Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 16 - P2 ( H )

Aaaaa .....

Máu chảy ra từ vết thương đó tuy đã ít hơn lúc mới lấy viên đạn ra rất nhiều nhưng có lẽ vì bản thân cậu vẫn chưa đủ sức để làm liền nó lại ngay bây giờ nên mới khiến Vương Nguyên phải chịu đựng lâu như vậy. Vết thương do con dao hôm trước gây ra vẫn còn để lại sẹo nhưng vì số máu mà Vương Tuấn Khải từng mang về trước kia đã khiến cho nó càng ngày càng không thể nhìn rõ rằng ở bờ vai đó đã từng bị thương.
Cơ thể vampire kì lạ nhưng cũng thật kì diệu làm sao. Vương Nguyên đóan chắc rằng với vết thương bị viên đạn gây ra lần này ắc hẳn sẽ phải tốn nhiều máu tươi hơn nữa và cậu cần có Chrome Hearts ....

Rầm!

Vuong Tuấn Khải đá mạnh cánh cửa để nó bung ra và đập ngược trở lại vào cái vách tường bên trong, anh chạy thật nhanh đến chỗ Vương Nguyên và anh đã chứng kiến được cái vết thương ấy trên người cậu. Con tim Vương Tuấn Khải ngừng đập trong vài giây và anh cảm thấy mình không thể thở bình thường được ...

- Nguyên!!! ... Vết thương đó ...???

- Tiể..u Kh.ả..i...!

- ....!!?

....

....

....

..................................
Mưa bên ngòai từ lúc sáng cho đến bây giờ vẫn còn chưa tạnh, nó cứ rỉ rả từng hạt và khiến cho Vuong Tuấn Khải cảm thấy bức rức vì không biết Vương Nguyên đang nằm im trên giường đã bớt đau hơn chưa.
Những túi máu trống trơn đang nằm rải rác trên sàn nhà và anh thì đang ngồi bên cạnh chiếc giường mà chờ đôi mắt của người anh yêu có thể mở ra nhìn anh một lần.

Vết thương ấy đã không còn rỉ máu nữa và đang dần khép miệng lại giống hệt hệt một vết thương vừa hồi phục sau gần 1 tuần vậy. Số máu mà Vương Tuấn Khải mang về cũng chỉ đủ cho vết thương ấy lành được đến đó, ... xem ra để nó hòan tòan biến mất khỏi người cậu thì ít nhất cũng phải gấp 5 lần số máu mà cậu vừa nuốt vào trong cơ thể.

Sọattt....

- Nguyên Tử! - ánh mắt của Vương Tuấn Khải bỗng dưng bừng sáng lên khi nhìn thấy cậu vừa mở mắt ra.

- Tiểu Khải! ...

- Ya! Em nghĩ đi...nếu lúc đó anh không trở về đây thì em biết tính làm sao hả? - Vương Tuấn Khải nhìn cậu và không ngừng trách móc - Nguyên à, anh đã nói là anh sẽ tìm cách lấy nó ra nhẹ nhàng hơn mà! Nhưng tại sao em lại ... Cái đồ thuần chủng đáng chết!Sao em không chết luôn đi hả?

- Anh chờ em tỉnh dậy từ nãy đến giờ chi để trách em tại sao không chết luôn thôi phải không?

- .... !

Thịch!
Thịch!

Vương Tuânw Khải đã từng bảo rằng anh sẽ không thể chịu đựng việc mất đi cậu thêm một lần nữa trong đời! Sẽ không thể nào chịu đựng nỗi nếu nhìn cậu bị đau ... vậy mà khi khiến bản thân thành ra như vậy mà sao cậu lại không nghỉ đến anh kia chứ, đã vậy cậu còn hỏi anh một câu thật ngu ngốc sau khi anh ngồi chờ cho cậu tỉnh lại. Sự trừng phạt cho tất cả những lỗi lầm mà Vương Nguyên đã làm với anh ngày hôm nay chính là đang bị anh ngấu nghiến đôi môi mình ...
Vương Tuấn Khải không muốn đôi co với cậu nữa, Vương Nguyên à.. cậu thật quá bướng bỉnh! Trên đời này chắc chỉ có mình Vương Tuấn Khải mới có thể khống chế được cái tính bướng bỉnh ấy mà thôi, những nụ hôn của anh chính là những liều pháp hữu hiệu nhất vào lúc này và Vương Nguyên biết anh đang giận cậu lắm...trong nụ hôn mạnh mẽ mà Vương Tuấn Khải đặt vào môi cậu đang ẩn chứa một cơn giận rất ghê gớm. Anh mặc kệ vết thương của cậu mặc dù Vương Tuấn Khải biết nó vẫn chưa lành hẳn và anh đang chồm cả thân hình của mình lên chiếc giường đó, anh lại hôn cậu thật lâu và nụ hôn đang mang đủ tất cả mùi vị ... nỗi nhớ, yêu thương, lo lắng và cả cơn giận dữ.

- Ti..ể..u..K.hả...i..Bu.ô..ng..e.m ra..đi! - Vương Nguyên đang bị bàn tay của anh ghì chặt cả gương mặt và anh đang dồn mọi sức lực vào đôi môi của mình để hành hạ cậu, Vương Nguyên lúc ban đầu đã không muốn đáp lại nụ hôn đó và cho đến bây giờ thì càng không muốn vì hình như vương Tuấn Khải đang dần muốn chiếm hữu cậu, anh hung bạo xâm lấn vào bên trong vòm họng đó và không ngừng tìm kiếm cái vật thon nhỏ và mền mại đang cố lẫn tránh mình.

Sựtt!!

- Xin lỗi anh..K..hải...! - Vương Nguyêm trong cái giây phút vừa nãy không còn cách nào khác và cậu đã lạnh lùng cắn vào đôi môi của anh. Đôi môi ấy đang rỉ máu ở vết cắn của Vương Nguyên và nó khiến Vương Tuấn Khải bị đau ... - Anh bình tĩnh lại đi ...

- .....

Vương Tuấn Khải ngay lập tức nhận ra máu đang chảy trong khóe môi của mình, anh không hề ngạc nhiên về điều này vì anh biết Vương Nguyên vẫn là một vampire và cậu không bao giờ dễ dàng " chịu thua " như thế.

- Vương Nguyên ....anh xin lỗi ... - Vương Tuấn Khải đang chống hai bàn tay lên nền nệm và đối diện với gương mặt cũng đang cảm thấy có lỗi của cậu - Anh không nên tức giận với em ... vì em không có lỗi mà tại anh anh không tốt thôi!

- ....

Vương Nguyên im lặng nhìn anh và rồi đôi mắt cậu từ từ nhắm chặt lại để cảm nhận một nụ hôn dịu dàng hơn từ anh, Vương Tuấn Khải đang nâng niu cậu trong vòng tay của mình và cả hai đang cảm nhận được những điều giống hệt nhau thông qua nụ hôn lúc này.

....
[ Warning YAOI ]
Những màng dạo đầu lúc nào cũng đều rất dịu dàng và cho đến khi đã chán chê những cái mút môi bên ngòai rồi thì những vũ điệu nồng nhiệt bên trong cũng đến lúc bắt đầu, Vương Tuấn Khải điêu luyện thúc chiếc lưỡi của mình vào sâu bên trong vòm họng của Vương Nguyên hơn và cậu đáp lại anh cũng rất nồng hậu, hai vật thon nhỏ mền mịn ấy đang quấn chặt lấy nhau và chúng cố tình kéo nhau về bên phía của mình khiến cho nụ hôn của anh và cậu càng lúc càng sâu hơn, càng lúc càng ngọt ngào hơn.

- Ưmmm ....mmm..... - Vương Nguyên phát ra tiếng kêu ngay giữa cái khe không khí vừa mới mở ra trong cái nụ hôn tưởng chừng như bất tận ấy và cậu đang cảm nhận được Vương Tuấn Khải đã cởi đi tất cả những thứ trên người cậu mà do mãi chiềm đắm trong cảm giác lúc nãy đã lơ là cảnh giác. - Lại..n..ữa sa..o. ..K.hải...?

- Hãy để anh thử làm em hạnh phúc .... Dù là một lần thôi cũng được! - Vương Tuấn Khải tạm dừng nụ hôn ấy lại để lấy thêm dưỡng khí và anh đã nói ra cái điều mà anh đã định nói từ tối đêm qua. - Em đồng ý không ..Nguyên?

- Ừ ...

- ....... Em sẽ...không phải thất vọng ...đâu! - Vương Tuấn Khải bắt đầu lại một nụ hôn và lần này thì cả hai đã dần quen với những cái mút điêu luyện hơn, khi chỉ vừa mới chạm vào môi nhau thì ngay lập tức hai cái vật thon nhỏ đó đã tìm đến nhau thật mãnh liệt và nó khiến cả anh lẫn cậu đều say mê đến không muốn dứt ra chút nào cả. Nhưng Vương Tuâne Khải vẫn còn một nhiệm vụ khác đằng sau nên anh cũng đành bỏ qua đôi môi ấy một lát, đôi bàn tay Vương Tuấn Khải đang dần mần mò đến bờ ngực của Vương Nguyên và cố tránh thật xa cái vết thương ấy ...

Chiếc đầu nhũ màu hồng đang bị vò nát trong những ngón tay của anh và Vương Tuấn Khải bắt đầu kề môi vào vật đó, chiếc lưỡi nghịch ngợm mút mát thật nhẹ nhàng để làm ẩm ướt đôi chút trước khi khiến nó săn cứng lên, Vương Tuấn Khải mân mê ở giữa vòng eo của cậu và phía trên thì không ngừng cắn nhè nhẹ vào cái vật màu hồng hồng cực đáng yêu đó của cậu. Vương Nguyên cảm nhận được dường như cơ thể mình đang có chút gì đó rất muốn Vương Tuấn Khải tiếp tục và cậu không muốn anh dừng lại một giây phút nào cả, đôi mắt cậu nhắm chặt chờ đợi từng đợt miết dài của chiếc lưỡi ấm áp ấy lên trên bờ ngực rồi lại đến vùng eo và cuối cùng là chiếc rốn, anh khiến Vương Nguyên cảm thấy nhồn nhột và vui sướng.

- Ti..ể.u..Kh..ả.i ..... Nhộ..ttt...qu..á...! - Vương Nguyên gọi tên anh và yêu cầu anh hãy thôi cái trò đang làm ở rốn của cậu nữa, nhưng có lẽ giờ này Vương Tuấn Khải đang say đắm cái cơ thể này lắm rồi nên cũng không muốn nghe theo cậu nữa. - D.ừ...ng...lạii...chú.t...đ..ii...

- Nguyên Tử à...cố chịu chút đi em..!

- Ưmm..mmm.....

....

Sọattt...

Vương Tuấn Khải vừa mới giải thóat cơ thể cậu và anh khỏi những thứ đang cực vướng víu và cản trở những trò chơi đầy kích thích tiếp theo mà cả hai đều đang rất mong đợi.
Vương Nguyên vẫn nằm im và nhắm chặt mắt để cảm nhận cậu chỉ biết rằng Vương Tuấn Khải đang loay hoay làm cái gì mà cả cậu cũng không đóan được ở bên dưới mình và tự dưng Vương Nguyên cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc cơ thể lạnh lạnh của mình khi vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Vương Tuấn Khải đang la liếm cái của cậu trên tay anh và đang có xu hướng muốn cho thứ đó vào miệng!

- Aaa....a..An..h...đị.nh...là..m...gì...vậy.? Nhộ..tt..quá...K.h..ải.... Aaa ..a

Vương Tuấn Khải biết vampire tuy khó có được cái khóai cảm mà con người có thể dễ dàng cảm nhận được, nhưng dù sao cũng đâu phải là một chút cũnh không cho nên nếu muốn Vương Nguyên đạt được cái khóai cảm tuyệt vời đó thì phải dùng đến những cái mạnh bạo hơn rất nhiều và cần có đủ sức để đảm nhiệm nữa.

Vương Tuấn Khải càng lúc càng mạnh tay hơn và anh đang khiến cho Vương Nguyên cảm thấy bản thân như đang bị mắc kẹt vàc thứ gì đó vậy, anh bóp chặt cậu nhỏ của Vương Nguyên và cho nó vào bên trong vòm họng ấm nóng của mình rồi mút mát thật ngọt ngào nhưng cũng không quên tặng cho Vương Nguyên những cái cắn nhè nhẹ để tăng thêm cái cảm giác bị " mắc kẹt" ấy hơn nữa. Cứ như thế và càng lúc càng tăng độ mạnh lên để khiến Vương Nguyên có thể xuất ra bên trong vòm họng anh.

- Aaaa aa....Aaa~ ...aa Ư...ư...uưu...ư... Khó...chịu...qu..á...Ti.ể..u Kh..ả..i.... Ư...ưu..ư...ư.....- Vương Nguyên đến bây giờ mới bắt đầu phát ra những tiếng rên của sự khó chịu mà anh mang đến và cậu cũng không biết rằng chính cái cảm giác đó chính là cái khóai cảm mà cậu vẫn thường tò mò muốn biết...

Sụttt....

Vương Tuấn Khải tự dưng lại bấu chặt vào vòng eo Vương Nguyên và anh cắn mạnh cậu nhỏ của Vương Nguyên và khiến cho nó bắn thật nhiều thứ chất ấy vào bên trong vòm họng mình mà không hề ngần ngại gỉ nữa, anh nuốt trọn tất cả thứ chất đó của cậu mà không thèm để ý đến bất kì điều gì nữa ...nó có vị của riêng người anh yêu và anh cũng yêu cả cái mùi vị đó.

- ...Ư...ưu....ư..... aa..Aa .a..a.a....a.aaa... Buô.n...g raa...điii... Kh..ó...chịu...qu..á . K..h..ải....! ...

- Nguyên Tử....Em đã sẳn sàng rồi đó! ... - Vương Tuấn Khải cuối cùng cũng buông cái đó của cậu ra và anh bắt đầu mân mê trở lại đôi môi của cậu trong khi cái của anh cũng đang cương cứng ở bên dưới, anh hôn phớt ngang môi cậu một nụ hôn như để tưởng thưởng cho cơ thể này vì đã không quá ngoan cố trong khi anh đã rất cố gắng.

Vương Tuấn Khải đang loay hoay để chuẩn bị cho nhiệm vụ tiếp theo và vô tình đã làm cái của cậu quệt phải thứ chất ấy dính vào dương vật to lớn và đang cương lên cứng ngắt của anh. Càng lúc càng bị kích thích mạnh hơn và bản năng đàn ông của Vương Tuấn Khải đang phải kiềm chế vì cậu, cậu thật hấp dẫn nhưng cũng thật khó chiếm đọat ...

Phịch!

Vương Tuấn Khải lật úp cơ thể của cậu xuống nền nệm để có thể dễ dàng hơn trong " công cuộc xâm nhập" lần đầu của mình, một tay Vương Tuấn Khải nắm chặt cái của cậu còn một tay thì đang tìm cách bôi trơn lối vào ấy bằng chính tinh binh của mình, càng lúc Vương Nguyên càng cảm thấy khó chịu ở bên dưới mặc dù cậu rất tin tưởng anh nhưng Vương Tuấn Khải dường như đang chuẩn bị rất nhiều thứ ở để có thể khiến cậu hạnh phúc, và rồi tự dưng ánh mắt Vương Nguyên mở bừng lên khi biết có cái gì đó vừa mới đi vào lỗ nhỏ của mình.

- Ưu...ưu..... Gì..vậyy.....? Anh...đaa..ngg.. làmm...gì vậyy ...hả? ...Aaaa.... - Vương Nguyên thốt ra câu hỏi đó trong những tiến rên đầy dục vọng và nó khiến cho chính cậu cảm thấy bản thân trải qua một chuyện rất kì lạ. ( Au: ôi thuần chủng ngây thơ cụa mị )

Vương Tuấn Khải vừa cho một ngón tay vào đó để " chào hỏi" và rồi anh lại hấp tấp rút ra và cho tiếp 2 ngón vào, 3 ngón ....

- Aaaa aaaa aaaa đauuu....quá...! Anhh...địn..h....là.m ...gì...vậy.y....hả ...? Ư..ư..ư...ư... Buô..ng...em..ra...đi....Ư..ư...Aaa...aaaaa~~

Sụtttt....

- AAAAAA ......aaa~~~ aaa

Và rồi cái mà Vương Tuấn Khải đang cố gìn giữ từ nãy đến giờ cũng đã có lúc phải dùng đến, anh vừa mới đâm sâu vào cửa mình của Vương Nguyên nhanh chóng và trong một cái chớp mắt, dương vật to lớn của Vương Tuấn Khải đã nằm gọn bên trong người của Vương Nguyên và anh cảm nhận được cậu đang bị đau ...những cơn đau vô tình khiến cho cái lỗ nhỏ thắt chặt hơn và nó làm đau chính anh, cả hai đều nhăn nhó vì cái cảm giác đau đến muốn xé nát cả cơ thể.

- Ưu....ư....ư....ư......

Mỗi tiếng kêu lên trong vòm họng của Vương Nguyên chính là cái khóai cảm mà Vương Tuấn Khải đang từng đợt thúc vào người cậu, anh nhịn đau để tiếp tục công việc và cho Vương Nguyên biết được anh đã cố gắng như thế nào ...Mỗi cú hích đều mang theo một cái cảm giác sung sướng nhất định và cả hai đang cùng nhau lên đến đỉnh khi Vương Tuấn Khải không ngừng bắn hết tất cả nhưng gì mình có vào bên trong người của Vương Nguyên ...Anh không muốn dừng lại quá sớm vì anh biết Vampire có độ dài khóai cảm lâu hơn con người rất nhiều và thế là Vương Tuấn Khải lại phải tiếp tục đẩy mạnh, thật mạnh là ra thật nhiều hơn nữa để đánh dấu những khỏanh khắc này và anh chắc rằng cả anh lẫn cậu cũng sẽ mãi mãi không thể quên đi buổi tối đêm nay.

Sụttt ....

Đã đến lúc phải dừng lại và hơi thở mạnh mẽ của Vương Tuấn Khải chính là dấu hiệu đầu tiên! Anh hòan tòan rã rời khi thực hiện xong cái nhiệm vụ của mình và đang nằm phịch trên lưng của Vương Nguyên ....cái của anh khi vừa mới rút ra khỏi người Vương Nguyên thỉ đã trở nên yểu xều và mền nhũng trông thãm hại vô cùng.

Vương Nguyên sau khi được tận hưởng lần đầu tiên cái khóai cảm đó giờ đây ... đang hưởng thụ những luồng hạnh phúc bao quanh trái tim mình và cậu đưa tay kéo cơ thể anh trở xuống giường, Vương Tuấn Khải đang ra sức thở ... và cảm nhận niềm hạnh phúc bên trong đôi mắt của người anh yêu.

Vương Nguyên tự dưng lại mỉm cười ...

Dần dần ...

Từ bên trong đôi mắt cậu bỗng trở nên tối sầm lại và màu đen bên trong đó từ từ chuyển qua cái màu đỏ của máu trông rất đáng sợ ...

Tất cả là do mùi máu trong vòm họng của Vương Tuấn Khải lúc nãy đang khiến cậu nhớ đến cơn khát do vết thương, giờ đây tư dưng lại mãnh liệt vô cùng...

- Tiểu Khải... Anh có thể giúp em một chuyện không? - Vương Nguyên thỉ thầm bên tai anh và giọng nói của cậu bây giờ chợt lạnh lẽo và khàn đặc cái mùi của vampire.

- Chuyện ....gì vậy..Nguyên Tử... - Vương Tuấn Khải cũng dần lấy lại được hơi thở đều hơn và anh đang vòng tay qua người cậu để mang hơi lạnh của Vương Nguyên xua đuổi đi đôi chút sức nóng đang lan tỏa trên cơ thể đẫm mồ hôi của mình.

- Cho em một chút máu của anh có được không? ...Vương Tuấn Khải...

- Máu ...của anh sao? - Vương Tuấn Khải biết mình không có nghe nhằm, anh hiểu Vương Nguyên đang bị khát và chính cái đôi mắt ấy đã nói cho anh biết cậu cần máu của anh giúp để giảm bớt cơn khát lúc này.

- Một chút thôi ... Em sẽ dừng lại đúng lúc mà....Khải à ...- Cậu lại thì thầm và lúc này cái bản năng vampire đang khiến cho Vương Nguyên mất đi một phần lí trí.

- Ừ ....

....

....

Vương Nguyên nhửng tưởng đã quên đi cả cái cách hút máu nhưng có lẽ vào giờ phút này thì cái bản thân của một thuần chủng đang thôi thúc cậu phải rút lấy máu từ chiếc cổ nóng kia cho bằng được!

Sượttt....

Đôi mắt Vương Nguyên mỗi lúc lại càng trở nên sáng hơn và cậu đang mần mò tìm đến với chiếc cổ của anh, những cái vuốt và những quệt liếm đầy nọc độc đang dần dần xuất hiện trên mảng da thịt đó! Vương Nguyên của lúc này giống hệt như một con sư tử vừa mới chộp được một con cừu và đang liếm láp con mồi trước khi nuốt chửng nó vậy....

Vương Tuấn Khải từ một Hunter đang dần trở thành một " con cừu " sẳn sàng hiến thân cho Thuần chủng...Anh đang nhắm chặt mắt lại để không phải nhìn đôi mắt đó của Vương Nguyên nữa, để rồi ...

Rốp! Phập!

Vương Nguyên nhẹ nhàng cắm những chiếc răng của mình vào lớp thịt của anh, những vết cắn đó đang khiến cho máu nóng từ từ chảy tràn một phần xuống bờ vai Vương Tuấn Khải và đa phần đều chảy vào trong vòm họng của cậu, ...

Kì diệu...

Thật sự là rất kì diệu ....

Thứ chất lỏng này đang khiến cho Vương Nguyên cảm thấy thỏai mái vô cùng, nó giống hệt như ma túy vậy và nó khiến vampire trở nên say đi trong cái cảm giác mãn nguyện và sung sướng không khác gì cái cảm giác mà Vương Tuấn Khải mang đến cho cậu lúc nãy ...

- Aaaa .... Nguy..ên..T..ử..- Vương Tuấn Khải kêu lên yếu ớt khi nhận ra dường như thứ Vương Nguyên muốn lấy đi không phải là " một chút " như cậu đã hứa, anh đang bị rút dần cái thứ chất ấy.

Sựttt!

Những chiếc răng lại nhúc nhích và chúng đang trở nên cực kì tham lam khi khiến Vương Tuấn Khải bắt đầu cảm thấy đau đớn hơn nữa, máu mỗi lúc chảy ra càng nhiều và chiếc lưỡi lạnh lẽo của cậu đang liếm sạch bất kì giọt máu nào vừa mới trào ra khỏi đó.

Sọatt...

Vương Tuấn Khải bấu chặt vào bờ vai của cậu và anh biết nếu lúc này Vương Nguyên không dừng lại thì có lẽ anh sẽ thật sự trở thành con mồi của cậu chỉ trong đêm nay!

- Ng..u..yê..n ...T..ử! Dừn...g ...Lạ...i...đ.ii.....em..! A ..a.... - Vương Tuấn Khải vừa kêu vừa bấu chặt hơn nữa vào bờ vai lạnh cứng của Vương Nguyên - Aaaa .....

Sựt!

- Ti..ể..u Khả..i !?

Đôi môi và gương mặt Vương Nguyên đang vương đầy máu tươi của anh, trong cái giây phút Vương Tuấn Khải vừa kêu lên tên cậu một lần nữa thì cũng là lúc Vương Nguyên vừa mới thóat khỏi sức hút của những giọt máu, đôi mắt ngay lập tức chuyện lại màu đen và dần dà trở lại màu hổ phách quen thuộc. Cậu chồm người lên để tìm kiếm gương mặt anh và hốt hỏang trông thấy chiếc cổ của Vương Tuấn Khải đang rỉ máu rất nhiều....

" Vampire! .... Tại sao ....?? "
" Tại sao mình lại hút máu của anh...?"
" ....Vương Nguyên à ... mày điên rồi ..."
" Tiểu Khải ... Tiểu Khải ..sao anh không chống cự ..."
" Sao anh không lấy cây súng hunter của mình ra để đe dọa em phải dừng lại ..!!? "

....

- Tiểu Khải! ..Khải mở mắt ra nhìn em một lần nữa đi! ...VƯƠNG TUẤN KHẢI!!!!!!!?
END CHAP16
Cho Au cmt + vote cho Au đi mà, để Au có động lực Edit đi, năn nỉ đọ😘😘😘😘😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: