CHƯƠNG III: Duyên là gì? Phận là gì? - Phần 1
Hồng Hồng nhốt mình trong nhà đá lặng lẽ, trái tim nàng cứ nhói lên đau buốt, nàng chẳng muốn nghĩ gì nữa, vì nghĩ gì thì vẫn không thể xóa đi hình ảnh vừa rồi trước mắt.
Không... rõ ràng nam nhân đó là tỷ thấy trước, tiểu muội không thương tỷ, dành thứ tỷ yêu thích hay sao... không thể được...
Mặt trời đã đứng bóng, Phi Phi bước qua bước lại với cái bụng cồn cào, tỷ tỷ này hôm nay làm biếng, không nấu cơm cho muội ăn, theo quy tắc giữa hai tỷ muội, khi tỷ ở nhà tổ thì Phi Phi nàng không được làm phiền.
Bởi thế nàng đói đến muốn ngất cũng không biết làm cách nào khác hơn, đành xuống bếp nấu cơm, chưa từng phải đụng tay vào việc nấu nướng gì, ngoài nấu thuốc, nên nàng làm mọi thứ lộn xộn.
Từ khi còn bé, cha mẹ cho nàng ăn như những người bình thường, bởi thế nàng cũng chỉ biết ăn như người, đâu biết đi săn mồi đâu...
-" Hờ........."
Phi Phi thở dài, buông mọi thứ, nàng ra ngoài, sau núi, nấu thuốc uống cho đỡ đói.
Tại Trung mặc dù trong phòng, nhưng chàng vẫn biết Bạch hồ đang làm gì, chàng đợi Bạch hồ đi ra sau núi, mới bước vào bếp... sững người... thật, nàng chẳng giống vẻ bên ngoài nàng chút nào, hậu đậu quá, lại thêm một tính xấu nữa, vậy nàng có bao nhiêu là tính xấu nhỉ, chàng mỉm cười bước vào bếp, bắt đầu...
Phi Phi đang ngồi đợi siêu thuốc, như mọi lần nàng ngước mặt đưa mũi hít hà cái mùi vị thơm tho, thì bỗng nhiên nàng quay đầu, vẫn giữ tư thế cũ, có cái mùi gì đấy thơm hơn mùi thuốc của nàng, không thể kìm lòng, nàng phóng nhanh về phía có mùi thơm ngào ngạt đấy.
Thoáng chốc nàng đã đứng trước cái bàn ăn trong nhà với những món, nàng đếm... một hai ba... nàng thò tay vào cái dĩa lớn nhất có màu xanh tươi mát nhất.
-" Áh!"
Nàng la lên khi mình bị ai đó đánh vào tay, nàng ngẩng nhìn, bắt gặp đôi mắt với hàng lông mày khẽ nhíu lại không bằng lòng... cha... tự dưng lòng nàng chùn xuống...
Bệnh nhân trước mặt nàng giờ đây nàng mới để ý, trong y phục của cha, mà nàng đã thay cho, chỉ là bộ y phục bằng vải thô mà cha thường dùng để ra khỏi cốc, đi đâu đó, thì nàng chẳng biết... sao cái hình ảnh nàng cảm thấy thân thương thế... gần gũi thế, khiến nàng hạ giọng nhõng nhẽo như mọi lần...
-" Muội đói!"
Đón nhận gương mặt xinh xắn cùng ánh mắt van xin long lanh, Tại Trung biết bắt đầu từ giây phút này, chàng chẳng thể từ chối con Bạch hồ này bất cứ điều gì...
Không... không được, nhưng chàng lại tạm gác ý nghĩ đó qua bên, để một lần được chìu chuộng mỹ nữ trước mặt, chàng cầm đũa lên, nhét vào tay Phi Phi...
Phải, nàng là người con gái xinh đẹp tuyệt trần, với tâm hồn thật thanh khiết, khiến chàng chỉ muốn phải bảo vệ nàng... Phi Phi, tên nàng thật đẹp nhưng diện mạo nàng còn đẹp hơn... là thế... là thế...
Phi Phi cầm lấy đũa ngồi xuống, nàng đã dùng đũa thuần phục vì mẹ nàng cũng bắt thế, chẳng qua nàng quá đói nên mới tự ý dùng tay thôi, chỉ là những món rau đạm bạc, cả nhà nàng đều ăn chay, nhưng 3 cái dĩa rau đấy ngon hơn tỷ tỷ nấu nhiều.
Nàng chợt nhớ đến tỷ tỷ, nàng kéo chén tỷ tỷ, gắp vào, để dành phần cho tỷ, chỉ để nàng có ăn thoải mái hơn mà thôi, trong tích tắc, chỉ còn lại những cái dĩa trống không trên bàn.
Tại Trung không hề động đũa, bởi câu nói " Muội đói " của Phi Phi, nhịn một bữa chàng cũng chẳng hề hấn gì, nhưng nàng thật tham ăn, chỉ để phần cho tỷ mình một chén nhỏ xíu, thêm một tính xấu.
Chàng ngồi lẩm bẩm cộng lại, mắt không rời đôi môi màu hồng đang chúm chím nhai bởi thức ăn đầy trong miệng nàng, hai mắt nàng tròn xoe với đồng tử đen láy linh hoạt đảo qua lại theo thức ăn trong miệng trông thật buồn cười, chàng quay đi... cười một mình.
Phi Phi ngẩng lên khi đã giải quyết xong thức ăn trong miệng, nàng cảm thấy no nê và khỏe khoắn. Đây là lúc nàng ngủ, nghĩ thế nàng lao mình vào góc xó, ngã ra, nhắm mắt.
Tại Trung sững người... từ bây giờ trở đi có lẽ chàng nên tính với tính cách tốt đẹp của nàng, vì chàng nghĩ như thế mười ngón tay của chàng mới có thể đếm hết.
Tại Trung đứng dậy, chàng bước đến bên Phi Phi... ngồi xuống, ngắm nhìn, dáng nàng e ấp mong manh, đôi mắt khép chặt, với hàng mi cong vút, cái mũi nhỏ xinh lúc nào cũng phập phồng vì hít hà ngửi mọi thứ.
Chàng khựng lại, đứng dậy... bước đi... không... không thể... chàng đã mê muội bởi sự câu dẫn của hồ ly mất rồi. Rõ ràng ra sao thì cũng chỉ là hồ ly, không thể cùng con người sinh tình...
Chàng bước ra ngoài, ngước mặt nhìn trời, tìm khoảng không khí tươi mới để tịnh tâm... chàng chọn một dốc nhỏ sau tảng đá lớn, ngồi xuống, an lòng vận khí...
Hồng Hồng bước từng bước nhẹ nhàng, nàng biết rõ Tại Trung đằng sau phiến đá lớn đang tịnh tâm dưỡng khí... nàng rất nhạy cảm về mọi động tĩnh quanh mình...
Nàng lựa chọn chổ thích hợp... chỉ để ngắm nhìn chàng thật lâu... thật không thể rời mắt khỏi chàng mà, sao có người được sinh ra tuyệt mỹ đến thế...
Nàng bắt đầu thả hồn mơ ước với chàng, đến tương lai xa xôi, đến gia đình ấm áp, cùng bầy con ngoan, chàng ngày ngày dạo quanh cốc trồng trọt những loại rau mới, còn nàng trong nhà dọn dẹp chăm sóc cho con.
Chiều chiều cùng nhau ngồi trước nhà, ngắm nhìn bầy con ngoan rong chơi chạy nhảy, nàng ngả đầu vào vai chàng, ngắm hoàng hôn, chàng vòng tay ôm lấy nàng, khẽ cúi xuống chạm bờ môi lên mái tóc, trao cho nàng cái nhìn sâu lắng chất chứa yêu thương...
Thật là một cuộc sống như ý, nghĩ đến đó, Hồng Hồng không thể kìm lòng, nàng khẽ nhướng người tới... đặt môi lên đôi môi đỏ thắm đấy.
Tại Trung vội mở mắt... chàng vừa cảm nhận được làn môi của... Hồng hồ trước mặt, con hồ ly này quá nhanh khiến chàng không thể từ chối, đề phòng, chàng đứng bật dậy.
-" Đừng tưởng ngươi cứu ta một mạng thì ngươi muốn làm gì thì làm!"
Chàng giận dữ buộc miệng.
Hồng Hồng bất ngờ khi bị Tại Trung lớn tiếng mắng chửi, trong lòng chỉ có thể nghĩ... mất mặt thì ít, mà đau đớn thì nhiều, nàng run rẩy đứng lên, bởi nhận lấy cái gương mặt trắng sáng đấy đằng đằng sát khí, đôi mắt chợt sâu thẳm như có thể nuốt chửng mọi thứ, làn môi đỏ thắm đang buông âm điệu không hài lòng.
Tại Trung lùi lại, tự dưng chàng cảm thấy chút hối hận cho việc mình mắng chửi ân nhân chỉ vì một điều không thể trách, bởi... Hồng Hồng cũng chỉ là hồ ly, chỉ làm theo cảm tính của động vật...
Nơi này không thể ở lâu, bởi chàng biết mình sẽ không thể kìm lòng cho mọi thứ, duyên chúng ta phải chấm dứt từ đây, nên là như thế...
-" Ơn cứu mạng có ngày đền đáp, nhưng không thể trả như thế này, mong ngươi hãy hiểu, bái biệt!"
Thật nhanh Tại Trung xoay người rời gót, bước nhanh vào con đường tối có cây cối mọc um tùm trước mặt.
Hồng Hồng phóng tới, quyết không để Tại Trung đi mất, cách xa chưa chắc có ngày gặp lại, nàng đứng chặn đường, với ánh mắt hối lỗi, cúi đầu hạ giọng...
-" Muội... muội xin lỗi..."
Chẳng hiểu sao giờ đây lòng Tại Trung chỉ có sự lạnh nhạt vô tình như bao năm qua, chàng bước qua một bên, thinh lặng cất bước.
Hồng Hồng vội đưa tay ra, nắm lấy tay Tại Trung.
Tại Trung hất ra không nể tình.
Hồng Hồng bất ngờ lùi lại mấy bước, nhưng nàng nhạy bén nên vội đưa tay lên, lần này nắm lấy vạt áo Tại Trung, hạ giọng run rẩy:
-" Huynh... đừng đi!"
Tại Trung dừng bước, nhưng không quay nhìn, chàng lại buông câu lạnh lùng.
-" Vì sao?"
Hồng Hồng bối rối, nàng buộc miệng, với những lời thật lòng của trái tim:
-" Muội yêu huynh!"
-" Một ánh mắt giao nhau có thể sinh ái, một lời nói ngọt ngào êm tai, cũng sinh ái, một sắc diện mỹ lệ cũng sinh ái, nhưng đó chỉ đối với những người trong thiên hạ, riêng bản thân ta thì không!"
Tại Trung lập lại câu quen thuộc đến nằm lòng.
Hồng Hồng ngước mặt lên, chỉ để thấy phía sau dáng cao lớn đầy mạnh mẽ đấy, cùng có dáng điệu dứt khoát, hình ảnh chàng khẽ nhòe đi.
-" Vậy chàng cần đến cảm xúc sinh quyến luyến bên nhau ư?"
Thinh lặng... Hồng Hồng tiếp:
-" Chàng rời khỏi đây sao có thể nhận lấy thứ tình cảm cùng sinh cùng tử, đồng cam cộng khổ!"
Tại Trung đưa tay lên, chàng nắm lấy tay Hồng Hồng kéo ra khỏi vạt áo chàng, quay lại:
-" Thứ ta cần là gì không quan trọng, điều quan trọng là người và vật không thể luyến ái!"
Hồng Hồng chao đảo như nghe tiếng sét bên tai... nhưng cố gắng:
-" Có thứ gọi là duyên!"
-" Ngươi là hồ ly, ta là người trảm yêu, vậy ngươi nói duyên là như thế nào? Ngày mai này gặp lại, ta chỉ có thể tha cho ngươi một lần, bởi thế ngươi đừng nên rời khỏi đây, bên ngoài kia chúng ta là kẻ thù!"
Trái tim Hồng Hồng như ngừng đập, nhưng không... trong tích tắc nó se thắt lại, khiến nàng không thể thở, tâm can như bị bóp nát bởi hai từ "kẻ thù" của Tại Trung, nàng khụy xuống:
-" Vậy huynh nói đi, làm sao để muội có thể xứng với huynh!"
-" Tốt hơn hết nàng nên bỏ ý định đó đi, tìm giống loại như nàng đấy, sinh tình, bày tỏ yêu thương thì tốt hơn!"
-" Muội tự biết bản thân mình là hồ ly, nhưng muội có giết người, ăn thịt đâu, lại hiền hòa với mọi vật, ăn chay, có nhân tính sống như tha nhân, bao nhiêu không đủ để muội làm người sao?"
-" Nói với ngươi cũng chẳng thể hiểu!"
Rồi Tại Trung cất bước... Hồng Hồng ngước nhìn theo, hình dáng Tại Trung mờ dần trước mặt, lệ vây mù mắt, nàng khép chặt môi cũng không thể ngăn được tiếng nức nở từ trái tim biết yêu của mình...
Tại Trung rời khỏi Vô Tình Cốc, hướng thẳng về nhà, chính chàng cũng không biết rõ vì sao mình vô tình, chỉ vì thứ chàng học được lại là Vô Tình Tâm Pháp mà sư phụ chẳng cho chàng biết.
Mới đây chàng còn có tình cảm với Bạch hồ, nhưng giờ đây chàng chẳng biết đến Bạch hồ là gì nữa, một khi chàng vận công luyện khí, mọi thứ sẽ trở lại như ngày bắt đầu được Vô Tâm Pháp Sư nuôi dưỡng mà thôi.
-----
Ba ngày trôi qua... Hồng Hồng thinh lặng, ngồi trước nhà, nơi mà nàng từng ao ước được ngồi bên Tại Trung, một mình lặng ngắm hoàng hôn, trái tim đau xót, lúc nghẹn ngào.
Tình là gì? Nàng chưa từng trải qua cơ mà, chưa từng thật sự có, sao giờ lại như đã mất thế này, chẳng thể hiểu tâm tư người nơi nhân gian, sao chàng nhẫn tâm thế, vạch đường chỉ lối cho nàng rời xa chàng.
Tự hỏi mình làm chi nên tội, có phải bản thân là hồ ly, không thể sánh bằng người? Hồ ly thì sao, người thì sao? Đều có những thứ tốt đẹp và xấu xa ở mọi nơi cơ mà, chàng đi mất, chưa kịp hỏi vết thương chàng như thế nào.
Phi Phi ngủ dậy thì không thấy bệnh nhân nữa, hỏi tỷ tỷ thì tỷ chỉ đáp buồn:
-" Chàng đi mất rồi!"
Làm Phi Phi lòng không yên, chưa chữa trị xong, bệnh nhân chê y sĩ này thì cũng chẳng có cớ gì để hờn trách, bản thân mình thật sự vô dụng, cứ nghĩ biết rõ mọi thứ, nàng ngẩng nhìn tỷ tỷ, cứ lặng yên như pho tượng bất động không xúc cảm, như chết...
Ngay từ đầu, nàng biết bệnh tâm không thể chữa, nhìn sắc diện, nghe hơi thở của tỷ tỷ thì nàng biết tỷ tỷ mang bệnh gì, nàng quay đi, cũng ngước nhìn hoàng hôn, hoàng hôn đẹp nhưng thật buồn, như ánh sáng vụt tắt, như chẳng còn hy vọng.
Bây giờ nàng biết Vô Tình Cốc thật sự quá nhỏ, chỉ như cái lồng nhốt tỷ và nàng. Tự dưng nàng muốn ra khỏi cái lồng đẹp đẽ này, để tìm mọi thứ nơi nhân gian bên ngoài kia, và nàng muốn tìm Tại Trung, chỉ để biết vết thương chàng ra sao, nàng đứng dậy bước đến bên tỷ tỷ.
-" Muội muốn đi chơi!"
Hồng Hồng ngẩng nhìn không tránh khỏi sự lạ lẫm, nghe Phi Phi tiếp:
-" Muội muốn tỷ đi cùng muội!"
Hồng Hồng đưa mắt nhìn ra thâm lộ, hình ảnh Tại Trung cất bước hiện hữu trong tâm trí, ra đó ư?
Ba ngày qua, nàng không nghĩ đến việc rời khỏi đây nữa, chỉ vì nàng dự cảm được, bên ngoài kia là những đau thương dành cho nàng, cha mẹ nói đúng, nhưng giờ đây tiểu muội lại khơi lên những ước muốn mà nàng đã cố chôn chặt xuống đáy lòng.
Nhìn tiểu muội cương quyết, tiểu muội là thế, không làm, không nghĩ thì thôi, đã nghĩ là phải làm, mà đã làm thì phải làm cho trót, nàng gật đầu... đến đâu hay đến đó...
Biết đâu bên ngoài kia, nàng sẽ gặp người cùng giống loài, như chàng nói... Biết đâu điều đó khiến nàng quên chàng, nàng cũng muốn một lần khẳng định, có thật là mình đã yêu không mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro