Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 21

- Aaa.. thì ra chỉ là người hầu..., Hàm Hàm, em sẽ thường xuyên đến đây được không? - Tử Huyên dùng tay vuốt ve khắp khuôn ngực của anh nũng nịu nói.

- Ừ, em muốn làm gì thì làm. - Hàm Hàm nhếch môi nựng nựng một bên má của Tử Huyên trả lời.

Mẫn Thạc cắn chặt môi nhìn Lộc Hàm trước mặt mình. Lộc Hàm ngày hôm qua vẫn còn đang rất yêu anh a. Tại sao hôm nay lại trở mặt như vậy? Cậu muốn khóc ngay tại đó... Nhưng trong lý trí của cậu đang ủng hộ cậu phải thật mạnh mẽ để chống trả điều vừa mới xảy ra. Tử Huyên nhìn Mẫn Thạc như vậy hả hê trong lòng, lạ dựa vào lòng Lộc Hàm :

- Anh à... em đói a.

- Chúng ta ra ngoài ăn nào. - Lộc Hàm đứng dậy khỏi ghế sofa, chỉnh trang lại trang phục cho mình và Tử Huyên rồi ôm hông của cô đi lướt qua Mẫn Thạc. 

Mẫn Thạc thấy như chân của mình bị tê đi, không còn một chút sức lực mà khụy xuống sàn. Lộc Hàm mặt lạnh đi ngang qua Mẫn Thạc không chút thương tình mà quay đầu lại nhìn. Vì nếu như thế, anh sẽ thấy được đôi chân của Mẫn Thạc đang rĩ máu khắp sàn nhà.

Mẫn Thạc lúc này mới để ý đến hai bàn chân của mình, máu ... Máu đỏ thẫm ...

Cậu cố gắng đứng lên, đi tìm trong nhà mấy miếng bông băng để băng bó cho có để cầm máu. Rồi cậu đi vào phòng tắm, cậu không cởi đồ. Mở vòi sen, chỉnh nước lạnh để đó mà tắm. Vì bây giờ trời đang là mùa đông nên những giọt nước lạnh như băng thấm vào trong da mặt và thân thể của cậu. Tuy rằng như vậy khi nhìn vào không ai nghĩ rằng cậu đang khóc. Đúng... cậu đang khóc, khóc cho mình, khóc cho số phận của mình. Những giọt nước mắt đã bị nước từ vòi sen cuốn trôi đi, nhưng chính cậu cũng đã cảm nhận được mùi vị của nó, cay đắng, xót xa. Dưới chân của cậu, máu cũng từ đó mà theo dòng nước chảy đi.

Sau khi 2 tiếng đồng hồ xả nước lạnh. Cậu hoa mắt đi ra khỏi phòng tắm, khuôn mặt của cậu bây giờ đã nhòe đi nước mắt. Thân hình ướt như chuột lột đi đến bên giường mà nằm xuống, nước từ thân thể cậu chưa lau đã làm ướt đi cái giường đó.

MinMin từ đâu ngoặm lấy cái khăn đi đến bên Mẫn Thạc để kế bên cậu rồi đi xuống phía bàn chân của cậu mà liếm. Mẫn Thạc nhắm nghiền mắt cảm thấy có cái gì đó nhột nhột phía chân. Mẫn Thạc bật người dậy, nheo mắt nhìn MinMin rồi từ đâu nước mắt lại tràn ra thêm một lần nữa, nhảy đến ôm chầm lấy MinMin. MinMin như biết được chuyện gì xảy ra thì cũng liếm liếm mặt của Mẫn Thạc như đang an ủi cậu. MinRi cũng từ đâu đi tới với một cái khăn chùm lên đầu của Mẫn Thạc rồi cũng đi đến dựa vào Mẫn Thạc như đang an ủi cậu. Rồi cậu cũng thiếp đi bên cạnh MinMin và MinRi.

------------------------------------------------------------------------

Lộc Hàm đang khoác hông Tử Huyên từ bar đi ra, trên trời đã tối hẳn đi, nhưng trên trời bây giờ đang nổi những tia sét đáng sợ. Lộc Hàm thoáng chốc có nghĩ đến Mẫn Thạc đang ở nhà cô đơn một mình, nhưng ý nghĩ đó làm anh phải vứt đi. Chả phải cậu đã phản bội anh để bên người khác rồi sao? Bây giờ chắc cậu đang trong ngực người đàn ông đó đi? Anh cười cay đắng, siết chặt hông của Tử Huyên khiến cô đau đớn rồi dẫn cô vào khách sạn gần nhất.

---------------------------------------------------------------------

Đã được một tuần từ khi Lộc Hàm không trở về nhà, Mẫn Thạc cô đơn với đôi chân bị thương cả tuần nay chưa khỏi đến để gặp Nghệ Hưng vì có hẹn với anh trước đó. 

Căn biệt thự của cậu bây giờ không còn sáng sủa gì nữa, bây giờ chỉ còn một màu đen u ám, những vết máu từ đôi chân đã khô đọng lại trên sàn. Mấy ngày nay thiếu bóng anh, thiếu hơi ấm từ anh khiến cậu khó chịu, đau khổ. Đến nỗi việc đi đứng trong nhà cậu phải ngồi lên lưng của MinMin mà đi lại. 

Cậu gọi điện cho Chung Đại, Chung Đại liền tức tốc chạy đến đón cậu đến biệt thự của mình. Chung Đại ở trong xe với Mẫn Thạc không ngừng mắng cậu ngốc nghếch chỉ biết cam chịu, còn chửi cả Lộc Hàm rằng không biết chăm sóc cậu, còn làm cho cậu tổn thương. Chung Đại còn ngỏ lời cho cậu ở nhà mình một thời gian nhưng Mẫn Thạc chỉ biết cười trừ lắc đầu từ chối khiến cho Chung Đại hết nói nổi phải lắc đầu thở dài.

Trời cũng đã gần tối, Nghệ Hưng đã khám tổng quát cho cậu xong, thay vì những lời khuyên nhẹ nhàng như những lần trước thì Nghệ Hưng lại mắng Mẫn Thạc tập 2 nối tiếp với Chung Đại. Tuấn Miên sau khi nghe xong cũng cảm thấy tức giận trong người, nhưng vì Mẫn Thạc bảo anh bỏ qua nên Tuấn Miên cũng chỉ biết im lặng.

Nghệ Hưng lần nữa lại đưa Mẫn Thạc trở về nhà, khuôn cảnh đó lại đập vào mắt của Lộc Hàm từ trong nhà đang đứng nhìn từ ban công. Lộc Hàm nghiến chặt răng, tay nắm chặt lấy rèm cửa đến nỗi bàn tay nổi cả gân xanh lên.

Cậu vừa vào nhà , phòng khách vẫn còn tối om, cậu buồn bã, chân cà nhắc bước từng bước nặng nhọc lên phòng. Cậu vừa bước vào thì một thân ảnh to lớn lấn áp cậu lên tường, cậu hốt hoảng phải la lớn lên, một cánh tay mạnh mẽ áp chặt môi cậu, giọng nói vang lên pha một chút gì đó châm chọc :

- Sao vậy? Không phải là người đó nên sợ hãi sao?

Mẫn Thạc nghe giọng nói quen thuộc liền có cảm giác an tâm phần nào, nhưng không biết tại sao nước mắt cậu lại tuôn rơi, nước mắt nóng hổi chảy xuống má cậu làm chạm vào tay của Lộc Hàm. Anh cười nhạt khẽ cười :

- Cả tuần nay lên giường với thằng đó thoải mái không?

Mẫn Thạc mở to mắt nhìn Lộc Hàm, anh có biết rằng anh đang nói gì không?

- Sao hả? Thoải mái lắm chứ gì?

Mẫn Thạc hất mặt tránh cánh tay của Lộc Hàm, giọng nói có tiếng nấc nhỏ vang lên :

- Anh đang nói gì vậy? Em không có...

- Còn nói dối !? Chả phải em đã lên giường với thằng Nghệ Hưng gì đó của em sao? - Lộc Hàm lạnh lùng nắm chặt cằm của Mẫn Thạc.

- Không có... Em thật sự không có...

- Vậy hãy để tôi kiểm tra...

Mẫn Thạc chưa kịp nói gì thì tắt hẳn tiếng khi anh ngấu nghiến đôi môi cậu.Cái thân hình lực lưỡng khỏe mạnh của anh đang nhân chìm cơ thể bé nhỏ của cậu.Mẫn Thạc cố gắng vùng vẫy,quẫy đạp nhưng hầu như đều phản tác dụng. Cậu nhận thấy thân thể nó đang dần phơi bày bởi bàn tay anh đang xé từng lớp vải trên người cậu. Cậu không ngừng la ó vùng vẫy,và rồi lóe lên 1 tia hy vọng. Cậu cắn mạnh vào vai anh.

-Đau quá!.

Anh chợt khựng lại.Được thế cậu vùng dậy ngay nhưng...

ẦM!

- Em dám cắn tôi?!- anh kéo cậu lại,dằn cậu xuống!Đay nghiến

- Đừng lo, kỹ thuật của tôi giỏi hơn thằng đó gấp mấy lần.

- Đừng mà!!! Em với Nghệ Hưng chả có gì, chả có gì hết... A..

Rồi mặc kệ cậu có khóc lóc van xin,quẫy đạp,anh vẫn như con sư tử lên cơn đói khát,lồng lộn cắn xé con mồi . Anh thúc đẩy vào cúc huyệt nhỏ bé những cú thúc đau đớn, vì cơn ghen đã lấn át anh... Bây giờ, anh không còn một chút gì đó gọi là thương thương tiếc... 

------------------------To be continued-----------------------------

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro