Chap 1
1, Đệ nhất chương : Cùng nhau lần đầu tiên gặp mặt vì bữa ăn cãi nhau đích thời điểm.
Lúc này đã muốn quá 12 giờ trưa, Trịnh Tú Nghiên còn chưa có tới một mảnh cơm trôi vào trong bụng. Tú Nghiên định bụng thực hiện xong đồ án liền ba chân bốn cẳng phi thẳng đến căn tin, nhưng mà có chút không giống với kế hoạch ban đầu. Cho nên tổ đề án cư nhiên giữ nàng lại. Mà nàng lúc này thật mệt mỏi, hơn nữa đêm qua vì kịp tiến trình mà ngủ cũng không hảo. Hiện tại đã muốn 1 điểm chiều, nàng cảm thấy bấy nhiêu là quá đủ, nàng cuối cùng là phải đi ăn đi thôi.
Thân tàn ma dại xuống nhà ăn cũng đã muốn không còn nhiều, duy chỉ quầy sandwich còn đúng một cái. Mà nhịn đói suốt cả một ngày chỉ có một cái bánh thế nào là đủ? Tình huống cấp bách, nàng đành phải nhẫn nhịn cho qua, tiến lên ở cái quầy thò tay ra lấy. Lại đúng lúc đó vô tình hay không vô tình lại có một cánh tay khác đương nhiên không phải của nàng đưa ra cùng chạm vào bữa ăn thần thánh của nàng. Đương nhiên là nàng có quyền để giận.
“Ngươi! Mau cho tay ra! Cái này là bữa trưa của ta!” Tú Nghiên đùng đùng cái miệng nhỏ nhắn hung hăng hung hăng hét lên. “Mau cho tay ra đi, đồng học!” Nàng là một cái không có kiên nhẫn nữ nhân, đối với người nọ cứ kiên quyết không chịu buông tay thật khiến nàng muốn đi lên đánh một cái chết ngắt.
“Tại sao a? Cái này cũng là bữa trưa của ta a, ngươi cư nhiên giành lấy ta như thế nào buông tay a?” Người nọ giương giương thanh tú chân mày ngoắc ngoắc nhìn nàng, một bộ dạng muốn bị đánh cho bỏ ghét.
“Kỳ thật ta nhịn ăn đã muốn một ngày a, buông ra mau để ta còn ăn a.” Tú Nghiên mất hết kiên nhẫn gầm gừ, nhân tiện phóng ra ánh mắt băng lãnh mà bấy lâu nay nàng vẫn dùng để uy hiếp kẻ yếu thế hơn.
May cho nàng là có tác dụng. Trong một khắc, người nọ có chút giật mình và rút tay ra khỏi bữa trưa thần thánh của nàng. Và nàng cũng không cho qua, cơ hội không đến lần hai, nàng nhanh tay cầm lấy cái bánh của nàng. Sau đó đắc ý nhìn người kia đang ngơ ngác.
“A!” Người kia mới hoàn hồn nhận ra là bữa trưa duy nhất của mình đã bị lấy đi mất. “Khoan đã! Cái kia… A… Trịnh Tú Nghiên! Ngươi mau đứng lại cho ta!”
Trịnh Tú Nghiên nàng ghét nhất người lôi cả họ cả tên của nàng ra mà hét lên như vậy. Cho nên nàng liền nổi giận ngạnh ngạnh sinh sinh quay đầu lại trừng mắt người nọ.
“Ngươi! Liền cho ta biết tên ngươi đi!”
“Quyền Du Lợi đi…” Du Lợi người kia có chút sợ hãi nói. Khoan đã! Mày là ở sợ cái gì?! Nàng cũng không ăn ngươi a! Sợ cái rắm! Sau đó liền thay đổi thái độ chống nạnh ương ngạnh nói, “Vì cái gì phải nói nha! Ngươi mau trả ta bữa trưa!”
“Trả cái đầu nhà ngươi!” Sau đó liền đi lên cắn một ngụm bánh, đắc ý nhìn Du Lợi.
“A! Ngươi này hỗn láo!” Du Lợi cũng không nể tình nàng là cái gì thông minh nhất trường nữ nhân, hay là cái gì mỹ nữ, hay là cái gì giàu có đại tiểu thư, liền nắm cái cổ tay của nàng gằn từng chữ.
“Đau ta! Buông!” Tú Nghiên nàng cái này đại tiểu thư, đại đại tiểu thư, siêu cấp tiểu thư, siêu cấp công chúa, siêu cấp được người người bao bọc, làm sao tới lượt cái này hỗn láo nữ nhân nắm tới tay, đã vậy còn không kiêng nể mắng nàng. Trịnh tỷ tỷ cảm thấy cực kỳ cực kỳ muốn phát tiết, muốn trói lại cái này nhân rồi đốt lửa thiêu rụi hắn ra thành tro.
“Không buông! Bù ta bữa trưa!” Quyền Du Lợi cũng là một cái không sợ trời không sợ đất nhân, vì vậy trong giờ phút này, nàng cũng không muốn vì cái thân hèn mọn mà bỏ qua cho bữa trưa của nàng. Thật sự nàng vô cùng đói, đói muốn chết. Lại là miếng cuối cùng, dù cho Tú Nghiên cái kia là mỹ nữ đi nữa nàng cũng không nhường.
“Tiểu Nghiên!” “Lợi Lợi!”
Ở đâu ra hai cái người khác chạy ra căn tin thời điểm gặp hắn bạn thân nhất đang đứng cãi cọ với người khác. Có chút bất đắc dĩ gọi tên, kỳ thật hai người này không gây rối liền không chịu nổi hay sao. Hai người nọ nháy cái nhìn người kia mắt, sau đó tách ra đối diện tiến tới bạn thân của chính mình mà hòa giải.
“Tiểu Nghiên, ngươi làm cái gì ở đây a? Đồ án đã xong chưa?” Hoàng Mỹ Anh thở dài nắm cổ tay còn lại của nàng, bộ dáng mệt mỏi chán chường hỏi hỏi, sau đó ngước lên nhìn Du Lợi thở dài, “Ngươi liền buông tay nàng ra đi, đừng để nàng sinh khí, hậu quả khó lường a.”
Kim Thái Nghiên một bên cũng thở dài, nhìn Du Lợi bộ dáng giống như không buông tha, còn là muốn tiến lên đem Trịnh Tú Nghiên một phen hồ nháo. Vỗ vỗ cái lưng dài dài của nàng mà nỉ non, “Buông tha đi Lợi Lợi, kỳ thật nàng cũng là đại tiểu thư a, thân thể được nuông chiều như thế nào hội chịu nổi đói bụng? Ngươi cũng đừng như vậy trẻ con nha…”
“Aii…” Quyền Du Lợi lúc này mới chịu nới lỏng lực nắm.
Tú Nghiên nàng cong cong cái miệng nhỏ định mắng chửi gì đó liền bị Hoàng Mỹ Anh lôi đi rồi, trước khi đi cái kia xinh đẹp mắt cười còn cúi đầu nhẹ nhàng buông lời xin lỗi sau đó trưng nụ cười hòa giải ra mà nhìn Thái Nghiên lẫn Du Lợi. Nhưng đích xác thì ánh mắt của nàng chỉ có nhìn Thái Nghiên. Hai người bên này cũng không náo loạn nữa, yên lặng nhìn bóng lưng hai mỹ nữ rời đi. Trừ bỏ nổi giận cau có Quyền Du Lợi, Kim Thái Nghiên bộ dáng là si ngốc nhìn theo Mỹ Anh hoàn hảo dáng người.
“Uy, Nghiên Nghiên, theo ta về trái đất.” Quyền Du Lợi bát một cái ngay đầu của nàng bằng hữu, nhanh chóng cấp điện thoại thức ăn chuyển phát nhanh đánh tới. Gọi một phần mì hảo hạng.
Nàng thật đói. Lại gặp phải cái yêu nghiệt nữ nhân chọc nàng tức chết. Quyền Du Lợi trở lại lớp học ngồi xuống, Kim Thái Nghiên cũng ngồi xuống đối diện nàng, bắt tay vào làm công việc của mình.
Lát sau lại có hai cái nam nhân bước vào, rất vui vẻ cười nói hướng Du Lợi hòa Thái Nghiên bàn đi tới. Một cái tóc vàng nhạt nam nhân kéo ghế ngồi cạnh Du Lợi, một thân áo sơ mi trắng quần tây đen xắn ống cộng thêm giày cỏ, bộ dáng lịch sử. Lại có đôi chút thùy mị của nữ sinh.
“Uy? Lộc Hàm? Thế Huân? Đi đâu bây giờ mới trở về a?” Du Lợi ngẩng lên cười cười nhìn hai cái nam nhân. Đột nhiên ngáp một cái.
“Đi gặp bên nội thất đồ án tổ a.” Lộc Hàm ngoắc cái miệng nhỏ nói, “Trịnh tỷ tỷ là muốn gặp bên chúng ta bộ phận tổ trưởng hàn huyên bàn bạc a, Thế Huân, ngươi nói, Trịnh tỷ tỷ thật là rất đẹp đi, đúng là khuynh quốc khuynh thành nữ nhân.”
Kim Thái Nghiên nghe đến ‘Trịnh’ này chữ kiềm lòng không đậu cười một trận to sau đó len lén mắt nhìn Quyền Du Lợi đen mặt. Nghĩ lại cũng thật là trẻ con, lớn như vậy, lại là công, còn là không chịu nhường nhịn mỹ nữ, nhất quyết đối chọi với mỹ nữ đang đói bụng giành lấy bữa trưa mặc cho bản thân là có thể đánh điện thoại gọi chuyển phát đồ ăn.
“Uy, Nghiên Nghiên, mau đem miệng im đi. Đừng cười nữa.” Du Lợi xua xua tay, nhìn Lộc Hàm bên cạnh khó hiểu nói tiếp, “Trưa nay đi ăn thời điểm có gặp quá nàng, kỳ thật mỹ, duy có điều, nàng thật là ương ngạnh.”
“Ai! Đó là của nàng nét quyến rũ đó! Ngươi này ngu muội nữ nhân!” Thế Huân chen vào nói, lắc lắc ngón trỏ xung nàng.
“Ai, còn có xinh đẹp mắt cười Hoàng Mỹ Anh nữa a… Nàng thật là dịu hiền đâu… Ai nha…” Thế Huân một bộ mơ màng cười cười, Lộc Hàm một bên nhéo thật mạnh của hắn đùi.
Bốn người bọn họ ở lại tán gẫu mấy câu, sau lại bởi vì đồ án quá trình đang đến hồi gấp rút mà lui về tổ của chính mình, còn lại Thái Nghiên hòa Du Lợi hai người hì hục làm tiếp công việc của bọn họ. Một lát sau, Du Lợi nàng mệt mỏi dựa ra sau, thở một tiếng thật dài, chép chép cái miệng nhỏ.
----
Hoàng Mỹ Anh hòa Trịnh Tú Nghiên lúc đó trở về đã muốn trễ nãi của các nàng đồ án, liền nhanh chóng hòa Kỹ thuật tổ bàn luận một chút sau đó tiếp tục đứng lên phát cuồng làm việc.
“Tiểu Anh, ta đói ~~~” Tú Nghiên rên rỉ.
“Đói liền đi ăn đi, ở đây than thở cái gì?”
“Còn chưa có xong a! Ta làm sao đi ăn được a!”
“Vậy mau một chút làm việc đi, đừng than thở nữa.” Hoàng Mỹ Anh như cũ là lạnh lùng trả lời cái kia nhiều lời nữ nhân.
“Ngươi học ở đâu cái thói lạnh lùng vậy a…” Tú Nghiên thở dài.
“Ở ngươi a! Ở gần ngươi lâu ngày hội biến thành như vậy. Còn không mau đi làm việc, còn ở tán gẫu đến bao giờ mới xong! Nói cho ngươi biết đã muốn ba điểm nhiều nha!” Hoàng Mỹ Anh hết kiên nhẫn đập tay xuống bàn rống lên.
“Ai ai… biết rồi biết rồi… Vì cái gì sinh khí đâu…”
----
Sau đó gần tà 5 giờ hơn buổi chiều, Kim Thái Nghiên hòa Quyền Du Lợi đến cuối cùng cũng hoàn thành xong công việc của mình. Mà Quyền Du Lợi cuối cùng cũng là ăn được một ít mì hảo hạng, cho nên không còn nữa cằn nhằn cằn nhằn việc của Trịnh Tú Nghiên quấy rầy chính mình. Nhanh chóng thu dọn đồ đạc thảy vào trong túi, cùng Kim Thái Nghiên nói nói sau cùng nhau bước ra khỏi lớp.
“Nghiên Nghiên, đi ăn bánh gạo cay không?” Quyền Du Lợi đột nhiên nhớ ra gì đó, vui vẻ quay đầu nhìn Thái Nghiên với vẻ mặt mong chờ.
Kim Thái Nghiên cũng không tiện từ chối bằng hữu, gật gật cái đầu tỏ vẻ đồng ý. Ra đến cổng trường cũng là lúc Trịnh đại tiểu thư hòa Hoàng đại tiểu thư bộ dáng mệt mỏi mang nặng xách nhẹ ra khỏi trường. Lỉnh kỉnh mô hình lẫn giấy lẫn bút viết. Kim Thái Nghiên thấy Hoàng đại tiểu thư một bên cực khổ tay xách nách mang, một bên mồ hôi ra đầy trán liền đi lên trước đỡ lấy.
“Ta theo ngươi giúp.” Kim Thái Nghiên buông một cái ngắn gọn câu liền thuận tay kéo đồ vật nặng treo trên tay, sau đó hướng về phía Du Lợi hét lên, “Lợi lợi! Ngươi còn không mau lên giúp Trịnh tiểu thư a! Ngốc cái gì ngốc a!”
Quyền Du Lợi ở bên kia thở dài một cái, quen biết như thế nào lại đi lên giúp người ta đâu. Đã thế bữa trưa của nàng còn là bị cái kia yêu nghiệt cướp đi mất, như thế nào giúp đây? Trịnh Tú Nghiên thấy Quyền Du Lợi một bộ bất đắc dĩ hừ lạnh một tiếng.
“Ta đây không cần. Ngươi liền rãnh rỗi cái thân cút đi.” Tú Nghiên nhăn nhăn cái mũi nhỏ, bộ dáng chán ghét.
“Nga…” Quyền Du Lợi ỡm ờ, kỳ thật không giúp một tay thật không phải, Trịnh công chúa cũng là ngọc ngà tiểu thư, xách nặng như vậy hẳn là rất mệt đi. Cũng không tiện giương mắt ếch nhìn kia yếu đuối nữ sinh nặng nề mang xách. “Được rồi, đưa đây ta mang giúp ngươi đi.” Quyền Du Lợi cuối cùng cũng ngỏ lời nói nói, thật lòng đề nghị.
“Hảo.” Một tiếng xong liền mang hết thảy đồ vật đang cầm thảy lên người Du Lợi, sau đó đỏm dáng một chân tréo nguẩy đi lên phía trước.
“AI! TRỊNH TÚ NGHIÊN NGƯƠI HỖN ĐẢN!” Quyền Du Lợi khóc không ra nước mắt ở phía sau gào lên.
Kim Thái Nghiên cộng với Hoàng Mỹ Anh là hòa bình hai cô nương, cho nên không ngại ngùng liền đi ra cái đề nghị, “A! Hoàng đồng học, có muốn cùng chúng ta đi ăn bánh gạo cay không?” Cười cười.
“A… Thật ngại ngùng đi… Tiện không?” Hoàng đồng học kỳ thật cũng đói muốn chết, quần quật từ sáng đến tối cũng chưa nuốt cái gì vô bụng.
“A… Không có sao đi. Chúng ta liền đi ăn bánh gạo cay đi!” Kim Thái Nghiên nhìn nàng cười cười, quay đầu nhìn Du Lợi hét to, “Cùng bốn người chúng ta đi ăn bánh gạo cay! Lợi Lợi nhanh chân một chút! Xe của ngươi cứ để ở đây đi! Liền dùng xe của ta đi đi!”
“Hảo hảo!!! Ngươi liền trước ra của người xe sau trở lại giúp ta mang đồ a! Hảo nặng!” Quyền Du Lợi nước mắt muốn ra ngoài lại kiềm xuống.
Trịnh Tú Nghiên đắc ý cười cười sau cũng khoác tay Hoàng Mỹ Anh tiến đến xe của Thái Nghiên khả ái. Không thèm nữa để ý tên kia oan gia Quyền Du Lợi, làm cho nàng cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro