Chap33 Hạnh phúc của anh là em
Bỏ qua cặp đôi đang bận ân ái hâm nóng tình cảm, chúng ta hãy nói đến biên tập JunMyun sau lần ảnh đế Kris tìm tới toàn soạn. Sự kiện đó đã gây ra một cơn trấn động không kém gì so với chuyện siêu sao ChanYeol kết hôn.
Báo chí được dịp săn bám làm JunMyun cực phiền phức nhưng khiến cậu bị vây khốn nhất, lại là cái kẻ gây ra mớ rắc rối đó.
Hàng ngày người nào đó không tới nhà thì cũng tới tòa soạn, khi thì ngó ngó nghiêng nghiêng khi thì đem đồ ăn, mặc cho thái độ xua đuổi của anh em họ Kim, sự đeo đám của Fan.
Giống như hôm nay, một mực đưa cậu tới nhà ChanBaek dù cho phải đi quay gấp. Và hiện tại không biết làm cách nào vô cùng chuẩn xác xuất hiện khi cậu vừa định về nhà.
- Anh theo dõi tôi?
JunMyun bực mình liếc cái kẻ đang an nhàn ngồi bên ghế cạnh mình, mà lòng thật tự nhủ đánh người là không nên.
- Theo dõi??? Là quan tâm thì đúng hơn.
Người nào đó không biết xấu hổ thản nhiên trả lời, còn vô tư đưa tay chỉnh chỉnh tóc cho đối phương.
- Quan tâm??? Là xâm phạm quyền tự do thì có.
Hất tay cái kẻ đang phá hoại mái tóc mình, JunMyun không quên đem chân đạp cho kẻ nào đó cho bõ tức.
- Cứ cho là vậy, thì em định làm gì?
Ai đó ôm chân, ghé sát mặt ép JunMyun vào sát ghế cười thích thú.
- Mặt dày vô sỉ.
Vừa giận vừa ngượng, cậu giận dữ gắng sức xô mạnh khiến suýt chút nữa ai đó đập vào cửa xe.
- Là vì em anh mới thành như thế, nên em phải chịu trách nhiệm đó.
Thế mà ai đó mặt không biến sắc, tỏ vẻ oan uổng mà tiếp tục lên tiếng giống như toàn bộ từ đầu người sai là cậu.
- Anh....
- Được rồi, đừng giận ngồi yên để anh ngủ một lát hai hôm rồi anh chưa được chợp mắt rồi.
Kéo người gối lên bờ vai mảnh khảnh cảm nhận hơi ấm thân quen, Kris nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
JunMyun nhìn người trên vai mình, hơi thở đều bên tai làm cho lòng ngực cậu không khỏi đập loạn nhịp. Ở khoảng cách gần thế này, cậu mới thấy rõ khuôn mặt nhợt nhạt và gầy đi nhiều của ai đó.
Trong lòng vẫn là không ngăn được dấy lên sự xót xa, sống cùng nhau một thời gian. Cậu hiểu để có được thời gian rảnh kia, người này hẳn đã phải dồn ép bản thân cố gắng hoàn thành công việc cực khổ thế nào.
- Anh rất đẹp trai đúng không?
Người nào đó tưởng đã ngủ say đột nhiên mở mắt, làm cho JunMyun bị dọa ngã về sau suýt đập vào kính nếu không được kéo kịp.
- Jun em vẫn còn yêu anh mà, anh cảm nhận được. Cho nên đừng trốn tránh nữa được chứ?
Kris đem người ôm chặt, đầy chân thành lên tiếng.
- Ai bảo tôi trốn tránh, chỉ là tôi cần thời gian để xem xét lại thôi.
- Vậy là em đồng ý cho anh cơ hội???
- Còn phải xem biểu hiện của anh thế nào.
- An tâm, anh sẽ chứng minh cho em thấy tình yêu của anh dành cho em lớn đến mức nào.
- Tới nhà tôi rồi, tôi về đây.
JunMyun mở cửa xe chạy vào cổng, cố giấu đi khuôn mặt đỏ ửng của mình. Nhìn ChanBaek cuối cùng đã về bên nhau, hạnh phúc ân ái đột nhiên cậu lại có niềm tin với hai chữ "tình yêu". Cho nên cậu sẽ đánh cược một lần cùng anh bắt đầu lại, hi vọng sẽ có một kết thúc viên mãn. Còn Kris lúc này đang vui đến mức ngồi ngây ra mà cười ngốc trên xe.
Hạnh phúc chính là luôn tồn tại, dù cho khó khăn đến đâu chỉ là chúng ta có nhận ra và nắm lấy nó không mà thôi.
.....
- Bảo bối, bảo bối.
ChanYeol cưng chiều xoa đầu gọi người đang cuộn tròn ngủ say trên giường.
- Ưm...
Cả một đêm bị lăn qua lăn lại Baekhyun lười nhác hé mắt, rồi lại nhắm tịt. ChanYeol vừa buồn cười vừa thấy đáng yêu, nhưng sợ bảo bối nhà mình bị đói. Cho nên không còn cách nào khác ôm người vào làm vệ sinh cá nhân, tiếp đó ôm tới nhà bếp.
Baekhyun dù đã tỉnh nhưng không hề có ý định tự ăn, ung dung hưởng sự hầu hạ của người kia.
- ChanChan buổi chiều chúng ta qua thăm bố mẹ, rồi ngày mai anh trở lại công việc đi.
Tay cầm dĩa ăn hoa quả đã được cắt gọt sạch hai chân khoanh tròn trên ghế, nhàn hạ nhìn người đang loay hoay dọn dẹp Baekhyun hạ lệnh.
- Em muốn sao thì làm thế nhưng anh muốn muốn ở bên em nhiều hơn cơ.
Tên thê nô nào đó lau tay đi tới đem người ngồi lên đùi mình, nhõng nhẽo dụi vào cổ người ta.
- Anh đó, mới một thời gian mà miệng càng ngày càng ngọt.
Bị nhột Baekhyun cười khúc khích nhéo nhéo mà người nhà mình.
- Chỉ ngọt với mình em thôi, còn đau không?
Ai đó mặt dày không biết xấu hổ, đầy tự hào vênh mặt. Bàn tay thì lần mò xuống nơi nào đó xoa nắn.
- Vô sỉ.
Baekhyun bất lực kéo cánh tay kia ra, dậm mạnh chân vào chân ai đó cho bõ tức.
- Đau!
- Đáng đời.
ChanYeol xoa xoa nơi bị đá đau đến nhăn mày nhăn mặt, khiến Baekhyun càng đắc ý cười. Cậu không thể phủ nhận chỉ khi ở bên anh mới có thể làm cậu vui vẻ và thoải mái như vậy.
- Baekie của anh thật đáng yêu.
ChanYeol nhìn nụ cười của người yêu lòng ấm áp vô cùng, anh đã từng rất nhớ nụ cười ấy rất nhiều. Và anh luôn tự nhủ với bản thân phải bảo vệ nó bằng bất cứ giá nào dù là hiện tại hay tương lai.
Buổi chiều cả hai mang theo quà mua từ Pháp, tặng cho ba mẹ Park và chị Yoora. Lẽ tất nhiên với sự xuất hiện của Baekhyun, ChanYeol nhanh chóng bị cho ra rìa. Ba người họ Park một câu Baekhyun, hai câu Baekhyun cưng nựng ôm ấp làm cho ChanYeol uống no cả vại dấm chua. Trong lòng anh âm thầm tính toán sau này sẽ ít mang cậu về nhà hơn mới được.
Bảo bối là của anh ai cũng không tranh được.
P/S: Ai sâu răng đừng tìm bạn bắt đền nha, đường sắp tới sẽ vô cùng nhiều 😆😆😆
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro