Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG CUỐI: Hoàn trả - Phần 2


Sương Sương bước đi từng bước bằng hơi tàn lực kiệt... Con phải về nhà... Nàng khụy xuống trong vòng tay ai đó, nàng ngẩng lên, trước mắt mờ mịt bởi làn nước vây trong mắt, nàng cũng thấy rõ là sư phụ của nàng...

Hồng Hồng vội đỡ lấy Sương Sương, đứa đệ tử ngốc nghếch...

Sương Sương gượng đứng thẳng lại...

-" Cảm ơn sư phụ, con muốn tự mình về nhà, như ngày đầu tiên con cũng tự mình đến ngôi nhà đó... chỉ có Âm Ty vực mới không từ chối con!"

-" Sương Sương... ta xin lỗi con!"

Sương Sương bước đi, nàng ngẩng cao đầu:

-" Đến giờ phút này con cũng sẽ chỉ nói, con không hối hận... Cảm ơn sư phụ đã nuôi dạy con nên người, ân tình này con cũng đã trả cho sư phụ, bởi thế người hoàn toàn không có lỗi với con..."

Hồng Hồng dừng bước, nhìn theo cái dáng mong manh đấy, tưởng chừng yếu đuối, nhưng lại mạnh mẽ hơn tất cả mọi nam nhân trong thiên hạ này. Bà run rẩy trong tiếng nói trầm ấm đầy sự yêu thương của đệ tử dành trọn cho bà vào cái gọi là phút cuối...

-" ... Sư phụ từng nói, hận thù nên trả không phải trên chính bản thân người gây ra thù oán, mà phải trả trên chính bản thân người mà họ yêu thương! Con làm đúng rồi chứ...?"

Hồng Hồng quay đi:

-" Con là đệ tử giỏi, sư phụ hãnh diện về con, ta hứa sẽ chăm sóc cho con đời đời kiếp kiếp!"

Nói xong Hồng Hồng lao nhanh ra cửa sổ biến mất, một lần nữa nàng thấy tâm can bấn loạn, đau thắt khôn nguôi...

Hoa viên Ngũ sứ đã trước mặt, chỉ cần đến cánh rừng thông, rồi là Âm Ty vực, cố gắng lên nào... Ta không vào địa ngục thì ai vào, ác nhân trên thế gian không còn, ta cần phải được nghỉ ngơi...

-----

Tại Trung lao mình trong bóng đêm, tay nắm chặt Đoạn Trường kiếm... Sao nàng lại cứ khiến ta đau đớn thế này? Chàng dừng chân trên một mỏm đá khụy xuống...

Ta mệt mỏi lắm, nàng biết không... Giờ đây ta biết đi đâu cho cái khoảng thời gian ta chia xa... Chàng khựng nhìn... Đoạn Trường kiếm trong tay mà chàng đang cắm xuống đất trước mắt mang màu đỏ của máu...

Chàng sững sờ đưa lên, dưới ánh trăng sáng, chàng thấy dòng máu đỏ tươi... chàng run rẩy... Đoạn Trường kiếm diệt yêu ma quỷ quái không bao giờ lưu lại vết máu, trừ khi...

Tại Trung quay đầu, phóng mình trở lại... trừ khi... nàng đáng ghét... Sương Sương, chuyện gì đã xảy ra như thế này...

Tại Trung lao vào điện Thanh Long... Chỉ có tiếng gió không một bóng người. Chàng đưa mắt nhìn xuống đất, từng giọt máu tròn tròn làm nên một đường dài, nên vội bước theo...

Mỗi bước chân theo dấu máu là mỗi nhát dao đâm vào trái tim chàng... Những ý nghĩ mà chàng không muốn nghĩ cứ hiện hữu trong đầu càng lúc càng rõ... Chàng đi qua Hoa viên Ngũ sứ...

Rồi qua một cánh rừng, thì chàng thấy phía trước mặt... hình dáng yêu kiều mà khiến chàng ngày nhớ đêm mong, thân thể mong manh trước đỉnh vực... chàng phóng tới gọi lớn...

-" Sương Sương!"

Thì cũng là lúc cái dáng đó gieo mình xuống, chẳng thể suy nghĩ chàng lao theo...

Sương Sương khẽ mở mắt bởi một vòng tay ôm chặt, mùi hương của chàng... Kim Tại Trung...

Tại Trung đem theo Sương Sương phóng mình lên cao trở lại đỉnh vực, chàng nhận lấy thân thể mềm đấy lạnh toát, gương mặt trắng bệch... đôi mắt đầy nước ngước nhìn chàng, ánh nhìn không còn sáng, lu mờ bởi mọi thứ... xót xa... Chàng nghẹn lời áp tay lên vết thương đang chảy máu của nàng vội hỏi câu ngớ ngẩn chỉ để dối lòng mình.

-" Chân nguyên của nàng đâu!?"

Sương Sương không rời mắt khỏi Tại Trung, chàng quay lại ư, để làm gì nhỉ, chàng đúng là ngốc mà, nàng cố gắng...

-" Đồ ngốc, muội làm gì có chân nguyên!"

Tiếng đáp lảnh lót của Sương Sương không thể an định thần trí cho Tại Trung, chỉ khiến tâm can Tại Trung như bị ai xé nát...

-" Nhưng muội ngốc hơn huynh, đi yêu cái con người không có gì để cho muội phải yêu cả!"

Tại Trung nghẹn ngào buông lời khó nhọc...

-" Không phải nàng thích ăn gà nướng mật ong sao?"

-" Là phải"

-" Không phải nàng thích tắm nắng ban mai à?"

-" Là phải!"

-" Không phải thứ võ công nàng sử dụng là Hồ tiên công sao?"

-" Là phải, và có phải đó có nghĩa muội là Phi Phi không?"

Tại Trung đưa tay lên, chạm vào khuôn mặt đáng yêu, lắc đầu...

-" Không... không... mọi thứ ta đều lầm lẫn mà phán doán, nhưng tình yêu của ta dành cho nàng không là lần lẫm, là ta thật lòng yêu kỹ nữ Sương Sương của Hồng Hoa Lâu, không phải Bạch hồ Phi Phi, cũng không phải là Hàn Thu Nguyệt..."

Sương Sương mỉm cười:

-" Cảm ơn chàng đã nói rõ mọi sự, muội có thể bình yên nhắm mắt rồi!"

-" Không... Sương Sương... Sương Sương..."

-" Muội nghe rồi, Kim lang, muội có thể gọi chàng là Kim lang không?"

-" Được... nương tử... dĩ nhiên là được mà nương tử!"

-" Thiếp nghe rồi, chàng gọi thiếp tha thiết, bằng lời ngọt ngào, thiếp cũng yêu chàng, hãy vui sống bình an, đó là điều mong mỏi thiếp muốn xin từ chàng!"

-" Được, ta sẽ sống bình an, bên nàng mãi mãi, ta sẽ đưa nàng đi, đến một nơi không có thị phi, không có hận thù, ngày ngày ta sẽ bên nàng, chăm sóc cho nàng, dành cả cuộc đời bất tử của ta cho nàng, chúng ta đi thôi!"

Nói xong Tại Trung đứng lên, bồng Sương Sương trong tay, nhắm hướng phía nam, lao mình trong gió...

Qua đồi qua núi, qua sông qua suối... Phía trước mặt là Xích Diệp Lâm, cánh rừng ngày nào vẫn rợp lá đỏ. Chàng lao mình vào, đã biết rõ con đường này chỉ là hướng cụt, ta vẫn chọn dành cho cả hai ta...

Chàng dừng bước nơi đỉnh dốc Vô Tình cốc, đặt Sương Sương xuống, vẫn giữ nàng trong lòng...

-" Sương Sương, nàng mở mắt ra đi, mặt trời sắp mọc, ta cùng nàng đón ánh nắng sớm, tắm mình dưới bình minh rực rỡ như ý nàng thích. Hằng ngày ta sẽ làm gà nướng mật ong cho nàng. Nấu cho nàng siêu thuốc không vì nàng bệnh mà vì nàng chỉ thích ngửi mùi thuốc thơm, cùng nàng trọn đời kiếp kiếp bên nhau không rời!"

Sương Sương khẽ mở mắt, nàng nhận lấy những giọt lệ trong vắt từ đôi mắt Tại Trung tuôn đổ xuống khuôn mặt nàng...

Tại Trung cúi xuống cái gương mặt xinh đẹp hơn hoa đấy đang hứng những giọt lệ của chàng, như cánh hoa e lệ thoát tục giữ lại những giọt sương đêm lành lạnh.

Chàng cúi thật sâu, chạm môi vào đôi môi hồng thắm giờ chỉ còn là một màu nhàn nhạt... tìm kiếm hơi thở ngọt ngào của Sương Sương...

Sương Sương mỉm cười, vòng tay lên cổ Tại Trung, ngã đầu vào khuôn ngực rộng ấm áp, nhắm mắt lại, bình yên bên nam nhân mà mình thật sự yêu thương...

Mặt trời thức giấc, soi sáng mọi vật...

Rồi đến khi hoàng hôn vừa tàn... Trong cái màu đỏ rực bên trời đấy, vẫn soi rọi dáng một nam nhân đang vốc từng nắm đất, lấp hố chôn một cuộc tình tuyệt mỹ...

Cho đến khi trăng soi trên đầu, không có ánh sáng vằng vặc như đêm qua, ngôi mồ xinh đẹp đã được hoàn tất...

Tại Trung rút Đoạn Trường kiếm cắm xuống đất... Sương Sương, nàng bình yên an nghỉ, Đoạn Trường kiếm ta dùng làm bia khắc tên nàng, người con gái duy nhất mà ta yêu thương... nguyện một lòng không phai dù có ngàn ngàn năm nữa trôi qua...

Chàng thinh lặng ngước nhìn trời, có trăng mờ... có tính tú lấp lánh... ngày ngày chúng ta cùng tắm dưới ánh mặt trời, đêm đêm cùng ngắm sao nàng nhé...

Những hình ảnh chợt mờ dần trước mắt, toàn thân run rẩy, Tại Trung gục đầu xuống ngôi mộ, tâm can đau đớn tận cùng. Bật ra tiếng nức nở bi thương, khi không thể giữ lại điều gì nữa... Tại sao... Con đường đời của ta lại toàn là xót xa, sầu muộn khôn nguôi thế này...

Phía trước nhà đá lạnh lẽo âm u, một bóng dáng trong y phục màu hồng. Gương mặt xinh đẹp với đôi mắt sâu thẳm tuôn từng giọt lệ, môi hé nụ cười... thù được trả trên chính con người mà người đó yêu thương mới gọi là trả thù...

Cha mẹ ơi! Con đã về rồi, và sẽ không bao giờ đi nữa, nơi đây có cha mẹ, có tiểu muội Phi Phi, có cả đệ tử ngoan, và cái quan trọng nhất là có nam nhân mà con chỉ gặp một lần, khiến con yêu đến đời đời kiếp kiếp...

Gió đêm vẫn thổi như muôn thuở, Vô Tình cốc ngày nào đã bị phá tan giờ đang trở mình thức giấc. Những mầm xanh trong lòng đất màu đen trổi dậy, từng cánh hoa uốn mình khoe sắc... lung linh trong gió, trong đêm...

Giờ đây vô tình đã trở thành tuyệt tình... không cần tìm kiếm trên nhân gian bất cứ một điều gì nữa, vì ta đã tìm thấy được rồi... Tiếng hát ai trầm ấm vang lên giữa trời u mộng...


Lắng nghe tiếng nức nở lòng đau.

Hồi ức khắc sâu vào tâm khảm.

Khó có thể quên được bi thương luyến ái.

Ta nâng chén uống cạn hết nỗi sầu.

Gởi gió nhờ trăng đưa ta đến nơi phương trời xa xăm dệt mộng.

Uyên Ương nay đã chia cắt không thể kiếm tìm.

Tình sương khói luôn là tình ly biệt.

Hận trời xanh sao khéo an bài.

Nợ người một nụ cười, hoàn trả người một đời đẫm lệ.

Nợ người kiếp này, hoàn trả lệ đến tận kiếp sau.


8 - 8 - 2013

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro