Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG XVI: Nợ - Phần 2



Thẩm Bách Kiến không thể kìm lòng trước sự việc trước mắt cùng ngôn từ được nghe rõ ràng... hài nhi... là chủ mưu phá đám à...

Xương Mân không thể nghĩ khác hơn, cái đầu óc nhạy bén thông minh của chàng khiến chàng đứng bật dậy, nhưng sao cũng chẳng thể nhanh bằng cha...

*Chát*

Xương Mân té ngã khi nhận lấy cái tát tai như trời giáng, chàng run rẩy... Từ trước đến giờ cha có ghét con đến thế nào cũng chưa từng đánh con. Con trong lòng cha là thế ư? Chỉ nghe lời nói của hai kẻ không thân thiết bằng tình cha con, thì đã nghĩ con là thế.

Phải... chưa từng nuôi nấng con, sao cha hiểu con chứ? Chàng đứng bật dậy... thế thì cứ như thế đi, chuyện hôm nay đã đến nước này, người người nơi đây đều muốn ngăn cản, nhưng người có khả năng đó không ai khác chính là con, lỡ mang tiếng xấu rồi, thì thêm một hay hai vết xấu thì chẳng có gì mà phải đắn đo do dự, nghĩ thế chàng phóng tới chổ Sương Sương...

Ngày ấy cha dùng ám khí cướp nàng trên tay con, còn làm con bị thương... thì hôm nay, giữa Quang Minh đỉnh con sẽ đường đường chính chính cướp lại nàng, không phải vì cho riêng bản thân con, mà là cho cả thiên hạ, nhất là mẫu thân con...

Sương Sương không né tránh, khi mọi việc đúng như sư phụ và nàng mong muốn, sư phụ quả là người xuất chúng đoán việc như thần...

Thẩm Bách Kiến có lý nào lại để ai đó cướp mất mỹ nhân của mình, lại là ái thiếp, nên xông vào, mặc kệ có là con trai đi chăng nữa.

Hiện giờ ông như con hổ dữ, chẳng ai biết kể cả ông, đó là vì làn khói màu đen không mùi vị đấy, nếu như ông không vận công, làn khói nộ khí đấy sẽ không có nghĩa gì đối với bản thân ông.

Thật đa nghi cũng làm hại chính bản thân mình, giờ đây trong lòng ông, trước mắt ông chỉ có Sương Sương là tồn tại, mặc kệ ai đó ngăn cản, ông quyết diệt trừ không tha...

Cả đám anh hùng hào kiệt cảm thấy thật thất vọng bởi hai cha con đánh nhau chỉ vì dành mỹ nhân, khiến không ai thèm can dự như từ nãy đến giờ, ai sống chết mặc ai, đứng đây chỉ là bổn phận.

Vô Tâm Pháp Sư nhìn cảnh này quá quen, chính ông cũng đã một lần bị tâm ma ghen tuông làm mờ đi lý trí, biết không thể ngăn cản, cũng biết rõ mình chẳng là đối thủ của Thẩm Bách Kiến, ông đứng đây chỉ vì lo cho Thẩm phu nhân, bà không chịu lui về.

Hà Tú Lệ muốn đứng đây nhìn thấy phu quân cùng hài nhi làm chuyện trái nghĩa... Để một lần cuối nhận lấy đau thương, để xem mình có thể buông xuống không, chỉ cần qua khỏi ải này, bà mới được siêu thoát...

Xương Mân quyết bắt lấy Sương Sương đưa đi cho bằng được, chỉ cần nàng rời khỏi gia đình chàng, rời khỏi Bách Nhật Quanh Minh đỉnh, mọi thứ mới có thể bình yên, nên chàng chỉ tiếp chiêu của cha đánh cầm chừng không đáp trả.

Thẩm Bách Kiến thấy con trai cứ muốn cướp mỹ nhân của ông thì ông càng thêm bực bội. Rõ ràng ta đã nhẹ tay với con, nhưng con thật cứng đầu, hôm nay ta sẽ đích thân dạy bảo con...

Sương Sương đã gỡ khăn che đầu ra, nàng trao ánh mắt lo lắng cho Xương Mân làm sự động viên cho chàng...

Xương Mân nhìn thấy cái ánh mắt long lanh bởi một làn nước mỏng đấy, thì chàng biết rõ thế nào là mỹ nhân kế, nhưng chàng không thể từ chối ánh mắt này, của tiểu muội Thu Nguyệt ngày trước, khi dùng chủy thủ đâm vào trái tim chàng, nàng cũng đã nhìn chàng với ánh mắt xót xa đau đớn...

Là không muốn nhưng không thể làm khác hơn, giờ đây cũng cùng ý nghĩa đấy, biết rõ chỉ là sự câu dẫn của mỹ nhân, đúng là... anh hùng không thể bước qua ải mỹ nhân mà... ta thông minh để làm gì, có phải là chỉ để tự giết ta...

Thẩm Bách Kiến thấy con trai trao qua lại ánh mắt đưa tình với ái thiếp của ông thì ông không thể dừng tay được nữa, ông phóng tới với một chưởng lực mạnh mẽ như lấy mạng.

Xương Mân quay ra, cái chưởng pháp này con nhận lấy, coi như trả nợ tình cha con, nên chàng đứng yên.

Sương Sương phóng tới khi thấy Xương Mân đứng yên, nàng lấy thân ra đỡ.

Thẩm Bách Kiến vội rút nội lực về, nhưng không thể thu lại chưởng pháp, chỉ thấy ái thiếp ngã xuống miệng thổ huyết.

Xương Mân vội đỡ lấy Sương Sương trong vòng tay... nhận lấy thân thể nàng mềm yếu hơi thở tàn dần... nhận lấy ánh mắt nàng long lanh... cùng ngôn từ như nghẹn lại...

-" Tiểu huynh, mười bảy năm trước huynh đã trả nợ, hôm nay huynh không phải trả nữa!"

Trái tim Xương Mân run rẩy, chỉ có Hàn Thu Nguyệt mới gọi chàng là tiểu huynh, chàng lắp bắp:

-" Hàn Thu Nguyệt!"

Sương Sương gượng cười:

-" Tiểu muội Hàn Thu Nguyệt... chẳng nghĩ là huynh còn nhớ... muội đâu..."

Thẩm Bách Kiến sững người, giận tím mặt khi biết mình bị lừa bởi đứa con của kẻ thù... ông bước tới... Hàn Thu Nguyệt ư... không... trước mắt ông chỉ thấy ái thiếp Sương Sương của mình.

Xương Mân đưa tay lên, chạm vào gương mặt xinh đẹp đó, cất giọng run rẩy:

-" Nàng ngốc lắm!"

Sương Sương tiếp:

-" Chẳng còn mặt mũi gặp lại huynh, chỉ muốn sống một đời bình lặng, nhưng không ngờ nhan sắc này lại làm hại bản thân, phận kỹ nữ, mặc cho thiên hạ trêu hoa, nhưng cái không ngờ lại là phải thất thân với kẻ thù, giữ mạng sống đến hôm nay cũng là vì mọi người trong Hồng Hoa Lâu, chỉ mong mọi chuyện tốt đẹp cho người thân của mình mà thôi!"

Lời bày tỏ của Sương Sương mỹ nhân làm cho toàn thể anh hùng bất mãn khi hiểu rõ mọi việc.

Thẩm Bách Kiến nghẹn lời, đưa mắt nhìn quần hùng đang trao cho ông cái nhìn khinh bỉ cùng lời nói khinh miệt dù chỉ là xì xầm. Chưa từng nhận được tình cảnh này, đó là thứ mà cả đời Giáo chủ Minh giáo Thẩm Bách Kiến không muốn nhận... Ông thét lớn như muốn phá tan mọi thứ, như khẳng định cả thiên hạ này của ta, kể cả đệ nhất mỹ nhân Sương Sương, ông lao đến.

Xương Mân xoay người đặt Sương Sương xuống đáp trả phụ thân... chàng không thể dừng tay nữa... phóng chưởng lực đánh ra.

Thẩm Bách Kiến cũng không thể dừng tay.

Hà Tú Lệ buộc miệng kêu lớn:

-" Dừng tay!"

Nhưng vô dụng... cả hai đều trúng chưởng té văng ra hai bên, hộc máu...

Hà Tú lệ chạy đến bên con trai, để mặc phu quân.

Thẩm Bách Kiến nhìn qua Sương Sương, cũng thấy Sương Sương nhào đến bên con trai của mình... Một cảm giác hụt hẫng, đau đớn, tủi thân vây lấy toàn thân ông... nàng... chưa từng yêu ta, chỉ là trêu ghẹo, ta đỉnh đỉnh thiên hạ bị nàng đem ra làm trò cười, để cả thiên hạ chê bai, không còn chổ cho ta ngước mặt nhìn đời...

Nàng thật là đáng ghét, nhưng sao ta không thể giết nàng, như ngày xưa ta đã từng mạnh tay giết cha mẹ nàng mà không cần phải suy nghĩ... tình yêu là gì... cả một đời ta sẽ mãi đi tìm, bởi nàng đã đem đến, đặt đố ta...

-" Hahaha........"

Tiếng cười ngạo rung chuyển trời xanh... ai ai cũng bịt chặt tai từ chối... theo gió bay đến tận nơi xa xôi nào đó, nơi chỉ có ta mãi rong duỗi đi tìm nàng với một tình yêu chân thật...

-" Sương Sương... nàng đợi ta!"

Trong chớp mắt Thẩm Bách Kiến biến mất, cả đám anh hùng lắc đầu tặc lưỡi, cả một đời sự nghiệp tiêu tán trong phút chốc chỉ vì mỹ nhân... kể cả thân mình cũng điên loạn vì tính cứng đầu cố chấp của mình...

Sương Sương đứng lên, nàng điềm nhiên nhìn Xương Mân, buông lời lạnh lùng.

-" Mọi ân oán ta và ngươi đã trả xong, nếu như ngươi còn nghĩ đến thù hằn, ta sẳn sàng nghinh tiếp!"

Nàng ngữa cổ cười nhạo nhân gian.

-" Hahaha..."

Sương Sương quay ra đám người trong Bách Nhật Quang Minh đỉnh dỏng dạc:

-" Ai không phận sự thì xuống núi!"

Đám quần hùng chẳng giống anh hùng, lủi thủi xuống núi, vì chẳng ai có phận sự cho chuyện này, thế gian thật quả là vô tình.

Sương Sương phóng mình lên, tất cả những người có liên quan trong chuyện năm xưa đều phải trả giá... Thật nhanh nàng tung chưởng, lấy đi mọi mạng sống trong Bách Nhật Quang Minh đỉnh.

Hà Tú Lệ cùng Thẩm Xương Mân chỉ biết nhìn, vì hiện giờ Xương Mân bị trọng thương nên không thể ngăn cản, còn Hà Tú Lệ cũng không vì bà không biết võ công, chỉ là một người yếu đuối...

Trái tim đã đau đến quen thuộc, nhưng nhìn Thu Nguyệt lạnh lùng vô tình lấy đi mọi sinh mạng thì Xương Mân cũng không thể không đau thắt tâm can, nàng quả là nhẫn tâm và còn thông minh quá đỗi, án tử mà nàng dành cho chàng là đây, sống đời với mọi sự đau đớn, nghiền ngẫm chân lý của nhân gian, không thể phân biệt thế nào là thị phi, sự trả thù của nàng thật ta không thể nghĩ đến, chỉ cần nàng hài lòng là đủ... thế thôi...

Hà Tú Lệ nhìn thấy mọi người trong nhà chết oan bởi tay Sương Sương, à không là Hàn Thu Nguyệt thì bà không thể bỏ mặc, bà đành quay qua Vô Tâm Pháp Sư cầu cứu.

Nãy giờ chứng kiến mọi thứ, Vô Tâm Pháp Sư cảm thấy thật sợ hãi cho tiểu nữ này. Thật quả là đàn bà khi hận thù thì không có gì mà không dám làm, nhìn thấy Thẩm phu nhân tỏ ý van xin ông ngăn cản, nên ông đành lao vào, chỉ mong dừng lại được tiểu nữ đang điên loạn kia.

Sương Sương bật lùi lại khi Vô Tâm Pháp Sư xông vào tung chưởng đánh nàng... Rõ ràng ngươi không liên quan đến chuyện này sao lại cố làm anh hùng, ta ghét mọi anh hùng trong thiên hạ, giả dối...

Chỉ biết dùng miệng nói lời ngon tiếng ngọt, đến khi gặp chuyện cũng chỉ biết chọn yêu thương bản thân mình... Sương Sương mạnh tay đánh trả, dù gì ông cũng là kẻ thù giết chết sư ông và sư bà, hôm nay cũng là để ta thay mặt sư phụ đòi nợ máu...

Sương Sương được chân truyền nội công của cha, lại được dạy dỗ bởi Hồng Hồng. Ngày trước Hồng Hồng là một con hồ ly thông minh, có tiềm chất, nên những gì học được rất nhanh mà còn phát huy được hết năng lực, bởi thế Sương Sương cũng không phải là kẻ tầm thường, có tiếc là vì nàng chỉ là người, nếu không chắc chắn nàng giỏi hơn cả Hồng Hồng.

Vô Tâm Pháp Sư qua một trăm chiêu thì biết mình không là đối thủ của Sương Sương, lại thấy cô ta như quyết đoạt mạng, khiến ông nghi ngờ, hình dung ra mọi thứ, ông buộc miệng dừng tay.

-" Hồ Thanh Thanh là gì của ngươi?"

Sương Sương lùi lại thủ thế, hắn ta còn dám gọi tên của sư bà, nàng đáp gọn:

-" Là sư bà của ta, vậy ngươi cũng thông minh lắm, nhưng những kẻ thông minh thì chỉ để tự hại bản thân mình, hôm nay ta thay mặt sư phụ, đòi lại món nợ máu này!"

Dứt lời Sương Sương lao vào.

Vô Tâm Pháp Sư sau khi nghe rõ thì ông chẳng thiết gì nữa, phải... ông đợi ngày này đã lâu, chỉ có trả lại ân thù ông mới yên lòng nhắm mắt.

Sương Sương phóng chưởng.

Vô Tâm Pháp Sư đứng yên nhận lấy ba chưởng liên tiếp.

Xương Mân cùng Hà Tú Lệ ngẩng nhìn, cái câu chuyện thật phức tạp, không rõ lắm, chỉ biết là cũng vì chuyện tình yêu mà sinh ra mọi cớ sự.

Sương Sương hài lòng bước tới:

-" Ngươi bằng lòng trả nợ à? Vậy để đáp lại mong muốn của ngươi, ta sẽ tiễn ngươi một cách bình an nhất, tha thứ cho ngươi!"

Nói xong sương Sương cúi xuống, giật lấy chủy thủ của mình đang được giắt trên thắt lưng của Xương Mân... rút ra cắm mạnh vào tim của Vô Tâm Pháp Sư...

-" Mong kiếp sau ngươi làm người biết yêu trọn trái tim này! Ta..."

Nhưng Sương Sương không kịp nói hết câu nàng đã bị té xuống bởi cái tát tai như trời giáng, nàng xoay đầu ngẩng nhìn, chỉ thấy gương mặt sáng lạnh lùng đấy đang đỏ lên...

-" Sư phụ!"

Tại Trung nghe tiếng thét đầy sự đau đớn xót xa của Thẩm Bách Kiến vang vọng một góc trời, chàng liền quay lại... đến nơi thì chỉ thấy cái cảnh này...

Vô Tâm Pháp Sư ngã ra trong vòng tay Tại Trung, đồ đệ của mình, ông mãn nguyện, cuối cùng thì mình vẫn còn người thân đưa tiễn cho phút cuối, ông cố gắng:

-" Ta muốn về Thiên Sơn, một lần cuối nhìn thấy tuyết rơi... một lần cuối được nghe tiếng gió, để biết... ta sinh ra trên đời này... chỉ được sống cùng với giá lạnh đau thương!"

Tại Trung gật đầu nghẹn ngào...

-" Dạ, sư phụ!"

Rồi chàng đứng lên đỡ lấy sư phụ... chàng quay nhìn Sương Sương... thật nàng hư hỏng, ta sẽ dạy bảo nàng nhưng bây giờ chưa phải là lúc...

Sương Sương đứng bật dậy, trái tim nàng run rẩy, nhận lấy ánh mắt thật sâu của Tại Trung, ánh mắt đấy chỉ có sự không bằng lòng, nàng sợ ánh mắt đấy của chàng... bởi nàng chỉ thấy sự bỏ mặc...

Phải... chàng đã bỏ mặc nàng, từ lâu lắm rồi... nàng hiểu, nàng hiểu mà... Sương Sương quay đầu phóng nhanh về phía Hoa viên Ngũ sứ, băng qua rừng thông, buông mình xuống Âm Ty vực, bật khóc nức nở... nhốt mình trong bóng tối...


Trả hận thù, trả đau thương.

Trả ơn nghĩa. Trả luôn tình chân thật.

Ân ân, oán oán biết bao giờ mới có thể dứt bỏ?

Bởi đó là cảm xúc của trái tim.

Thế thì chỉ cần trái tim này dừng lại.

Ân, oán, tình sẽ được giải thoát.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro