Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Longfic] [Luyoon] Love is.... Chap 8

Chap 8 :

Sáng hôm sau , Yoona vừa thức dậy thì không thấy Luhan đâu nữa . Cô ngạc nhiên không biết anh đi đâu được vì bây giờ chỉ mới có 6:00 sáng . Lật đật đi dậy gọi to tên anh trong khắp phòng mà vẫn không thấy có động tĩnh gì . Cô bèn đi ra bàn lấy cốc nước uống thì thấy một mảnh giấy , chắc là của anh để lại cho cô .

Trong mảnh giấy có ghi :

“Yoona àh ! Khi em tỉnh dậy thì đi xuống nhà kho gặp anh nhé !”

Cô mỉm cười thở phào , ko biết anh lại làm trò gì ở dưới đó đây . Nhưng sao khi bước ra khỏi phòng tim cô lại cảm thấy hơi nhói và bất an đến vậy . Cảm giác này…rất kì lạ . Nhớ lại nét chữ của anh ban nãy , àk không , hình như đó ko phải nét chữ của anh mà là của ai khác kìa . Yoona nghĩ đến đó thôi thì cảm thấy hơi nghi ngờ . Nếu là anh thường ngày chắc chắn sẽ ko viết giấy hay là gửi thư gì cho cô đâu . Trí tò mò của cô lại lần nữa phát giác , kèm theo đó là sự lo lắng mờ mờ ảo ảo khó hiểu . Cô chạy thật nhanh xuống nhà kho của căn hộ , tại sao anh mới thuê phòng chưa được bao lâu mà rành về ngõ ngách của nhà này thế nhỉ ? Có khi nào anh gặp chuyện gì rồi hay không ? Nghĩ tới đó thì Yoona đã đứng trước cửa nhà kho rồi . Sao bên trong lại có ánh sáng nhỉ ? Đập mạnh cửa bước vào , cô hoàn toàn shock với những gì đang diễn ra trước mắt mình . Luhan…Luhan…anh đang bị trói chặt và giam giữ bởi đám thuộc hạ . Nhưng đối diện với cô , người mẹ hiền từ đã từng muốn lợi dụng cô đang ngồi gác chân trên ghế gỗ . TRên miệng của bà nở ra nụ cười có thể giết chết một sinh mạng , tay vẫn không quên lắc lắc cái vòng cổ . Đây…chính là bộ dạng thật của mẹ cô hay sao ? Thật không thể tin nỗi , lúc ở bên cạnh cô và giờ đây y như hai người khác vậy . Không tin nỗi vào mắt mình , cô cứ lắc đầu lắc đầu mãi cho đến khi anh cất giọng gọi tên cô .

_Yoona àh ! Chạy…chạy đi ! Anh lấy hết sức của mình nói thật lớn để cô nghe thấy .

_Luhan?!! Cô quay lại nhìn anh với con mắt ngỡ ngàng , mặt anh xanh xao , người thì rã rời vậy mà tại sao…tại sao lúc này còn cố hết sức bảo vệ cô , nói cô chạy đi . Bọn thuộc hạ thấy anh bỗng dưng manh động nên đã dùng gậy đánh vào lưng anh một cái . Anh đau lắm…đau lắm chứ nhưng lại không nói ra .

Anh nhếch môi lên cười , nói ra làm gì để người con gái đứng trước mặt anh phải gào khóc trong sự đau đớn . Đúng ! Anh đau thì cô cũng đau . Chả biết tại sao nhưng khi con người ta đến đường cùng thì sẽ có cảm giác như vậy . Nhưng đó là cảm giác gì chứ ?!! Yoona ! Khi cô nhìn anh bị đánh thì vội lấy tay đưa lên ngực , tim cô cứ như đang bị ai đó bóp nát hay đã bị đốt cháy . Nó ào lên trong lồng ngực và cả hơi thở của cô , từ từ ngồi xuống , mặt cô biến sắc dần , từ hồng hào trở nên trắng bệch . Phải chăng là vì đang lo cho anh ? Luhan sao ?

_Con gái , đột nhiên thừ người ra đó làm gì ? Mau bước đến đây nào . Bà ta đang ngồi trên ghế vội đứng lên , bước đến chỗ Yoona giang tay muốn ôm cô .

_Um…umma ! Yoona chỉ gọi mẹ nhưng mình thì lùi lại mấy bước , cô cứ ngỡ đó ko phải là mẹ cô mà là một mụ phù thủy độc ác . Biết là trước kia cô đã từng nghĩ , ba mẹ mình tay đã nhuốm máu người , độc ác và mãi không tỉnh ngộ nhưng mà…khi ở bên cạnh cô thì hai người phải nói là cực kì dịu dàng và nhẹ nhàng . Nâng niu cô từng chút một .

_Tại sao lại lùi lại chứ , bước đến đây với mẹ đi nào ! Bà vẫn giữ nguyên nụ cười và cái giang tay đó , càng lúc càng tiến gần cô .

_Mẹ àk ! Tại sao…mẹ biết con ở đây ? Yoona ấp úng hỏi , chạy ngược về phía Luhan và đứng trước mặt anh , mắt anh mắt cô , hai tia nhìn giao nhau , họ dường như đang biết được suy nghĩ của đối phương .

_Con bỏ nhà ra đi , chúng ta đã đi tìm khắp nơi mà vẫn không có tông tích . Nhưng mà cũng may con lại đi tìm lại ta . Đã tự đi vào căn hộ mà chúng ta dùng để giết người !! Bà nói câu đầu nhẹ nhàng như câu sau lại nhấn mạnh rõ từng chữ một . Ánh mắt bà hiện lên sát khí đang trừng nhìn về phía cô , rồi sau đó lại nhìn về phía Luhan .

Yoona đang run , cô thật sự rất sợ . Đây là căn hộ dùng để…giết người…giết người…giết người . Câu nói của người đàn bà trước mặt cứ văng vẳng bên tai cô . Cái giường cô đang nằm ko lẽ cũng đã từng dính máu ư ? Nhà cô…huh…ko biết nói gì hơn , đúng là giết người ko từ một thủ đoạn nào .

_Umma ! Mẹ đừng nói giỡn với con nữa . Mẹ thừa biết giỡn kiểu này con chả thích thú gì cả mà ! Yoona cười , nụ cười sợ hãi , mắt cuối xuống ko dám nhìn mọi vật xung quanh

_Ngươi nghĩ ta đang giỡn với ngươi sao ?!! Bà hét lên xong rồi cười to . Hahaha , ngươi nghĩ thoát được tay ta sao ? Nếu dễ như vậy thì đã quá khinh thường ta rồi đó . Nên biết , gia đình mình thuộc ở địa vị cao cỡ nào . Những kẻ tầm thường muốn lẩn trốn thì chỉ có chết…Xong rồi trở lại gương mặt hiền hậu nhưng đầy dã tâm , gằng giọng nói tiếp . -Chết mới là giải thoát tốt nhất dành cho họ .

_Mẹ muốn làm gì ? Yoona kiềm chế nỗi sợ hãi của mình , thẳng lưng và nghiêng giọng nói tiếp

_Muốn gì àk ? Huh , ngươi hỏi ta muốn gì sao ? Cầm con dao tiến sát lại gần cô , bà vệt nhẹ qua gò má trắng hồng của cô một cái . Tuy ko đau và ko có cảm giác nhưng đó cũng như lời cảnh báo . Thuận theo ta thì sống , nghịch với ta thì chết .

_Hơ…thật là nhảm nhí . Tiếng nói này…là của anh . Đúng , ko ai khác ngoài anh . Từ nãy giờ Luhan đã im lặng theo dõi câu chuyện một cách tập trung không thể nào hơn .

_Thằng nhãi ranh ! Mày coi như số không may rồi , đã rơi vào tay tụi tao thì chỉ có nước chầu Diêm Vương mà thôi . Bà tiến lại gần anh hơn , vuốt mái tóc vàng óng và đá vào chân anh một cái đau điếng .

_Luhan! Yoona thấy vậy vội lập tức đỡ anh lên và ôm chặt lấy anh . Vai anh cảm thấy cái gì đó ướt ướt nhưng dù ko cho gợi ý anh cũng biết . Giọt nước mắt của cô lại lần nữa rơi . Nhưng lần này là vì anh .

_Miahnae…miahnae…Luhan . Cô lặp đi lặp lại câu xin lỗi và cuối cùng là tên anh , vì cô mà anh phải chịu đựng như thế này sao ? Cũng tại cô ko tốt . -Tôi xin lỗi , nếu ko tại tôi anh cũng ko ra nông nỗi này đâu . Lẽ ra…Luhan thả lỏng người đối diện với gương mặt bảnh trai đó của anh tuy đã lấm tấm mồ hôi và ko còn cuống hút nữa . -Lẽ ra tôi ko nên quen biết anh , như vậy thì anh cũng ko chịu vất vã như thế này . Quen tôi…có lẽ là bất hạnh lớn nhất trong đời của anh . Cô cười đau khổ .

_Ngốc ! Luhan lên tiếng nói lại . -Tôi đã than chưa mà cô nói vậy hả ? Không muốn quen biết tôi àk ? Anh lắc đầu tỏ vẻ nuối tiếc . -Nhưng cũng đành chịu thôi…đã quen rồi thì mãi ko quên được đâu .

_Yah ! Giờ này mà còn giỡn được nữa hả ? Yoona tuy đang khóc nhưng cũng phải nhăn nhó giơ tay ra đánh anh

_Con gái gì đâu mà…haiz…Anh thở dài . Vừa khóc vừa cười trông chẳng giống ai !

_Anh…Máu Yoona sôi lên , nhéo anh một cái thật đau .

_Hai ngươi giỡn đủ chưa . Dường như sự hiện diện của mẹ Yoona giờ đây như là ảo ảnh , ko thể thấy và cũng chả thèm quan tâm , trong tâm trí của họ bây giờ chỉ có hình bóng của nhau mà thôi .

Nhưng bà ta nào có buông tha ?! Cầm cây roi lên và quật vào người Luhan liên tục . Anh đau và ko chịu đựng được nữa nên hét lên . Yoona rất bất ngờ , nắm chặt lấy tay Luhan rồi quay về phía mẹ mình .

_Mẹ àk , đừng đánh nữa , đừng đánh nữa con xin mẹ mà ! Cô quỳ lạy van xin , cố dịch chuyển tới chân của bà , cô đung đẩy và nhìn bà ta van nài năn nỉ .

_Ngươi có biết ko ! Ngươi là đứa con bất hiếu và cứng đầu , ta biết là đánh ngươi cũng vậy , ngươi cũng chả đau lòng hay phản lại cái mô tê gì . Xong bà dừng đánh Luhan và lấy tay chỉ vào anh . -Nhưng nếu đánh hắn ! Thì ngươi chắc chắn sẽ van xin ta như thế này đây !

_Yoona àh ! Chạy đi…đừng lo…cho tôi , tôi…ko sao . Luhan bây giờ đã nằm bệt xuống đất , anh co người lại cố gắng chịu đòn , nếu còn hơi thở chắc chắn anh sẽ ko để ai làm cô bị tổn thương . Vì vậy…trong lòng anh mong cô hãy đi đi , đi càng xa càng tốt .

_Ngốc quá làm sao tôi có thể để anh bị đánh một mình như vậy chứ !Yoona hét lên rồi tiếp tục cầu xin mẹ mình . Umma…con xin mẹ mà , mẹ đánh con đi đừng đánh Luhan nữa .

Nhưng bà bỏ ngoài tai lời cô nói , ko những vậy mà còn tiếp tục đánh Luhan tàn nhẫn , chân thì đá Yoona văng ra góc tường . Cô lập tức đứng dậy và chạy ra ôm anh thật chặt . Cô đang…đỡ đòn cho anh sao ? Nhắm chặt mắt , mím môi và đau đớn . Cô ko phải là đá mà ko biết đau nhưng mà nếu để anh chịu một mình…cô chấp nhận chịu chung số phận với anh , bị đánh tới chết mới thôi . Bà ta…dừng roi lại . Tại sao chứ ? Sao không đánh tiếp đi ? Yoona ngạc nhiên rồi nhìn về phía bà ấy , tuy cô bắt đầu mệt và hình bóng bắt đầu mờ đi nhưng trong mắt cô vẫn nhìn rõ được những giọt nước mắt kia đang rơi . Không phải của Luhan , mà là của mẹ mình . Nuôi con bấy nhiêu năm có là bao nhưng tình cảm thì ko kể xiết . Một con mãnh thú thì cũng biết bảo vệ con huống chi bà ấy là con người . Đã là con người thì chắc chắn sẽ có điểm yếu . Luhan nói đúng , đó là mềm lòng đối với con ruột của mình . Bà quay mặt đi chỗ khác đồng thời bước ra khỏi căn phòng , các tên thuộc hạ chạy nhanh theo và không quên khóa cửa căn phòng này lại . “ Rầm !” . Tiếng cửa đóng lại . Lúc này cô mới nhúc nhích ngồi dậy , cố gắng đỡ anh lên ngồi dựa vào bức tường . Máu ! Máu từ lưng anh chảy ra khôn xiết , tay anh run lên và người ko thể cử động .

_Yah ! Yah ! Anh ko sao chứ ? Yoona lay lay sợ Luhan có chuyện

_Aniyo , chỉ là…ngủ ko đủ giấc nên bây giờ lại muốn ngủ thôi . Anh cười , mắt đã hơi nhắm lại có phần ko rõ .

_Nèk đừng có ngủ mà . Yoona vẫn lung lay tay anh . -Tôi vẫn chưa buồn ngủ , tôi muốn có anh bên cạnh trò chuyện với tôi . Xin anh đó đừng ngủ mà .

_Hj , ngốc , tôi chỉ ngủ một lát , tí nữa dậy nói chuyện với cô , chịu ko ?! Anh nói dứt câu thì cả thân hình ngã bệch xuống . Yoona cứ mãi gọi tên nhưng anh nào có tỉnh dậy . Cô đánh anh làm đủ trò , tại sao lại dám bỏ rơi cô một mình trong căn phòng đáng sợ như thế này chứ ? KHông biết chừng quanh đây toàn là xương người , nhắc đến đã thấy sợ rồi .

1…2…3 tiếng sau Yoona vì mệt quá nên cũng ngất lịm đi . Thà là giết cô chứ đừng hành hạ cô như thế này . Nhất là khi nãy cô nhìn thấy vẻ mặt của anh gào thét bảo cô chạy , chứng tỏ là anh lo lắng cho cô . Cũng đúng thôi , từ trước đến giờ anh vẫn luôn lo và chăm sóc cho cô vậy mà . Nhưng mà…thật sự là anh rất ngốc . Vì cô mà phải chịu đòn như vậy , cô biết chắc chắn sẽ rất đau mà anh còn cố giỡn để cô khỏi lo lắng . Babo…babo…babo…Cô luôn muốn nói anh ngốc như vậy nhìu lần , nhưng bây giờ anh đã ngủ , chắc khi tỉnh dậy cô mới được chửi anh như vậy quá .

Tay đầy máu của Luhan đã nhúc nhích , anh chắc đã mệt mỏi lắm rồi nhưng sau khi ngủ một giấc chắc cũng đỡ hơn nhiều rồi nhỉ . Nhưng tay ko cử động được và còn rất ấm nữa . Nhìn qua kế bên thì ra là có con heo đang nắm chặt lấy tay của anh . Con heo này nó ko xấu mà còn rất dễ thương , chắc nó cũng đang ngủ , nó cũng chịu đòn mà đúng ko ? Anh cười , cố gắng nhích cái lưng đầy vết thương của mình dậy , nhưng mà khi nhìn lại thấy gương mặt thiên thần kia đang ngủ anh lại ko kiềm được lòng . Lấy tay vuốt nhẹ lên gò má kia , sóng mũi và đôi môi hồng nhạt vì sự mệt mỏi . Anh cười , cô gái này của anh đã thật dũng cảm đúng ko ? Đã dám lao ra chịu đòn cho anh , lúc đó anh vừa cảm thấy hạnh phúc và vừa cảm thấy đau lắm . Đau tim , nghẹn và ko nói được . Nhưng mà…cô gái này…thật đặc biệt . Anh nghĩ đến đó rồi ko biết tại sao lại nhào vào hôn lên môi cô như vậy . Nhưng gần hôn được thì con người kia bắt đầu cựa quậy . Anh bất ngờ nhưng ko bật ra , thì ra Yoona chỉ lăn qua để thẳng người lại thôi , bây giờ anh có thể tiếp tục rồi . Có cơ hội để chiếm lĩnh đôi môi ngọt ngào kia , nhớ đừng bỏ lỡ đó !

* Luhan’s pov *

“Thì ra trong cái rủi cũng có cái may ! Thì ra…tình yêu kì diệu đến vậy . Nhờ có cái chuyện này mà tôi cũng đã hiểu thêm được về nhiều thứ ! Nhưng mà…làm sao để thoát ra khỏi đây nhỉ ? Với lại bà ta đã làm cách nào để bắt mình ?!! Còn nữa , trông bà ta có vẻ rất có quyền lực đấy ! Nhưng mà kiểu giết người ko nới tay như vậy thì thật là ko phải là bình thường đâu . Asshi…sao có nhiều thứ khó hiểu như thế nhỉ ?”

* End Luhan’s pov *

* Flash back *

_Huh ! Các con tưởng qua mặt mẹ dễ dàng vậy sao ? Chúc mừng con đã quay về nhà . Người phụ nữ ngồi chểnh chệ trên chiếc ghế sa lông đó ko ai khác là mẹ của Yoona . Câu nói của bà thật thâm độc , chung quanh còn có đám thuộc hạ .

_Madam , bây giờ chúng ta làm gì ? Một tên cầm đầu lên tiếng trước

_ Từ từ các ngươi sẽ biết . Con bé sẽ phải nếm mùi đau khổ tận cùng . Cái thằng đó có lẽ là…người yêu của nó chăng ? Bà cười và đưa tay lên cằm suy nghĩ . Bây giờ thì hãy bắt thằng đi cùng con bé xuống nhà kho cho ta . Nhớ gọi nó dạy rồi ném hạt thuốc mê ko mùi ko vị vào mặt nó !

_Vâng , tụi em sẽ đi làm ngay

_Để mẹ cho con xem…cái giá phải trả của kẻ phản bội ta !

* End Flash Back *

End chap 8



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: