Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 62

Mẫn Thạc và Lộc Hàm đã triền miên một đêm dài nên khiến cả buổi sáng hôm nay Mẫn Thạc phải nằm yên trên giường không thể xuống được. Khốn kiếp, coi như là lần cuối cho anh ta "ăn sạch" mình.

Bỗng từ bên ngoài, Nghệ Hưng cầm trên tay tô cháo bí đỏ quen thuộc vào phòng cậu. Cậu lúc này xoay lưng lại, cứ nghĩ rằng Lộc Hàm vào nên lên giọng như muốn đuổi anh ra ngoài :

- Anh đi ra ngoài, thật sự không biết nhẹ nhàng gì hết.

Nhưng tiếng bước chân cứ dần dần to lên làm cậu hơi bực mình, dám xem lời cậu không ra gì sao? Chắc đem thức ăn sáng vào chứ gì vì ta ngửi được sức quyến rũ có món cháo bí đỏ lừng danh của ngươi nấu. Ta không dễ để ngươi khi dễ nữa đâu!!! Mẫn Thạc bướng bĩnh lấy chăn đắp chùm lên cả thân mình không muốn nhìn thấy Lộc Hàm.

- Em không muốn ăn à?

Giọng nói quen thuộc đã bao năm rồi cậu mới được nghe lại, là Hưng Hưng đáng yêu dịu dàng của cậu. Sau khi đã nhận ra được là Nghệ Hưng, cậu mở chăn đang đắp trên mình. Cậu cười tươi khi thấy Nghệ Hưng. Nghệ Hưng bây giờ rất khác aa . Tóc anh bây giờ đã nhuộm về màu nâu trầm tĩnh nhẹ nhàng, không còn là màu đen cá tính. Khuôn mặt đã có những đường nét sắc sảo hơn. 

Nghệ Hưng cười nhẹ nhìn cậu vì cũng đã một năm rồi anh mới gặp lại cậu. Nhưng cũng có chút khó chịu, vừa mới cứu thằng bé về, có cần phải "ăn" thằng nhỏ dữ vậy đâu chứ. 

Nghệ Hưng đặt tô cháo lên bàn, dịu dàng đỡ cậu ngồi dậy dựa vào thành giường. Cầm lấy tô cháo, môi thổi nhè nhẹ rồi bón cho cậu ăn. Cậu lúc này không còn vẻ tức giận hay khó chịu nữa mà là một vẻ mặt vui vẻ, hạnh phúc.

- Một năm qua..Em đã sống ra sao thế? Anh rất lo cho em.

Sau khi ăn xong, Nghệ Hưng có rót cho cậu một ly nước ấm cho cậu, dịu dàng hỏi thăm cậu. Cậu cũng trầm đi đôi chút. Phải nói làm sao đây? Trong khi những người khác thì đang lo lắng, sốt ruột vì mình. Còn mình thì đang sống an nhàn mà không thể liên lạc được với họ...

Nghệ Hưng thấy Mẫn Thạc bỗng trầm đi cũng đủ hiểu được mọi chuyện, chắc chắn phải có gì đó khuất mắt của cậu. Nghệ Hưng lúc này đi đến ngồi bên mép giường cậu bất ngờ ôm cậu vào lòng. 

Nghệ Hưng đưa hai tay ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cậu vào lòng, môi hôn lên mái tóc bồng bềnh nhẹ như tơ, tay vuốt nhẹ lưng cậu như đang an ủi. Cậu cũng hiểu được Nghệ Hưng, hai tay cậu cũng ôm lấy, đầu chui rúc vào vùng ngực ấm áp của Nghệ Hưng. Cũng đã được một năm cậu đã không cảm nhận được cảm giác gia đình rồi.

Đúng thời điểm này, Lộc Hàm cùng Tuấn Miên nói chuyện rất vui vẻ đi vào thì nhìn thấy cảnh tượng người mình thương đang ôm một người khác. Máu nóng của cả hai đang dần tăng lên, bước chân mạnh mẽ đi đến tách hai người ra.

Vì đang cảm nhận được sự ấm áp như người nhà nhưng hai người đã bị người khác quấy rầy, thử hỏi không tức sao được chứ?

- Ya..Hai người...- Lộc Hàm mặt than nhìn Nghệ Hưng lẫn Mẫn Thạc.

- Anh không thấy à? Chúng tôi đang ôm nhau. Các anh thật phiền phức khi phá đám không gian riêng tư của chúng tôi đấy. - Mẫn Thạc bướng bĩnh nhìn anh, bây giờ cậu không sợ ai nữa nhé.

- Ôm nhau? Không gian riêng tư? - Tuấn Miên có một cái nhìn sắc lẽm nhìn Nghệ Hưng.

Lộc Hàm cúi xuống, nâng cằm của Mẫn Thạc lên, khuôn mặt than khó chịu, thì thay vào đó là một nụ cười pha chút gian xảo cúi xuống ghé sát vào mặt cậu :

- Thì ra đêm qua, đối với em thì chẳng có xi nhê gì hết nhỉ?

Mẫn Thạc đỏ mặt không dám nhìn Lộc Hàm, khuôn mặt có chút không cam tâm nhìn Lộc Hàm đang cười khoái trá. 

Rồi Lộc Hàm ngẩng người lên nhìn cậu rồi ánh mắt sắc lẽm liếc sang Nghệ Hưng.

Thì ra là anh chọc tức cậu sao? Được lắm...

Mẫn Thạc thấy Nghệ Hưng đang ngồi giống như tội phạm trước hai người cảnh sát vậy. Bỗng dưng, Mẫn Thạc nở một nụ cười khoái trá. Tay vươn ra, đỡ lấy má của Nghệ Hưng, đặt môi anh đào lên má mịn màng của Nghệ Hưng. 

Không thể nói được, cả căn phòng như đang muốn bùng cháy. Nghệ Hưng thì đã nổi những vệt hồng trên mặt. Tuấn Miên là một người giữ được bình tĩnh rất tốt, nhưng hiện tại thì đã nổi đóa rồi. Lộc Hàm thì khỏi nói rồi, muốn bùng cháy lắm, muốn ăn sạch con sóc này trước mặt mọi người nhưng vẫn phải kiềm chế.

Nhưng lúc này, chả ai biết trong đầu Nghệ Hưng đang nghĩ gì, nhìn Mẫn Thạc đang dựa vào thành giường với gương mặt đắc thắng. Nghệ Hưng áp môi mình lên đôi môi đang cười nhẹ điệu trêu tức đó.

Chính là hôn môi đó.

Nghệ Hưng lúc này hôn triền miên trên môi của cậu rồi dùng lưỡi vụng về của mình khám phá khoang miệng đang còn hương vị cháo bí đỏ lúc nãy, tay đỡ lấy đầu của cậu, đôi mắt nhắm nghiền hưởng thức nụ hôn này.

Rồi Nghệ Hưng buông tha môi cậu kèm theo hai sợi chỉ bạc ám muội, cậu thở dốc ngượng ngùng nhìn Nghệ Hưng. Không gian lúc này thật yên tĩnh aaa.

.................................

................................

................................

- YAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

- NGHỆ HƯNG?? EM CHÁN SỐNG RỒI À?

- MẪN MẪN, HÔM NAY EM ĂN GAN HÙM RỒI.

Tiếng la hét đang vang vọng tiếng của Lộc Hàm và Tuấn Miên. Tuấn Miên thật sự không thể chịu nổi nữa. Vác Nghệ Hưng lên vai mình như một bao tải rồi đi ra ngoài không quên để một câu :

- Chúng ta sẽ nói chuyện sau.

----------------------------------------

Sau khi Nghệ Hưng cùng Tuấn Miên đi ra khỏi nhà, còn lại Lộc Hàm đang nhìn chằm chằm Mẫn Thạc với ánh mắt phẫn nộ, Mẫn Thạc anh ngoan ngoãn để người khác hôn hay sao hả? Nhìn môi đang sưng tấy lên kìa.

Mẫn Thạc chỉ biết im lặng không nói gì, mặt xoay ra hướng cửa sổ ngắm cảnh.

Bỗng chốc Lộc Hàm bế xốc Mẫn Thạc lên đi vào phòng tắm :

- Anh.. anh làm gì vậy hả?

- Tắm cho em. - Lộc Hàm chỉ nói vỏn vẹn 3 từ không quan tâm đến Mẫn Thạc đang nằm trong lòng vùng vẫy.

- Tôi..Tôi tự tắm được mà...!!!

Chưa để Mẫn Thạc nói gì thêm, Lộc Hàm đã dùng môi mình chặn môi của cậu, lưỡi anh và lưỡi cậu chơi đùa với nha, môi anh mút mạnh lấy môi cậu khiến cậu có chút vang lên những âm thanh không cần thiết.

Lộc Hàm buông tha cậu, lấy vòi sen xả nước ấm vào bồn. Hơi nước bốc lên làm ma mị cả căn phòng, Lộc Hàm nhếch môi nhìn cậu, từ mở từng nút áo sơ mi của cậu, cậu chỉ biết dựa vào tường không thể phản kháng, nơi đó của cậu vẫn còn âm ỉ.

- Anh, hôm qua còn chưa đủ hay sao? Tôi...

Mẫn Thạc tiếp tục lại bị Lộc Hàm hôn thêm một lần nữa, tên này cuồng hôn hay sao thế?

- Mẫn Mẫn, em lại quên rồi, khi nào em xưng "tôi" . Anh sẽ hôn em.

Lộc Hàm liếm môi mình nhìn  cậu, rồi đưa sát mặt mình, mũi hai người chạm nhau, hơi thở của anh phả vào mặt cậu :

- Em đã được ăn rồi, từ sáng đến giờ anh chưa ăn..Anh ..RẤT..ĐÓI...

Lộc Hàm sau khi nhấn mạnh hai từ cuối cùng, người anh áp sát cậu, tay bắt đầu công cuộc "làm ăn" của mình. Cậu chỉ biết dựa vào tường, hưởng thụ những cảm giác mà anh tạo cho cậu.

Lộc Hàm đưa hai chân cậu lên cao khiến cho cự vật của anh tiến vào rất dễ dàng, cậu chỉ biết dựa vào tường, tay ôm lấy cổ Lộc Hàm, kêu lên những tiếng rên dâm mĩ bên tai Lộc Hàm cho anh thêm hưng phấn.

Những cú thúc vào cúc huyệt của cậu vẫn đều đặn nhưng có phần mạnh bạo, cậu vẫn cứ vang lên những tiếng kêu lí nhí trong miệng cậu.

- Sao hả? Sau này có để ai hôn em nữa không?

- Ư ư...không..ư ư.

- Trả lời lớn hơn nào? - Lộc Hàm lúc này làm những cú thúc mạnh mẽ hơn, ngậm chặt lấy nhũ hồng đang hiện trước mắt.

- Không... Không mà...ư ..ư..Không...dám nữa..aaa - Mẫn Thạc nước mắt dàn dụa, trả lời anh trong cơn đê mê không xác định.

Lộc Hàm cũng cười tươi, bắn những dòng tinh nóng ấm vào trong huyệt của cậu, cậu cũng bắn những thứ trắng đục của cự vật mình lên bụng của Lộc Hàm.

Cả phòng tắm hiện tại chỉ toàn tiếng thở dốc thỏa mãn...

--------------------to be continued-------------------



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro