệu một trận mưa lớn... Chen kéo Xiumin trở xuống...
-" Về thôi sếp, ông chủ đợi chúng ta thì sao?"
Xiumin lắc đầu bước đến dỏng tai lên... cái thanh âm quen thuộc cho những trò chơi của cậu với một tên con trai... Xiumin bước nhanh qua góc khuất, đập vào mắt cậu là hình ảnh hai thằng con trai đang quấn lấy nhau... cái tư thế này khiến Xiumin rạo rực... cậu nhìn tên con trai đi cùng với Luhan lúc nãy, cùng với một tên nhóc nhỏ hơn Chen, chắc nó khoảng 16 hay 17, thằng nhóc bị trói hai tay vào thanh sắt ngang bằng sợi dây lụa caravat màu đen, trên cổ thằng nhóc cũng có một sợi đang được siết vào... khuôn mặt nó ngước lên, nhận lấy những cú thúc từ đằng sau thật mạnh mẽ, miệng nó há ra, đôi môi màu mận thật quyến rũ thốt lên những lời đê mê đầy nhục dục... cậu chỉ có thể nghĩ... nếu như Luhan thế vào chổ thằng nhóc, còn cậu ở phía sau kia như thằng cao cao thì chắc là tuyệt lắm...
Chen cũng đã thấy những gì trước mắt, nhưng cậu không dám nhìn đừng nói chi mà đứng đó thưởng thức như thiếu gia của mình, cậu biết thiếu gia thích những trò này, cũng may là thiếu gia không chọn cậu để chơi... cậu đưa tay bịt mắt thiếu gia, lôi thiếu gia đi...
Xiumin bực bội nhưng chưa kịp nói gì thì nghe tiếng ồn ào phía cầu thang, cả hai tự dưng quẹo qua bên khi không muốn ai biết sự xuất hiện của mình... cả hai thấy đám nam sinh da trắng cao lớn bước lên sân thượng, có 6 tên... chúng bước vào sâu nên Xiumin ló đầu ra, bước đến chổ gần hơn để xem.
Chen lo cho thiếu gia dĩ nhiên là phải bước theo, cậu biết thiếu gia sẽ không rời khỏi nếu chưa thỏa lòng tò mò... cả hai đều thấy đám nam sinh da trắng đó dồn một đám có 5 người nam sinh châu Á lại...
Trong đám 5 người, thứ nhất là cái thằng cao cao, thứ hai là cái thằng nhóc, thứ ba là Luhan, thứ tư là cái thằng gọi tên Luhan, mặt nó nhăn nhăn nhưng lại tạo ra cái lúm đồng điếu trên má, thứ năm là một thằng mập, đám nam sinh da trắng lên giọng:
-" Bọn bay giỏi nhỉ, tìm được nhà tài trợ, muốn gì, muốn nổi loạn ư, bảo ông ta cung cấp súng cho bọn bây đi, đám nhóc bán nam nữ!"
Bên bọn 5 người thinh lặng...
Một tên nam sinh da trắng bước lên trước...
-" Cậu chủ, xem cái thằng kia kìa, nó còn xinh hơn con gái nữa cậu chủ, xử nó đi!"
Cái thằng vừa nói đó chỉ tay vào Luhan khiến cho Xiumin bước ra, nhưng đã bị Chen giữ lại cùng tiếng đe dọa.
-" Sếp mà ra mặt là papa sếp ngừng cuộc tài trợ đấy, có muốn không?"
Xiumin nghe có lý, cậu không muốn Luhan mất phần bởi lần này papa cậu ra tay rất hào phóng...
Tên mập bước lên trước dõng dạc...
-" Mấy người đừng nghĩ mình có quyền gì ăn hiếp chúng tôi!"
Tiếng cười rộ lên rồi đáp trả:
-" Cái thằng mập này có gan trời cậu chủ, xem bọn kia kìa, như bọn đàn bà vậy, tội chưa... hahaha..."
-" Đừng nhìn bề ngoài mà xét nhé, ở đó to lớn vậy chứ không chừng chẳng bằng ai à nhe!"
Tiếng tên mập đáp trả không vừa...
Bọn da trắng lao tới...
-" Mày dám nói tụi tao yếu sinh lý à, tụi tao cho mày biết thân!"
Nói xong, bọn da trắng kéo tên mập đến, hùa vào giữ chặt tên con trai mập nhất, bàn tay chúng quờ quạng đến chổ nhạy cảm trong tiếng la oai oái như con gái của tên mập, một tên thét lên...
-" Nó là con gái cậu chủ!"
Vừa dứt lời thì tiếng...
*Roạt*
Bộ đồng phục học sinh trên người tên mập bị xé toạc... cả đám, toàn bộ người có mặt nơi đấy sững sờ... tên mập là con gái... thế là bọn chúng hùa vào... cưỡng bức đứa con gái có bản lĩnh nam nhi dám lên tiếng chửi bới chúng nó... đứa con gái thinh lặng, không một tiếng kêu ca, nó đưa mắt nhìn tên con trai còn xinh đẹp hơn con gái mà nó vừa ra mặt bảo vệ... Luhan... cứu em... nhưng tên con trai đó khẽ bước lùi lại trong sự cảnh cáo của những đứa bên ngoài chờ đợi đến phiên mình giở trò thú tính...
Con bé đưa mắt nhìn qua tên cao hơn chút, có gương mặt trắng sáng, để chỉ nhận lấy cái đầu quay đi, cúi xuống, bờ môi khẽ bậm lại như chịu đựng trên má một đốm nhỏ gọi là đồng điếu xuất hiện chỉ để trưng bày ra sự yếu đuối... Lay... cứu em...
Lay cúi xuống dọn dẹp món ăn mà Tie thích nhất khi anh vừa mua cho bạn ấy... ăn no nê thì phải vận động, em đã từng nói thế, bởi mập anh Han sẽ không thích đâu đúng không Tie...
Con bé nhìn qua tên cao nhất... Kris... cứu em... nó không quay đi hay lùi bước, trái lại nó còn nhìn rõ từng tên như xem tuồng... không... là anh đang hứa... anh sẽ lấy lại công bằng cho em...
Con bé dừng mắt ở thằng nhóc cuối cùng, lúc này đây từng giọt nước trong mắt con bé mới tuôn rơi, đôi môi nhỏ xinh xắn tuôn ra những tiếng nấc vì uất ức, vì đau đớn và có cả sung sướng của thỏa mãn xác thịt... nó khép mắt lại trước tên nhóc... bạn... giúp anh ấy nhé...
Nó bật dậy hét lên... nhưng chưa kịp làm gì thì nó bị xô mạnh ra chổ cái gờ beton thấp xuống sân sau bỏ hoang của khu C...
Đám con trai da trắng lao đến trước...
-" Cậu chủ sao làm vậy?!"
Tên được gọi là cậu chủ quay đầu... thản nhiên.
-" Nó đáng được như thế!"
Hắn kéo quần lên rồi bỏ đi như chưa hề xảy ra chuyện gì... cả đám chạy theo, trong tích tắc biến mất khỏi sân thượng... đám nam sinh châu Á nhào đến cái gờ beton nhìn xuống...
Lay quay đầu chạy xuống sân thượng trước, miệng gọi lớn...
-" Tie..."
Tao đứng dậy, run rẩy nhìn Kris.
Kris đứng lên, từ từ... nhìn thấy Tao không bằng lòng, cậu buông lời...
-" Anh không nghĩ..."
Nhưng Kris chỉ nói đến đó thì nhận lấy cú đá của Tao đúng ngay hạ bộ của mình.
Kris gập người xuống nhìn theo bước chân của Tao rời sân thượng.
Luhan vội ngồi xuống bên Kris...
-" Tớ đưa cậu đi bệnh viện!"
Rồi Luhan dìu Kris đứng dậy, chập choạng rời sân thượng... Xiumin bước ra góc khuất, cũng rời sân thượng cùng với Chen, mọi thứ tĩnh lặng đến như không có một ai, như chưa từng xảy ra chuyện gì...
*****
27 - 9 - 2018
Đã hơn một tháng qua, phía cảnh sát đã tìm ra hung thủ cho vụ án mạng ở ký túc xá 113, có nhiều manh mối để lại nơi hiện trường, cảnh sát phát hiện thêm nơi đấy có một cái xác thứ hai đang thúi rữa theo thời gian, mọi chứng cứ được đem về sở cánh sát phân tích. Hai tiếng sau họ có mặt ở một chung cư bình dân, bao vây tóm gọn tên hung thủ gốc Hoa tên Huang Zitao một cách dễ dàng...
Nhưng thay vì phải đưa về sở cánh sát để khởi tố họ phải đưa hắn vào bệnh viện tâm thần khi hắn đang ở nhà với bàn tay phải đầy máu, hắn dùng máu đấy vẽ nghệch ngoạc lên mọi chổ trong nhà hắn, những bức tranh trừu tượng có một màu đỏ duy nhất bằng máu hắn...
Gần một tháng qua, bác sĩ bất lực trước con người điên loạn đấy, hắn phải tiếp máu liên tục, hai bàn tay hắn nhất là bàn tay bên phải bắt đầu mất phần móng, nếu không cho hắn thỏa mãn bằng việc vẽ tranh, hắn sẽ cắn lưỡi tự tử, sếp ra lệnh, không được để hung thủ chết im lặng, nên cho người giữ gìn. Có giữ gì thì cũng chỉ để nhận được từ hắn những bức tranh lớn... có thể nói giờ đây họ có thể mở cửa triển lãm.
Cảnh sát mời chuyên gia, ai đến xem tranh rồi thì cũng gật gù không nói gì cả, theo chuyên gia tâm lý tội phạm hình sự học, thì đây chính là mấu chốt quan trọng của vụ án... nên cũng phải lại giữ gìn...
Rồi sẽ đi về đâu... vụ án này tạm thời khép lại để bắt đầu sao, ai là người có đủ sức để theo cùng hằng ngày trong khi người đến báo án ngày một nhiều... cái viện tâm thần còn rất nhiều chổ chứa, bởi thế có giữ Huang Zitao thêm bao lâu cũng không phải lo lắng gì...
Trong căn phòng sáng choang, còn bên ngoài là cái hành lang tối, gió đêm nào cũng lớn cả, không biết từ đâu cứ ùa vào quanh quẩn nơi hành lang, khiến mọi y tá, bác sĩ ai cũng thấy rợn người và như không muốn để ý nữa... Rõ ràng nhìn vào camera... bệnh nhân đang mỉm cười, trông hắn thật bắt mắt, có vẻ đẹp quyến rũ chết người, nhưng sao tai họ chỉ nghe tiếng tức tưởi đầy oan ức thế này... đôi mắt màu nâu đấy trông như màu chocolate tuyệt đẹp lúc nào cùng long lanh ngấn nước, nhưng không có một giọt nước nào tràn ra khỏi bờ mi đó cả, đôi môi anh đào màu mận khẽ run run nhưng cũng không có một ngôn từ nào được thốt ra... hắn mải miết, say sưa vẽ lấy vẽ để như không còn thời gian, bằng chính máu của mình, từ năm đầu ngón tay...
Bên ngoài nơi hành lang tối tăm, chẳng ai có thể thấy gì, chỉ có những kẻ của thế giới thứ ba là thấy rõ mọi thứ...
Kris đưa mắt nhìn vào căn phòng sáng choang đó, anh không nói gì cả, rồi quay đầu cất bước...
THE END
Viết xong lúc 01:48 AM ngày 21 -7 - 2015
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro