Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap37 Là yêu thương

- Anh làm cái gì đó, nhanh thả em xuống.

JunMyun ái ngại nhìn xung quanh, ở đây là trường quay có không ít người, gây chú ý như vậy không nên chút nào.

- Nếu em muốn ngày mai đồng loạt các báo đưa tin chúng ta lên trang nhất, thì cứ việc phản kháng.

Thái độ cùng giọng nói đã trầm ấm hơn nhưng vẫn còn nét ẩn hiện sự khó chịu, cùng tức giận.

- Chỉ đau chút thôi, không sao đâu.

Nhìn người đang nhăn mày nhăn mặt xem xét chân mình, JunMyun chỉ biết cười khổ trấn an. Cậu hiểu là anh lo cho cậu, nhưng mỗi lần anh đều làm quá lên khiến cậu không biết đối phó ra sao.

- Sưng tấy đỏ hết cả lên rồi còn bảo không sao. Chân đã đau còn chạy lung tung, em là muốn dằn vặt hay là trả thù anh.

Vừa xót vừa tự trách anh nhẹ nhàng đặt chân cậu lên đùi xoa bóp. Anh dường như đã thành thói quen từ lúc chân cậu không tốt, thì luôn mang theo rượu thuốc bên người để phòng khi cần.

- Em cũng đang định trở về nhưng...

- Em lúc nào chẳng có lý do, anh đưa em về.

Lời nói ra cũng không phải là lấy ý kiến, mà chỉ xem như là thông báo, anh cứ thế tiếp tục bế cậu đi thẳng tới chỗ xe đang đợi.

- Đây không phải đường về nhà Baekhyun.

JunMyun khó hiểu nhìn cảnh vật lạ nhưng quen trước mắt hỏi người bên cạnh.

- Tất nhiên, là đường về nhà chúng ta.

Không ngẩng mặt, anh lên tiếng trả lời trong khi tay và mắt vẫn xem xét chân cậu.

- Không được, Chul hyung mà biết là tiều còn Baekhyun ai sẽ chăm sóc cho thằng bé.

- Chul hyung anh sẽ lo, Baekhyun đâu phải đứa trẻ khác tự biết lo cho bản thân. Em nên lo cho mình trước đi.

Luống cuống thu chân định phản kháng nhưng lại bị ôm chặt, thêm lời ấm áp bên tai tâm cậu không khỏi lung lay. Cậu lo lắng cho Baekhyun ở một mình không biết tự chăm sóc bản thân, cậu sợ Chul hyung biết sẽ làm khó anh. Nhưng cậu không phải sắt đá, cậu càng ngày càng cảm nhận rõ tình cảm của anh dành cho mình. Tình cảm ấy nó chân thực, chứ không phải mông lung mơ hồ như trước. Và trái tim cậu đã dần bị tình cảm chân thực ấy làm cho cảm động.

- Em ngồi nghỉ đi, anh sẽ làm gì đó ăn.

Ôm người vào nhà đặt trên ghế, lại mang bánh nước hoa quả Kris mới an tâm vào bếp nấu đồ. Nhìn bóng lưng rộng đang loay hoay JunMyun bất giác mỉm cười, cậu trước kia luôn ganh tỵ với Baekhyun vì có người nấu cho những món ngon. Vì có người lấy nước, gọt hoa quả dâng lên tận tay...vì những chuyện nhỏ nhặt như thế thôi. Nhưng giờ xem ra không cần ganh tị nữa, bởi đã có người tình nguyện làm cho cậu những việc đó rồi.

Không biết tương lai sẽ ra sao, sẽ phải đối mặt với những gì. Chỉ biết là hiện tại cậu cảm thấy hạnh phúc và hài lòng với quyết định của mình, vậy là được.

....

Baekhyun sau khi bị cướp mất biên tập viên, mỗi ngày đau khổ tự lo liệu cuộc sống nỗi nhớ ai đó lại thêm lớn. Ngày ai đó trở về, cậu đã phấn khích đến mức bỏ hết mọi thứ lao đến sân bay, dù chỉ để được thấy bóng dáng thân thuộc từ xa. Để rồi cậu lại không khỏi đau lòng khi thấy dáng vẻ gầy gò của anh, lúc ấy cậu chỉ muốn lao tới ôm lấy anh mà thôi.

Đợi anh cùng đoàn rời đi tận mắt nhìn anh lên xe XiuMin hyung, cậu mới vội vàng về nhà vờ như đang ung dung không chút quan tâm sự trở về của ai kia.

- Baekie~ bảo bối, anh về rồi.

ChanYeol người chưa thấy đã thấy tiếng, giống như cơn gió bao trọn người kia cho thỏa nỗi nhớ mong.

- Hôi chết đi được.

Miệng thì nói vậy, nhưng đôi cánh tay đã vòng qua lưng ôm lấy đối phương từ khi nào. Baekhyun đã tự nhủ cậu phải làm mặt lạnh, phải cho anh thấy không có anh cậu vẫn sống tốt. Nhưng hơi ấm cùng vòng tay thân thuộc khiến trái tim cậu đánh bại lý trí lúc nào không hay.

- Nhớ em chết mất.

Anh rúc sâu vào cổ cậu giống như chú cún nhỏ làm nũng mà cọ cọ, làm cho cậu không nhịn được bật cười.

- Gầy đi rồi, má cũng hóp hết cả, chân cũng cong hơn xấu trai quá.

Cậu lắc lắc đầu nhéo nhéo má ai đó mắt như tia điện quét một lượt, thở dài.

- Xấu thì vẫn là chồng của em.

Ai đó giận dỗi nằm dài ra bàn ăn vạ, bũi môi cố mở to mắt đau khổ bám lấy tay người ta.

- Trời ạ! Rùng hết cả mình, anh có bỏ ngay cái kiểu đó đi không.

- Em không thương anh, cuộc đời thật là bi thảm ~

- Anh...ưm...

Trước cái sự mặt dày quá đỗi, Baekhyun uất đến mức muốn đánh người. Ngờ đâu hành động chưa thành, người nào đó đã nhanh tay giành thế chủ động còn cưỡng hôn cậu. ChanYeol tự như muốn bù lại những ngày nhớ mong, cứ thế hôn người kia đến khi cả hai mặt mũi đỏ bừng vì thiếu ô-xi mới buông.

- Không mệt hả, lưu manh.

Khó khăn điều chỉnh hơi thở, Baekhyun lườm lườm liếc liếc cái tên đang cười khoe hết cả răng lợi.

- Lưu manh cũng chỉ lưu manh với chỉ mỗi em. Ngoan để anh ôm một lát.

Bất chấp ánh mắt đầy "yêu thương" của ai kia, đem người ôm vào lòng. Baekhyun vốn định phản kháng nhưng nghe giọng mệt mỏi của anh thì mềm lòng không lỡ ra tay. Và rồi khi vai nặng dần, quay ra bắt gặp cuồng thâm nơi bọng mắt khuôn mặt nhợt nhạt của anh thì xót xa.

Vẫn biết là công việc nhưng cậu vẫn là không thể quen được, nhìn anh vất vả thì xót xa vô cùng.

Cùng đau cùng buồn cùng thương, rồi cùng sẻ chia hạnh phúc, đó chính là điều kỳ diệu nhất của chữ "yêu".

.....

Nhưng đâu đó còn có những người không hiểu được điều kỳ diệu ấy. Họ vì yêu mà trở nên mê muội, điên cuồng để rồi biến thành ác quỷ lúc nào không hay.

" ChanYeol là của tôi, là của tôi không ai có quyền cướp anh ấy khỏi tôi. Byun Baekhyun ngươi sẽ phải trả giá vì đã dám cướp đi anh ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #chanbaek