Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG CUỐI: Hoàn trả - Phần 1



Xương Mân đứng nhìn trời cao đất rộng, gió thổi man mát bởi chiều về, không khí trong lành, cả thiên nhiên hùng vĩ như lắng đọng. Đâu đó tiếng chuông vang lên thanh âm như ru lòng người.

Chàng thở ra, bao nhiêu thứ trước mắt giờ đây đang hiện hữu, nhưng biết đến bao giờ mới có thể xóa nhòa những ký ức trong đầu, làm mờ đi vết thương trong tim, dù sao đi nữa thì chàng vẫn phải cố bước... An Đường Môn vẫn tỏa ra làn khói trầm mặc, vẫn tiếng kinh niệm Phật cầu bình an...

Chàng dõi mắt lên tận tháp chuông cao sừng sững, như ẩn hiện trong những đám mây xám xám bởi chiều về... Mẫu thân yên lòng, từ nay về sau con không bao giờ rời khỏi mẹ, cho đến ngày cuối đời, không thể chọn gởi thân nơi cửa Phật như mẹ, nhưng con cũng sẽ không rời khỏi chốn này, sẽ dốc hết tâm lực vào việc bác ái, chỉ để trả lại cho những lỗi lầm của cha, bình yên sống với những gì mình đang có.

Có thể mai này con cũng sẽ như muôn thuở, không có gì trong tay, nhưng thứ con cần hiện tại không phải là vật chất phù phiếm, cái con cần hiện tại, và cả cho tương lai là lòng yêu thương người. Mẹ vui khi con tự quyết định một đời của con chứ? Chẳng cần ta phải thấy nhau, chỉ cần biết nơi chốn này ta tìm được bình yên hạnh phúc là đủ... Con yêu mẹ và cũng vẫn yêu nàng... sẽ giữ lại trong lòng những kỷ niệm đẹp nhất, làm hành trang bước đi trong cuộc sống... đầy đau thương.

-----

Vẫn như muôn muôn thuở, gió thổi tuyết bay đi rồi lại bay về, Thiên Sơn quanh năm giá lạnh... Tại Trung đưa mắt nhìn ra xa, nơi có những rặng cây oằn mình chịu đựng gió tuyết, cây to có, cây nhỏ có... chúng vẫn ngang nhiên đứng sừng sững không khuất phục, chúng mạnh mẽ lắm, chẳng như chàng...

Thế gian này có lắm điều ngang trái, lại chỉ để dành cho chàng, đã biết rõ mọi ân oán giữa sư phụ và Sương Sương, nhưng ân tình của sư phụ con đã hứa trả, chỉ lần cuối này con mới có thể yên lòng, sư phụ hãy yên tâm, con sẽ không bước vào con đường của sư phụ, giết chết người mà con thật lòng yêu thương...

Đối diện, con phải đối diện, nhưng thật quá khó, lại là một lần nữa xin nàng cho ta thời gian, để mọi thứ trong ta phai nhạt, ta mới có thể để lòng thanh thản mà yêu thương nàng.

Tại chữ nghĩa ta lỡ đặt trước chữ tình, bởi quen miệng hay là gì đó ta cũng chẳng thèm biết... Chỉ biết giờ lòng ta chỉ có thể nghĩ đến điều này, chân ta phải bước vào con đường sắp đặt sẵn...

Tại Trung đứng lên, chàng thay y phục, rồi cúi đầu chào bái biệt sư phụ... con đi lần này chắc lâu lắm mới về, người yên lòng an nghỉ nhé...

-----

Bách Nhật Quang Minh đỉnh.

Cả khuôn viên chìm trong sự tĩnh lặng, chỉ mới một trăm ngày mà như nơi hoang phế ngàn năm, gió lớn khi đêm về, lành lạnh hơn bởi không có hơi ấm của người...

Cả Thẩm gia trên dưới mấy trăm người đều mất mạng, duy chỉ còn có Thẩm Bách Kiến thì biến mất không biết nơi nào. Hà Tú Lệ cùng Thẩm Xương Mân thì rời đi, bỏ lại mọi thứ hận thù ân oán nơi dương gian, tìm lãng quên nơi chốn tịnh tu, gởi mình vào cửa Phật, bởi chết chẳng phải là hết...

Sương Sương thinh lặng đưa mắt nhìn xung quanh điện Thanh Long, nơi chỉ dành được đón tiếp khách quý, cũng chính là nơi cha mẹ nàng trút hơi thở cuối cùng bên nhau, nơi đây thật nhiều kỷ niệm, để một lần nữa chất chứa kỷ niệm của riêng bản thân nàng...

-----

Gió đêm nay như có lốc, thổi rít qua hàng cây, trăng trên cao to tròn chiếu sáng, nhưng vẫn không thể đẹp như trăng ngày rằm...

Nơi điện Thanh Long, một mỹ nhân trong y phục màu đen, tóc bới cao để lộ cái gáy quyến rũ, gương mặt được tô điểm cẩn thận, không có chút tinh khiết thánh thiện, nhưng lại quyến rũ đến nồng nàn.

Bàn tay nhỏ nhắn với những ngón tay thon dài lướt trên dây đàn, buông ra thanh âm réo rắt lấn át cả tiếng gió, hòa vào cái không gian tĩnh lặng, như muốn thoát ra, bay lên tận bầu trời đen thẫm, tỏ nỗi lòng ai oán bi thương...

Trong khoảng không gian mịt mù đó, một bóng nam nhân trong hắc y, lưng đeo Đoạn Trường kiếm, mái tóc dài màu trắng bay lên, đổ lộ gương mắt tuấn tú, đôi mắt đen sâu thẳm long lanh, đôi môi như muôn thuở vẫn có màu đỏ đầy mê hoặc, dõi hướng phía trước lao đến...

Tại Trung bước vào điện Thanh Long... chỉ để nhận thấy, hình dáng mỹ nhân ngồi bên đàn, đang lướt những ngón tay thon dài buông thanh âm u uất. Gương mặt nhỏ nhắn khẽ ngước lên, với vầng trán cao bướng bỉnh, mày thanh, đôi mắt to tròn tinh khiết ngày nào giờ đây đã được tô điểm khiến cho nó trở nên u mặc.

Khiến người đối diện thần hồn điên đảo cùng một cảm giác, cái mũi thon nhỏ thẳng tắp, đôi môi hình cung màu hồng thắm ươn ướt mềm mại, khóe môi khẽ nhích lên, tạo một nụ cười mê hoặc.

Xiêm y trên người mỏng manh để lộ bờ vai gầy, khuôn ngực đầy đặn gợi cảm, nàng lại hư hỏng, câu dẫn ta ư... Chàng vẫn bước tới nhưng đáy lòng chợt thấy rạo rực bối rối.

Sương Sương nhận lấy cái hình ảnh tuyệt mỹ trước mặt, quả nhiên không hổ danh Đàn lang Bạch mao, thân hình cao lớn, hiên ngang bước lên trước, gương mặt sáng ngời lấp lánh trong đêm, mái tóc trắng bay phất phơ trong gió.

Từng sợi bay vương trên cổ như đùa nghịch ẩn hiện chỉ muốn nắm bắt, đôi mắt sâu thẳm có cái nhìn kiên định, sóng mũi cao, đôi môi đỏ thắm chỉ khép hờ, như có ngàn lời dịu dàng luôn được thoát ra bởi thanh âm trầm ấm... nàng cất tiếng trong trẻo...


Tình là chi hỡi thế gian

Câu thề sinh tử đa mang một đời

Trời Nam đất Bắc đôi nơi

Cánh chim rủ mỏi mấy hồi hàn ôn.

Vui ân ái, biệt ly buồn.

Si tình nhi nữ khởi nguồn bi hoan

Tiếng xưa xa khuất mây ngàn.

Về đâu lẻ bóng, Thiên San tuyết chiều.


Tại Trung dừng bước, nàng lại hỏi ta ư... Tình của thiên hạ là gì ta không biết, ta chỉ biết tình ta trao cho nàng là thật mà thôi, và cũng thật lòng ta đối với cả sư phụ.

Bởi thế hôm nay ta không thể bỏ qua cho nàng, là chúng ta có quá nhiều thời gian, để cùng cho nhau khoảng không tự ngẫm nghĩ... Nghĩ rằng ta có thật lòng không thể thiếu nhau, và thật lòng yêu nhau nhiều như thế nào, có thể vì người mình yêu mà hy sinh bản thân mình không?

Con đường này ta phải bước, trả lại một đời ân nghĩa rồi mới đến tình yêu. Dù nàng có buồn lòng hay sầu hận ta đi chăng nữa, ta cũng sẽ đợi nàng, bởi ta biết tính nàng cố chấp, lại ngang bướng không chịu nghe theo bất cứ lời nói nào của ta...

Sương Sương dừng tay... chàng đến để đòi lại nợ ư... là phải thế, từ lâu rồi ta biết, con đường chàng phải đi là như thế nào, chàng chỉ muốn một mình gánh vác mọi đau thương, không thèm ta chia sẻ...

Thế đó là chàng nghĩ cho ta ư? Chàng có nhiều thời gian để mà suy nghĩ, còn ta thì chẳng có bao tuổi thanh xuân. Việc ta làm ta cũng đã làm trọn, mãn nguyện trong mọi thứ rồi, để đến hôm nay ta bằng lòng buông xuống mọi thứ.

Nhưng tình yêu của ta dành cho chàng ta vẫn giữ mãi không phai, dù có giữ bằng đôi tay mềm yếu... Có yêu thương nhau không? Sao trái tim lại lỗi nhịp thế này...

Để bài ca tình ái chỉ có được cung thương bậc sầu... Kết thúc viên mãn chẳng thể có cho một cuộc tình trắc trở, trời xanh sao lại khéo an bài... đã là kẻ thù thì đừng có luyến ái...

Tại Trung phóng tới khi bàn tay Sương Sương vừa rời khỏi dây đàn, dừng điệu nhạc oán than...

Sương Sương cũng tiếp chiêu, nàng phóng tới...

Chưởng lực tung ra của hai kẻ ngang tài, ngang sức làm chao đảo điện Thanh Long... Thật không ai nhường ai, người ta nói thương nhau lắm cắn nhau đau là vậy.

Bản thân trái tính, trái nết để có cái nhìn sai lệch cho mọi thứ, cứng đầu cố chấp để mạnh dạn chỉ tin vào những gì mình nghĩ, mình làm...

Đã đến lúc nàng cần nhận lấy sự dạy bảo, Tại Trung rút Đoạn Trường kiếm ra... Một khi Đàn lang Bạch mao rút Đoạn Trường kiếm thì yêu ma quỷ quái mạnh mẽ nhất cũng đều khiếp sợ...

Sương Sương ngước nhìn, thanh Đoạn Trường kiếm trảm yêu diệt ma, nàng nhếch môi khẽ cười gượng... Chàng lầm rồi, thiếp đâu phải yêu tinh mà biết sợ Đoạn Trường kiếm của chàng...

Nhưng dù gì, được chết dưới Đoạn Trường kiếm thật cũng là mãn nguyện nhắm mắt, đã đến lúc thiếp trả cho chàng nợ máu, nợ cả tình yêu này... Để chàng mãn nguyện bước đi trên con đường mà đã được sắp đặt trước cho bản thân chàng.

Tại Trung nhận lấy gương mặt nhỏ nhắn ngước lên, ánh mắt chỉ có sự thách thức thì chàng phóng tới, đưa mũi Đoạn Trường ra trước, thẳng một đường...

Sương Sương cũng phóng tới, nàng giơ cao tay tung chưởng pháp.

Trong tích tắc cái thời điểm được gọi là chạm nhau đấy.

Sương Sương rút tay về, đưa thân ra trước... hứng lấy mũi Đoạn Trường...

Tại Trung bất ngờ, dự định chỉ hù dọa Sương Sương. Vết thương ta để lại cho nàng sẽ không dừng đúng nơi tim, nàng có chân nguyên, sẽ giữ được mạng, không bao lâu vết thương sẽ khỏi...

Nhưng Tại Trung không ngờ Sương Sương lại đưa thân ra, dùng đúng trái tim mình để nhận lấy. Khiến chàng không thể thu lại trường kiếm, chàng chỉ có thể nhích tay hướng mũi kiếm... chọn huyệt cưu vĩ của Sương Sương... để bảo toàn tính mạng, vết thương này chỉ để cho nàng có thời gian ngẫm nghĩ nhận lấy lỗi của mình, tu tâm tích đức...

Sương Sương nghe âm thanh quen thuộc, không phải bên tai mà trên chính bản thân mình, cái cảm giác thật lạnh từ mũi Đoạn Trường đi thẳng vào huyệt cưu vĩ chính xác...

Nàng lùi lại, từ chối mũi Đoạn Trường để không phải lưu lại dấu vết... nàng khụy xuống... cũng là lúc trái tim nàng đập chậm lại... Sao chàng không cắm nó vào trong trái tim thiếp, để thiếp có thể ra đi bình an hơn... Nàng ngước lên, gượng cười cay đắng, buông lời lạnh lùng:

-" Nợ hôm nay ta đã trả, từ nay về sau như ngày trước đã nói, không ai liên quan đến ai! Gặp lại cũng là kẻ xa lạ!"

Tại Trung bước lùi lại... Nàng lại dọa ta như thế sao, thế thì... không thể chìu chuộng nàng...

-" Được!"

Rồi chàng xoay người lạnh lùng cất bước rời khỏi điện Thanh Long... Với vết thương đó ta cho nàng ba tháng, nghỉ ngơi...

Sương Sương run rẩy, nàng đưa cánh tay ra, cố vươn dài như để níu kéo, nhưng không thể bởi sự lạnh lùng của Tại Trung. Chàng không biết thiếp ghét nhất cái lưng của chàng xoay đi đối với thiếp...

Lại một lần nữa nhận lấy sự bỏ mặc, là thiếp hư hỏng không thể chìu có đúng không... thiếp làm gì có thời gian để mà chịu sự trừng phạt của chàng...

Sương Sương gục xuống, khi hình ảnh mà nàng ghét nhất cũng khuất mất trước mắt... Nàng ngả ra đưa mắt nhìn trời, chỉ thấy phụ mẫu đang mỉm cười nhìn nàng, đưa tay ra đón lấy nàng...

Nàng mãn nguyện rồi, nàng cố đứng dậy, con không muốn ở nơi này, nơi của kẻ thù để yên lòng nhắm mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro