Chap 7
- Kai, mấy chuyện này mà bị người khác nhìn thấy thì không hay đâu._ một giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực đột nhiên vang lên khiến Kai giật mình, vội ngẩng đầu lên, quay lại nhìn.
Tao như người vừa thoát khỏi cơn mê, cuống quýt ôm lấy cái cổ đáng thương của mình, rồi theo một phản xạ tự nhiên, chạy đến núp đằng sau người vừa phát ra tiếng nói sợ hãi bấu chặt lấy vạt áo của người ấy.
- Xem ra cậu có vẻ thích chọc phá tôi nhỉ SeHun, việc tôi làm không liên quan đến cậu, biến đi_ Kai nhíu mày bực mình nói.
Cái gì? Tao ngạc nhiên suýt nữa thì bật thốt lên, SeHun ư? Vậy ra người vừa mới cứu cậu là SeHun? Ngay lập tức, cậu vội buông tay mình ra, tim bỗng đập thình thịch, mặt đỏ bừng lên, sao lúc nào anh ấy cũng xuất hiện kịp thời vậy nhỉ?
- Ta cũng không hề muốn phá đám cậu, nhưng việc làm chướng mắt của cậu cứ đập vào mắt ta thì phải làm thế nào?_ SeHun nhìn Kai nở một nụ cười nhẹ nhàng nói.
- Tôi không quan tâm cậu có nhìn thấy hay không? Nhưng tôi cảnh cáo nếu cậu xen vào việc của tôi thì tôi sẽ không để yên đâu_ Kai gầm gừ nói.
- Hừ..._ SeHun khẽ cười nói_ Không để yên ư? Vậy cậu sẽ làm gì được tôi?
Kai định mở mồm nói gì đó nhưng lại thôi, giận dữ nghiến răng trèo trẹo, quai hàm bạnh ra nhìn SeHun bằng đôi mắt đầy phẫn nộ.
- Cậu nên nhớ ta là ai, ta có quyền xử lí tất cả những người vi phạm nội qui của học viện, kể cả người của Wolf cũng không ngoại lệ, việc làm vừa rồi của cậu nằm trong số những điều cấm của Lanci đấy...._ SeHun từ tốn nói, khuôn mặt vô cùng bình thản
- Oh SeHun, cậu nhớ đấy._ Kai buông một câu đe dọa rồi quay người định bỏ đi, nhưng đang đi đột nhiên Kai quay đầu lại, nheo mắt nhìn Tao rồi nhếch môi nở một nụ cười đểu, cậu nhìn thấy mà rùng mình, lạnh cả xương sống, híc híc.
- Em không sao chứ?_ giọng nói dịu dàng như gió thoảng bên tai của SeHun đột nhiên vang lên khiến Tao giật mình, vội tĩnh tâm lại, nhe răng cười một cái nói:
- Vâng, em không sao.
- Mặt em.....
- À...ừm, em bị vấp ngã ấy mà, hơ hơ không sao.._ Cậu ấp úng nói rồi cười như một thằng ngố.
SeHun nhìn cậu dịu dàng, rồi chẳng nói chẳng rằng, khẽ nâng mặt cậu lên, áp môi của mình vào vết cắt trên mặt cậu.
Những cánh hoa anh đào khẽ bay bay trong gió tạo lên một khung cảnh lãng mạn cực kì
Khi làn môi dịu dàng, mát lạnh thoang thoảng mùi hương hoa hồng của SeHun vừa chạm vào, Tao chợt giật mình, máu dồn cả lên não, mặt đỏ phừng phừng, nửa muốn đứng im, nửa muốn đẩy seHun ra, ngay lúc này đây, cậu bỗng cảm thấy thật dễ chịu, vết thương trên mặt không hề đau đớn nữa...
Nhưng cuối cùng lí trí đã vượt lên tất cả, Tao dằn lòng, cố ngăn tiếng đập thình thịch của trái tim mình lại, khẽ ngoảnh mặt đi, đưa tay lên mặt xoa xoa vết thương cười thật tươi nói:
- Em không sao đâu, chỉ là một vết thương nho nhỏ thôi mà...Á, suýt quên_Tao bật kêu lên, rồi vội chạy đến chỗ gốc cây anh đào, nhặt tấm ảnh của ba lên, thở phào nhẹ nhõm...may quá, nó vẫn còn đây.
- Người trong hình là ba của em?_ tiếng nói dịu dàng của SeHun đột nhiên vang lên ở ngay bên cạnh, khiến cậu giật mình, vội quay đầu lại, mỉm cười nói:
- Vâng, ông ấy là ba của em.
- Bức ảnh...._ SeHun nhìn chằm chằm vào khung ảnh đã bị vỡ, nhíu mày nói.
- À...vâng là do em bất cẩn nên làm hỏng.
- Nếu không phiền, ta có thể giúp em sửa lại nó_ SeHun nhẹ nhàng nói.
- Thật không ạ? Anh có thể sửa nó sao? Hura...Yahoo...._ Tao kêu lên sung sướng, rồi không kiềm chế được nhảy đến ôm chầm lấy anh ấy, đang tận hưởng niềm hạnh phúc bất tận thì cậu chợt nhận ra việc làm quá lố của mình, vội vàng buông tay ra, nhìn khuôn mặt bình thản của seHun, cười méo mó, rồi rụt rè đưa tấm ảnh ra nói:
- Ơ hơ...Cảm ơn anh rất nhiều, ơn này em chắc chắn sẽ trả.
- Em sẽ trả ta cái gì nào?_ SeHun nhìn cậu dò hỏi, ánh mắt màu đen huyền ảo khẽ liếc xuống cổ cậu
Ngay lập tức, Tao vội đưa tay lên giữ lấy cái cổ mình, chuẩn bị bén gót chạy một mạch trước khi bị tấn công lần nữa
- Hahaha...em nghĩ ta tệ đến thế sao?_ SeHun bật cười nhìn Tao hỏi.
- Ơ..ừm, mẹ em dặn là không được dại trai_ Cậu ngây thơ nói.
- Khục...khục...em yên tâm đi, ta không đói đến mức đi tấn công người khác đâu_ SeHun khẽ ho nhẹ cố nín cười nói_ Vậy thế em định trả ta bằng cái gì?
- Ngoại trừ cái đấy ra thì em có thể trả anh bất cứ thứ gì_ Tao kiên quyết nói.
- Thật sao?_ SeHun nhướn mày nhìn cậu hỏi.
- Vâng...à quên tất nhiên là những việc nằm ngòai khả năng của em_ Tao ngập ngừng nói, rồi đế thêm một câu trả treo_ Nhưng trước tiên anh phải chữa ảnh cho em đã rồi hãng đòi trả công chứ.
- Ừm..tất nhiên, vậy tấm ảnh này giao cho ta xử lý nhé...
- Vâng cảm ơn anh nhiều nhiều...à ừm, em vào lớp trước đây, xin lỗi vì đã phiền anh_ Tao nói rồi nhanh chóng chạy biến vào lớp.
------------------------------
- Em không nhớ ta sao, Tao? _ SeHun nhìn theo bóng chàng trai khẽ thì thầm_ cuối cùng thì em cũng đã trở về với thế giới vampire...
"- Anh SeHun ơi, Tao đi rồi, anh có nhớ Tao không?
- Tất nhiên rồi, anh sẽ không bao giờ quên em cả, nhưng em cũng không được quên anh đâu đấy nhé!
- Vâng ạ
..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro