Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG XIII: Người tính hay Trời tính - Phần 2 (18+)


Đặt Sương Sương lên giường, chàng đưa tay khóa chặt cửa, tắt đèn...

Sương Sương không còn cảm giác gì nữa, nàng chỉ cảm thấy lòng đầy nỗi hờn, đầy sự tủi thân với những suy nghĩ như dòng nước đổ về tràn đầy tâm trí nàng, nàng bắt đầu có cảm giác.

Nhưng tự dưng cái cảm giác rạo rực cũng chợt đến trong lòng, nàng gượng ngồi dậy, lùi vào góc giường bởi thân thể mình không có y phục, cũng không có tấm chăn nào trên giường để nàng dùng che thân.

Trong phòng không có đèn, nhưng ánh sáng trăng bên ngoài đang rọi vào, soi sáng thật rõ, để nàng nhận lấy cái lưng của Đàn lang Bạch mao đang ngồi thinh lặng... cái lưng lạnh lùng đó cùng những gì xảy ra lúc nãy khiến nàng lại đau lòng, lại khóc... nhưng bản tính không chịu thua thiệt nàng lên tiếng nỉ non:

-" Ngươi đáng ghét... ngươi muốn gì, sao không lấy y phục cho ta!"

Nhận lấy giọng nói hờ hững đáp lại:

-" Ta không có y phục nữ nhi, và tạm thời ta không thể rời khỏi phòng, nàng hiểu mà!"

-" Ta không thèm hiểu gì hết, ta chỉ hiểu, sao ngươi cứu ta làm gì, ta không thèm ngươi cứu!"

-" Nàng thật ngang ngược!"

-" Phải... ta ngang ngược như thế đấy, ngươi hài lòng rồi chứ!"

Rồi Sương Sương bật khóc.

-" Suỵt, nàng muốn mọi người trong đây biết hết đúng không?"

Tự dưng Sương Sương lại thấy tủi thân... chỉ có thể nghĩ...

Ngươi không cho ta khóc... phải, ta đáng tội nên không thể khóc chứ gì? Nàng đưa tay lên bịt chặt lấy miệng... phải... ta đáng tội, nhưng ai đã khiến ta như thế này, ta không biết, ta đang rối lắm, người cũng không đến an ủi ta, lạnh lùng như miễn cưỡng... ăn hiếp ta, phải là ta đã đối đãi với ngươi không tốt... để bây giờ ngươi trả thù, lấy lại những gì ta đã lấy.

Được rồi ngươi cũng đã thấy hết rồi đó, như thế công bằng rồi... ngươi giữ ta ở đây làm gì, lúc nãy không quăng ta ở đâu đó cho rồi, cần gì ngươi phải đem về phòng... phải bận tâm...

Thiếu chút nữa ta phải thất thân với kẻ thù, ngươi có biết ta làm bao nhiêu việc chỉ để tiếp cận hắn không, ngươi biết rõ ta không thể đường đường chính chính đấu tay đôi với hắn cơ mà, ta không phải là đối thủ của hắn...

Ừ, mà ngươi không biết, ta không thể trách hờn ngươi, có trách chỉ nên trách ta sao không tự biết lượng sức mình... mệt mỏi, ta cảm thấy mệt mỏi cho bao năm qua sống với sự hận thù, trời đã khiến ta hay người đã khiến ta phải sống với cảnh này, số phận ta có phải là thế...

Tại trung quay lại, khi không nghe tiếng gì nữa, chỉ thấy trong góc giường của mình mỹ nhân bó gối tay bịt chặt miệng, đôi mắt sâu đấy ngước nhìn về phía chàng, nước trong mắt tuôn như mưa, chỉ trao đi những cảm xúc giận hờn, khiến bản thân mình chỉ muốn bước đến ôm vào lòng an ủi.

Nhưng hiện tại không phải cách, đôi mắt chờ đợi đấy khiến chàng không thể giữ lòng, thôi thì... như thế này tốt hơn, nghĩ thế Tại Trung quay đi...

Sương Sương nghẹn lại hơi thở khi thấy Đàn lang Bạch mao quay đi như từ chối, nàng gục đầu xuống... trong lòng chỉ có thể nghĩ... chàng nghĩ ta câu dẫn chàng ư... là tại chàng không thèm đếm xỉa, đâu là thật đâu là giả chàng cũng không thể phân biệt...

Phải mà... chỉ cần Đàn lang Bạch mao muốn mọi thứ là phải được. Còn không muốn như thế này dâng đến miệng cũng là không... nàng nhướng người với tay đến cái đôn nhỏ bên giường, khi thấy cái thanh thiết để đó không biết làm gì, nàng cầm nhanh lấy đưa cổ tay mình lên, lướt nhẹ...

Tại Trung vội lao tới giữ lại nhưng cũng làm cánh tay ấy mang một vết xước, chàng vội kéo Sương Sương lại bên mình, ngồi xuống lấy khăn tay băng vết thương...

Nàng muốn chết ư, ta làm gì nàng để đến nỗi nàng muốn chết, lúc này nàng bị Thẩm Bách Kiến làm nhục nàng cũng đâu có ý định chết như thế này...

Nhìn thấy cử chỉ của Đàn lang Bạch mao, Sương Sương không thể kìm lòng nàng lao tới đưa tay vòng qua cổ nam nhân ôm chặt, giờ đây nàng chỉ muốn có bờ vai vững chắc để nàng tựa vào, cánh tay mạnh mẽ để vực nàng đứng dậy...

Tại Trung vội đẩy Sương Sương ra, khiến nàng ngã ra giường.

Sương sương vội quay đi nép mình lại, cảm thấy đau đớn và xấu hổ...

Nhận thấy thân thể mong manh cuộn tròn không một mảnh vải, dáng điệu này là của hồ ly, cái dáng điệu sợ hãi, lo lắng khiến chàng đau xót, chàng chỉ thấy nàng bé bỏng quá cần chàng vỗ về yêu thương, chàng đưa tay lên, chạm nhẹ vào bờ vai đang run bần bật của nàng.

-" Ta xin lỗi!"

Nhưng chỉ nhận lấy tiếng thút thít thật nhỏ nghẹn lại cùng âm điệu ngắt quãng...

-" Huynh ghét muội lắm phải không...? Muội dơ bẩn lắm phải không...? Không xứng đáng để gần gũi huynh phải không...?"

Khiến Tại Trung chỉ biết buộc miệng:

-" Không... ta rất mến nàng!"

Sương Sương quay nhìn rồi ngồi dậy lấy hai tay nhỏ bé che đi thân mình, ngước đôi mắt đầy nước...

-" Thật không?"

Tại Trung gật đầu:

-" Thật!"

Câu trả lời đầy sự thành thật của Đàn lang Bạch mao khiến cho những sự giận hờn, tủi thân của Sương Sương tan biến một cách chóng vánh, nàng mỉm cười nhướng người tới đặt môi mình lên má Đàn lang Bạch mao...

-" Huynh thật lòng không muốn muội thất thân với Thẩm Bách Kiến đúng không?!"

Tại Trung thinh lặng nhưng gật đầu.

Sương Sương tiếp:

-" Muội chỉ muốn lần đầu của mình với huynh!"

Nói xong Sương Sương nhào tới đẩy Đàn lang Bạch mao ngã ra giường.

Tại Trung gượng người lại, thật... nàng không biết giữ thân gì cả, đây là thú tính duy nhất từ nàng mà ta thấy, nhận lấy đôi môi lướt trên cổ, chàng khẽ đẩy nhẹ Sương Sương ra...

-" Khoan đã!"

Sương Sương dừng lại tròn mắt:

-" Sao lại khoan?"

Rồi lại cúi xuống, như quyết chiếm đoạt... bởi hiện tại Sương Sương đã trúng dược tình, cái thứ độc ngày xưa của Trường Hắc Xà mà Hồng Hồng hôm nay cố ý dành cho đệ tử mình, chỉ vì bà muốn khẳng định một sự thật...

Tại Trung đẩy mạnh Sương Sương ra, Sương Sương té bật ngã ra giường khi không ngờ, lại vội quay đi với trái tim đau nhói cùng cảm giác xấu hổ...

Nhưng cái đáng điệu đấy khiến Tại Trung không thể giữ lòng nữa, chàng nhào tới đẩy Sương Sương ngã nằm ra giường. Mặc dù chưa cởi bỏ y phục nhưng chàng cũng cảm nhận được làn da mịn màng của Sương Sương, thân thể ấm áp, mảnh mai của nàng.

Chàng chẳng thể từ chối đôi môi màu hồng nhỏ xinh đó nữa... chàng cúi xuống chạm môi mình vào, cảm nhận... rồi tìm kiếm sau đôi môi đấy cái lưỡi của Sương Sương, cái lưỡi loạn ngôn mà làm chàng đau lòng, hôm nay chàng quyết trừng phạt nó...

Sương Sương bất ngờ, cái cảm giác này thật lạ, khiến nàng không thể từ chối, nên đáp lại, toàn thân nàng nóng rực, như chỉ muốn ôm chặt lấy cái thân thể lành lạnh trước mắt, nghĩ thế nàng đưa tay lên, thật nhanh cởi bỏ y phục của Đàn lang Bạch mao...

Tại Trung cùng hòa theo Sương Sương, thoáng chốc y phục của chàng cũng không còn.

Giờ đây chỉ có da thịt thật sự chạm vào da thịt, thân thể Sương Sương thật ấm áp khiến cho Tại Trung cảm thấy trái tim lạnh giá của mình đang ấm dần lên. Chàng không rời môi khỏi môi Sương Sương, vẫn giữ chặt cái lưỡi mềm mỏng của Sương trong vòm miệng mình, tha hồ vần vũ... bàn tay chàng bắt đầu lướt trên bầu ngực nàng, tìm kiếm nhũ đầu, làn da nơi bầu ngực tròn mềm mại quá, khiến chàng không thể rời tay...

Sương Sương không thể phản kháng, cũng chẳng thể đáp lại, bởi nàng đang bị Đàn lang Bạch mao giữ chặt, như tỏ ý muốn nói nàng là của ta, mà không là của ai khác... khiến tính khí trong nàng trỗi dậy, nàng xoay người đổi chổ, chưa bao giờ Sương Sương muốn thua thiệt bất cứ ai... dù trong chuyện này...

Tại Trung nằm ngữa ra, nhận lấy thân thể Sương Sương nằm trên thân thể mình, nhận lấy cái gương mặt xinh xinh đấy cùng nụ cười đầy ẩn ý... nàng lại có ý trêu ghẹo gì ta đây...

-" Chàng tên gì?"

Trái tim Tại Trung se thắt lại... đến bây giờ nàng mới thật sự muốn biết về ta ư, chàng đáp nhỏ:

-" Kim Tại Trung!"

Sương Sương lập lại...

-" Kim Tại Trung, tên chàng thật đẹp nhưng không đẹp bằng diện mạo của chàng, cả nhục thể của chàng nữa!"

Nói xong Sương Sương cúi xuống, đặt môi lên khuôn ngực rộng mà vững chắc đấy, đáp lại... nàng đưa miệng đến nhũ đầu, đưa lưỡi ra, liếm nhẹ...

-" Chàng thích không Kim lang?"

Lần đầu tiên có người gọi chàng là Kim lang, Tại Trung buộc miệng...

-" Ta thích nàng!"

Sương Sương đưa môi xuống... dừng lại nơi đan điền, ghé miệng đúng ngay huyệt thần khuyết, dùng hơi nóng trong đáy họng đưa thoát ra, phủ kín phần rốn...

Tại Trung khẽ giật mình, thân run rẩy, bởi làn khí nóng vừa rồi, bản thân kìm lại, giữ lòng chiều chuộng mỹ nhân... nhận lấy hai bàn tay mềm mại của Sương không rời nhũ đầu mình, hạ thể được chăm sóc bằng song nhũ mềm mại... khiến chàng không giữ lòng nữa...

Nàng lại dám trêu chọc ta, nghĩ thế Tại Trung đưa tay lên kéo nhục thể Sương Sương nằm hẳn lên người mình, da thịt lại chạm sát vào nhau. Chàng vòng tay qua thắt lưng nàng giữ chặt nàng trên thân mình, mặt đối mặt...

Nhận lấy đôi môi khẽ cong lên, tạo sự gọi mời, chàng xoay người, đổi thế chủ, giữ nhục thể Sương Sương dưới thân mình, điều chỉnh sao cho phần hạ thể hợp nhất...

Nhận lấy sự hợp nhất âm dương, Sương Sương cảm nhận nàng thuộc về nam nhân này, cái cảm giác hai ta là một bắt đầu từ từ lan rộng khắp cơ thể, nhận lấy ánh mắt thật sâu thẳm như cuốn mất nàng, nàng khẽ khép mắt lại như nguyện lòng mình chìm trong bể u tối đó... nhận lấy hơi thở thật nhẹ nơi cánh mũi, theo quán tính cái mũi nàng hỉnh lên, hít hà...

Trái tim Tại Trung se thắt lại trước khuôn mặt kiều diễm, thật... cử chỉ này chỉ có thể là Phi Phi, nhưng... người con gái mà ta đang ân ái là Sương Sương, nghĩ thế Tại Trung buông âm trầm:

-" Sương Sương..."

Sương Sương nhận lấy thanh âm trầm ấm vang lên bên tai, nàng thỏ thẻ đáp lại...

-" Ừm hửm..."

-" Muội là Sương Sương?"

Sương Sương ngạc nhiên mở mắt, lặng nhìn, nàng gật cái đầu xuống, phải... nàng là Sương Sương... Thu Nguyệt đã không còn trên thế gian này nữa, đúng như bản thân hiện tại, muội chỉ muốn là người như thế đến với huynh...

Tại Trung lặng người đi trước đôi mắt to tròn màu đen long lanh bởi nước, như có một màn sương bao phủ làm nó trở nên u mộng. Không cần biết con đường ta đi là con đường gì...

Ta chỉ biết giờ đây ta muốn là người đàn ông duy nhất của nàng. Tại Trung lại cúi xuống, nhẹ nhàng chạm môi vào bờ môi nhỏ xinh đấy chỉ để khẳng định... Đây có phải là tình yêu thật sự... Là ta sinh luyến ái với Sương Sương, chứ không phải vì nàng giống Phi Phi mà ta sinh luyến ái, nhưng cái quan trọng mà hiện giờ Tại Trung còn bối rối không muốn tiến tới là Sương Sương cũng là hồ ly...

Sương Sương thấy Tại Trung dừng lại mọi thứ, đắn đo, nàng khẽ hụt hẫng, rõ ràng muội làm chủ, huynh không cho. Vậy giờ đây huynh cũng chẳng làm chủ, huynh lại nghĩ gì, giờ khắc này huynh còn nghĩ gì nữa... là muội dối huynh sao, câu dẫn huynh vào con đường ma mị à...

Nghĩ thế nàng khẽ quay đi... nếu huynh không muốn yêu muôi, muội không dám trách hờn, vậy thả muội ra, đừng giữ chặt muội như thế, huynh làm muội đau lòng...

Nhận lấy cái gương mặt quay đi, với giọt lệ chợt rơi từ khóe mắt, Tại Trung chợt biết lỗi của mình. Chàng vội cúi xuống chạm môi lên khuôn mặt ngọc ngà, lướt môi đến mắt, nuốt trọn giọt lệ, rồi dời môi qua vành tai, ngậm lấy thùy châu, buông lời nhỏ nhẹ...

-" Huynh xin lỗi!"

Rồi nghiêng người, rời khỏi nhục thể Sương Sương xoay nàng nằm nghiêng qua, môi tìm cái gáy nhỏ, bàn tay đưa ra trước, chạm vào nhũ hoa... nắn nhẹ...

Sương Sương khẽ rụt người lại, bởi đôi môi Tại Trung đang lướt trên gáy của nàng. Cảm giác vừa nhột vừa đê mê, bàn tay chàng nhẹ nhàng chạm vào nhũ hoa chăm sóc nó một cách cẩn thận, rồi cái bàn tay đấy dần di chuyển xuống, đến âm môn...

Những ngón tay dài mang chút cứng rắn, chút dịu dàng chạm vào âm thần bắt đầu vần vũ... Nhục thể Sương Sương bắt đầu rung mạnh theo nhịp độ của những ngón tay... Nàng có rúm người lại, ngậm chặt lấy môi, nhưng không tài nào giữ chặt được thanh âm trong cổ họng, nó đang cố thoát ra, như muốn giải phóng cảm xúc nhục dục...

Nhận lấy dịch thể của Sương Sương bắt đầu tiết ra dính nơi ngón tay, nhận lấy thinh âm trong thanh nhưng đầy mê hoặc, Tại Trung xoay Sương Sương lại, nằm ngữa ra giường, chỉ thấy nhục thể nàng phát ra một màu hồng lấp lánh dưới ánh trăng sáng.

Chàng đưa tay lấy cái gối kê nơi đồn bộ Sương Sương, hạ thể nàng được nâng cao như nghênh đón, thật là lôi cuốn, không thể dừng lại được ham muốn. Chàng khẽ tách hai chân của nàng ra, nhích người tới, quỳ lên chân, đưa dương cụ chạm vào âm môn, rồi chồm người tới, nạp dương cụ vào âm huyệt, từ từ nhè nhẹ... mở lối âm đạo...

Sương Sương run rẩy cảm nhận vật thể lạ lần đầu tiên đang tiến vào mật huyệt, một chút lo lắng, một chút sợ hãi, nàng nhắm mắt lại, chỉ nghe được thanh âm thật nhỏ nơi hạ thể cùng một cảm giác đau đớn, khiến nàng không kìm lại được nữa...

-" Á..."

Tại Trung khẽ khựng lại, dừng mọi hành động nơi hạ thể, chàng cúi xuống chạm môi vào cái miệng nhỏ xinh vừa phát ra âm thanh đau đớn mà chàng vừa trao đấy...

Bàn tay chàng lại chạm vào song nhũ, nhẹ nhàng vấn an, gởi lời xin lỗi, hạ thể Sương Sương khẽ nhích tới, chàng biết nàng đã bắt đầu đòi nhận... Chàng rời tay khỏi song nhũ, lấy thế chống lên giường để nhục thể Sương Sương không phải chịu sức ép của nhục thể chàng...

Từ từ đưa dương cụ ra khỏi âm huyệt rồi lại đẩy vào, nhịp thật đều đặn...

Sương Sương vẫn cảm thấy đau rát mặc dù đang nhận lấy dương cụ đi thẳng một đường vào âm huyệt không vấp phải gì. Nàng nắm chặt tay lại chịu đựng, cái này có đúng như tên gọi sự đau đớn của khoái lạc đầu đời...

Đầu đời... phải là đầu đời với chàng... nam nhân mà khiến nàng không thể kìm lại mọi cảm xúc, nam nhân khiến nàng chỉ muốn dỗi hờn nhõng nhẽo, nam nhân mà nàng chỉ muốn trong tim người ấy có nàng duy nhất mà thôi... nàng buông lời thỏ thẻ...

-" Tại Trung... thiếp yêu chàng..."

Tại Trung nhận lấy tình yêu chân thật được khẳng định bằng lời nói thật trong tâm, chàng xúc động đáp lại...

-" Sương Sương... ta cũng yêu nàng..."

Rồi chàng mạnh dạn đổi nhịp... càng lúc càng nhanh, càng mạnh mẽ...

Âm huyệt Sương Sương co thắt lại, như giữ chặt, nuốt trọn dương cụ... nàng hé môi, mắt khép lại, cánh mũi phập phồng, gương mặt đỏ hồng buông lời khoái cảm...

Tại Trung cũng không thể dừng lại mọi xúc cảm, chàng ngẩng đầu, phóng thích tiết dục, gục xuống trên nhục thể Sương Sương, vòng tay ôm chặt... dừng môi nơi cổ nàng, nằm lặng yên hưởng thụ...

Sương Sương vòng tay qua giữ chặt Tại Trung trên thân mình, đặt cằm lên bờ vai rắn chắc của Tại Trung... mỉm cười nhắm mắt, bình yên bên chàng...


Đắm chìm trong bể ngũ dục.

Đam mê ái tình. Nhục thể đạt khoái.

Chẳng có sự sắp xếp nào bằng...

Thật tâm yêu thương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro