♥ Prologue ♥
6:30 p.m
Biệt thự nhà họ Kim
Sự kết hợp giữa thời trang B&C và trang sức JJ sẽ đem đến cho các bạn một phong cách thời trang lịch lãm, quý phái nhưng cũng không mất đi nét trẻ trung, hiện đại. Hãy dành thời gian đến với triển lãm của chúng tôi để được tận mắt chiêm ngưỡng những mẫu trang phục sẽ xuất hiện trong mùa thu năm nay.
Người đàn ông trung niên, mái tóc đã chấm bạc nhưng gương mặt vẫn tràn đầy năng lượng, đôi mắt sáng chăm chú nhìn vào tờ báo. Sau khi đọc hết mục quảng cáo, ông hơi mỉm cười, gật đầu với vẻ hài lòng. Người đàn ông chính là Kim Sukhoon, Chủ tịch tập đoàn B&C, một trong mười tập đoàn lớn nhất Hàn Quốc, chuyên cung cấp những mẫu thời trang chất lượng.
B&C có lịch sử tồn tại hơn ba mươi năm, luôn dẫn đầu các xu hướng thời trang, là một trong những nhãn hiệu rất được tin dùng. B&C có rất nhiều chi nhánh tại các nước trên thế giới, mỗi năm đều đạt lợi nhuận khổng lồ. Hiện tại việc kinh doanh vẫn do Chủ tịch Kim Sukhoon điều hành nhưng nhờ sự giúp đỡ của hai người con trai là Kim Jaejoong và Kim Changmin, cùng một loạt nhân viên có tài, B&C đã và đang giữ được vị thế của mình trong làng thời trang Hàn Quốc.
“Thưa Chủ tịch, hai cậu đã về!”
“Tôi biết rồi!” Nhẹ nhàng đặt tờ báo xuống khi nghe quản gia Park nói, Chủ tịch Kim đứng dậy và bước ra ngoài phòng khách. Hai cậu con trai lớn của ông đã đi làm về, mà đúng hơn là ông gọi họ về, đơn giản vì hôm nay có chuyện rất quan trọng.
“Con chào bố!”
“Hai đứa về rồi à?”
“Có chuyện gì bố gọi gấp vậy?”
Hai người con của Chủ tịch đều có dáng dấp của công tử con nhà quý tộc, mang trong mình vẻ lịch lãm, hào hoa. Họ toát lên vẻ đẹp mạnh mẽ, sự trưởng thành và bản lĩnh. Tuy vậy giữa họ cũng có những điểm khác biệt dễ dàng để nhận ra. Một người khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng, còn người kia thì thân thiện và có vẻ thoải mái hơn. Qua dáng vẻ và ngoại hình cũng có thể suy đoán ra tính cách của cả hai, giữa họ có nhiều mặt đối lập và chuyện đương nhiên, trong cuộc sống sẽ không thể không xảy ra mâu thuẫn.
“Hai đứa ngồi đi!” Chủ tịch Kim nói, liền sau đó hai cậu con trai cũng ngồi xuống đối diện với ông.
“Jaejoong, Changmin, các con về rồi à?”
Người phụ nữ đang bước xuống từ cầu thang lên tiếng, hai chàng trai vội đứng dậy chào. Bà tên là Han Yeonhwa, là vợ của Chủ tịch Kim. Cũng giống như chồng và hai cậu con trai, trong bà toát lên vẻ đẹp đài các, cao sang, không thể nhầm lẫn với các người phụ nữ khác. Dù đã có tuổi nhưng trông bà vẫn rất trẻ trung và hoàn toàn không giống một phu nhân chủ tịch, bà rất tâm lý và tốt bụng.
“Bố mẹ làm con sốt ruột quá, việc quan trọng lắm hay sao mà bắt anh em tụi con cùng phải về?”
“Changmin!” Nhìn cậu con trai nóng lòng, bà Kim liền nhắc khéo sau đó quay sang chồng. Ông Kim ôn tồn nói:
“Hôm nay gọi hai đứa về là vì chuyện hôn ước với nhà Chủ tịch Jung! Con gái nhà ấy cũng đã đến tuổi rồi và ta thấy đây là lúc hôn ước được thực hiện.”
“Hôn ước? Sao ở đâu lại mọc ra hôn ước vậy?” Changmin nhảy dựng lên khi nghe Chủ tịch Kim nói khiến bà Kim phải nghiêm mặt một lần nữa với anh.
“Chuyện này có từ đời ông nội các con nhưng do hồi đó hai nhà không có con gái nên phải để đến đời sau.”
“Bố, thời đại này người ta tự do tìm hiểu chứ hôn ước gì nữa.”
“Không nhiều lời, chuyện này không đến lượt con quyết định.” Chủ tịch Kim quát cậu con trai. “Ngày mai con gái Chủ tịch Jung sẽ từ Mĩ trở về, Jaejoong, con hãy đi đón con bé đi!”
Chủ tịch Kim nói rồi bỏ đi về phòng mình, bà Kim cũng đứng lên ngay sau chồng. Phòng khách lúc này chỉ còn lại Jaejoong và Changmin.
“Bố kêu anh hai đi đón có nghĩa là anh hai phải gánh rồi, không phải mình.” Changmin hí hứng ra mặt, anh có thích gì mấy chuyện “cha mẹ đặt đâu con cái ngồi đấy” này chứ. Nhưng mà chưa kịp đứng lên thì đã bị Jaejoong ngăn lại.
“Mai anh bận, ra sân bay đi!”
“Sao lại là em, bố kêu anh mà?” Thấy Jaejoong ra lệnh cho mình, Changmin giật mình vặn lại ngay.
“Đã nói đi thì đi đi, không nói nhiều, anh đi tắm đây.” Dứt lời Jaejoong đứng dậy và bước đến cầu thang để lên phòng mình, Changmin vẫn hục hặc đi theo.
“Em không đi, hôn ước này liên quan gì đến em?”
“Tùy thôi, không đón được về bố hỏi anh không chịu trách nhiệm.”
“Anh… Được lắm, Kim Jaejoong!”
Câu nói của Jaejoong khiến Changmin cứng họng chỉ biết nhăn mặt mà nhìn theo. Cái ông anh này đã nói là làm, không đi đón thì sẽ không đi. Anh nào đâu có muốn chứ, mất toi ngày nghỉ. Nhưng nếu cả hai đều không đi, Chủ tịch Kim biết được thì chỉ còn nước xách hành lí ra khỏi nhà. Thôi thì đành chịu khó, ai bảo có ông anh ngang ngược như vậy?
♥
♥
♥
♥
♥
9:45 a.m
Sân bay quốc tế Incheon
Mới sáng ra mà sân bay đã tấp nập người đến kẻ đi, đúng là không khí của một sân bay quốc tế. Vì cả tuần làm việc mệt mỏi, có ngày nghỉ chỉ muốn nghỉ ngơi nên Changmin quên khuấy mất việc đi đón con gái Chủ tịch Jung. Khi anh thức dậy đã hơn chín giờ, ba mươi phút nữa máy bay sẽ hạ cánh. Cuống cuồng nhảy khỏi giường sau đó làm mọi “thủ tục” thật nhanh rồi Changmin phi như bay ra xe của mình. Dù muộn cũng không thể làm hỏng hình tượng được, dù sao anh cũng là cậu hai nhà họ Kim.
Với tốc độ lái xe không khác gì tay đua nên chỉ hai mươi phút sau, Changmin đã có mặt ở sân bay. Không muộn, vừa kịp lúc. Anh nhanh chóng đi đến chỗ đón các hành khách vừa xuống máy bay. Chuyến bay từ New York về Seoul mới hạ cánh không lâu, cô gái ấy bây giờ chắc đang trên đường ra.
Cũng không mất thêm quá nhiều thời gian nữa, nhờ bức ảnh tối qua bà Kim cho xem mà Changmin dễ dàng tìm ra người mình cần đón. Cô gái với mái tóc màu nâu, body chuẩn, dáng dấp của một ngôi sao với áo len dài, quần bó sát rất hợp thời trang. Nhìn từ xa thôi cũng thấy là cô thật nổi bất giữa chốn đông người này.
Cô gái đang nhìn khắp xung quanh, có lẽ là chờ người đến đón mình. Changmin nhanh chóng đi tới, nở một nụ cười thật tươi coi như phép lịch sự.
“Xin chào, tôi là người cô đang tìm?”
“Là anh?” Cô gái hơi bất ngờ khi thấy Changmin tiến về phía mình.
“Vâng, chúng ta đi chứ?”
“Khoan đã, sao tôi có thể dám chắc là người tôi đang chờ chính là anh?”
“Dễ thôi, chẳng phải là cô đang chờ một người mang họ Kim, con trai Chủ tịch tập đoàn B&C, đối tác làm ăn với Chủ tịch tập đoàn JJ ra đón.”
“Nghe cách ăn nói cũng có thể đoán ra rồi, Jessica Jung!” Cô gái giơ tay về phía Changmin.
“Rất hân hạnh.” Changmin bắt tay lại rồi xách vali của Jessica đi ra trước. Jessica đi theo sau anh, trên môi nở một nụ cười mà chỉ có cô mới hiểu được ý nghĩa của nó.
♥
♥
♥
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro