Chap 51
Người duy nhất.
Vậy là mọi người đã sống trong căn nhà gỗ của bà Jihye được một tuần, mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp. Và dĩ nhiên nó sẽ còn tốt đẹp hơn nếu cậu không nhắc đến những trận chiến nảy lửa của YoonHo và Kris. Điển hình là lúc này đây, khi mọi người đang ngồi quây quần bên mâm cơm, YoonHo chợt quay ra nhìn chằm chằm vào chén rượu của Kris. Đôi mắt nó ánh lên sự hằn học báo hiệu một trận chiến sắp xảy ra.
Cảm nhận được luồng sát khí qua ánh mắt của YoonHo, Kris chợt dừng đũa, khẽ nhướn mày lạnh lùng hỏi:
-Gì?
Thái độ dửng dưng cùng giọng nói lạnh lùng của hắn khiến YoonHo tức đến nghẹn lời, thằng nhóc nắm chặt tay lại rồi hét lên tức tối:
-Tại sao anh lại được uống rượu còn tôi thì không?
Tiếng hét của thằng nhóc khiến chiếc bàn ăn rung lên bần bật, tất cả mọi người cùng ngẩng đầu lên nhìn nó rồi ngay lập tức lại cúi đầu xuống ăn tiếp. Quen rồi, quen quá rồi, không thèm chấp.
Cả mẹ con cậu, bà cụ Jihye và anh Tubo đều có chung cái suy nghĩ ấy, còn Kris, cậu dám cá là hắn lại sắp sửa phun ra một câu cay độc nào đó, ngắn nhưng đủ giết chết YoonHo.
-Ngu ngốc._ Kris khẽ hừ lạnh rồi tiếp tục gắp thức ăn. Đấy, cậu đoán có sai đâu.
Thằng nhóc YoonHo tức đến mặt mày thâm tím, nó nghiến răng trèo trẹo, tìm đủ "lời hay ý ngọc" để công kích Kris nhưng vô ích, đáp lại sự cố gắng của nó là thái độ lạnh lùng đến chết nửa linh hồn của Kris. Cuối cùng sau khi thực hiện mọi biện pháp vẫn không thành, nó đành sử dụng chiêu cuối cùng: Ăn vạ.
-Huhu...oa oa...rét quá, lạnh quá, tôi muốn uống rượu, tôi lạnh đến độ không thể nuốt trôi thứ gì. Huhu oaoa, cụ Jihye ơi, cô SoJin ơi, cháu muốn uống rượu, chỉ một hớp thôi, huhu cháu lạnh lắm.
Chúng tôi, từ già đến trẻ không ai chịu được tiếng khóc đinh tai nhức óc của nó nên đành đánh mắt cầu xin Kris, chỉ có hắn mới khiến cái loa rè kia im đi được.
-Nhóc đẹp trai, cháu cho thằng kia tí rượu đi. Để nó khóc, điếc tai quá._ Cụ Jihye cười gượng nói.
- Đúng đấy Kris._ Hai mẹ con cậu cũng hùa theo.
Đến lúc này, Kris không thể làm ngơ được nữa, hắn ngẩng đầu lên khẽ nhíu mày nhìn khuôn mặt đẫm nước của YoonHo rồi nhẹ nhàng cầm lấy chén rượu đưa cho thằng nhóc lạnh lùng nói:
-Đây.
YoonHo sướng đến phát run, nó vội lau nước mắt, cầm lấy chén rượu Kris đưa mà miệng ngoác đến tận mang tai. Cậu nhìn nó, khẽ thờ phào sung sướng, thật may là trái tim băng của Kris đã biết động lòng trắc ẩn.
Nhưng cậu chưa vui vẻ được bao lâu, vừa định cúi xuống ăn tiếp thì chợt nghe thấy tiếng hét inh tai của YoonHo
-A, lạnh quá!
Chén rượu bị thằng nhóc hất xuống bàn, nhưng rượu không tràn ra, đơn giản vì nó đã bị đóng băng rồi còn đâu.
Cậu nhìn chén rượu rồi lại quay ra nhìn khuôn mặt bình thản của Kris méo mặt nghĩ thầm: "Thâm hiểm, thật là thâm hiểm"
Nhưng thằng nhóc YoonHo cũng không phải vừa, nó trả thù bằng cách trút giận lên các món ăn. Cứ đũa của Kris lia tới đâu, là đũa nó xấn tới đó, tìm mọi cách chặn đường ăn của hắn. Kết quả là mọi người chưa ăn được bao nhiêu thì thịt cá đã bắn vèo vèo ra ngoài, chỉ làm béo cho mấy con gà con chó.
Cuối cùng không thể chịu được nữa, cụ Jihye bèn đập mạnh đũa xuống bàn rồi chỉ thẳng mặt YoonHo mà quát:
-Thằng nhóc chết tiệt, mi có thôi đi không? Bữa nào cũng như bữa nào, không sinh sự thì mi chịu không thấu à? Mi mau đền giả ta mâm cơm ngay.
Sẵn bực bội trong người, YoonHo không thèm nể nang gì nữa, nó cũng đập đũa đứng dậy, nhành mồm ra cãi:
-Sao cụ chỉ mắng mình cháu, hắn cũng gây sự mà.
-Còn cãi, nếu không phải tại mi thì tại ai, đổ lỗi cho hắn làm chi?_ Cụ Jihye bực bội nói.
- Hừ, rõ là thiên vị, chẳng qua cháu không đẹp trai bằng hắn, không mạnh bằng hắn, không có khí chất hơn người như hắn nên cụ mới mắng cháu đúng không? Đúng là cụ già háo sắc._ YoonHo nói một lèo rồi không để cụ Jihye kịp phản ứng nó đã chạy biến đi.
- Háo...háo..sắc?_ Cụ Jihye lập cập nhắc lại rồi tức giận vơ lấy cây chổi bên cạnh đuổi theo YoonHo. Vừa chạy vừa hét lên:
-Thằng nhóc chết tiệt, mi đứng lại cho ta, mi tới số rồi, dám gọi ta là cụ già háo sắc...
Bữa ăn...đã kết thúc trong cảnh tan hoang như thế đấy. Nam mô a di đà phật. Thiện tai, thiện tai.
Sau bữa ăn, cậu quyết định mắc một chiếc võng trong vườn thuốc của cụ Jihye để ngủ. Mùi hương nơi đây khiến cậu cảm thấy vô cùng thư thái, dễ chịu mọi mệt mỏi, bức bối trong lòng đều nhanh chóng tan biến.
Đang loay hoay với chiếc võng chợt cậu giật mình bởi giọng nói trầm trầm của anh Tubo vang lên đằng sau:
- Tao định mắc võng ở đây à?
Cậu quay đầu lại nhìn anh ấy rồi khẽ mỉm cười nói:
- Vâng, em rất thích nơi này, hương thơm của thuốc khiến em cảm thấy dễ chịu.
- Ừ, mùi hương của thảo dược là một phương thức hữu hiệu giúp ta phấn chấn tinh thần. À...Tao có thích hoa không?_ Anh Tubo chợt hỏi cậu.
- Dạ có._ Cậu cười đáp.
- Thế em thích hoa gì?
- Ừm...hoa gì em cũng thích nhưng thích nhất là hoa hồng và hoa anh đào.
- Tại sao vậy?
- Ơ, em cũng không biết nữa, thích thì cứ thích thôi. Nhưng sao anh lại hỏi vậy?
- Không có gì, anh chỉ tiện miệng hỏi thôi. À, ở đây anh có một nhành lan rừng, tuy không đẹp lắm, nhưng mùi của nó rất thơm. Cho em này.
Anh Tubo chợt kêu lên rồi lấy từ dắt lưng ra một nhành lan rừng có màu trắng tinh khiết.
- Đẹp quá!_ cậu reo lên vui vẻ.
- Thật may là em đã thích. Hoa lan rừng tượng trưng cho vẻ đẹp trong sáng và thánh thiện, nó rất hợp với em._ Anh Tubo nói rồi đưa nhành hoa lan cho cậu, đôi mắt anh ấy nhìn cậu chăm chú như muốn thu cả khuôn mặt cậu vào tầm mắt. Cái nhìn của anh ấy khiến cậu xấu hổ, hai má thoáng chốc đỏ ửng lên.
- Cảm ơn anh.
- Ừm, không có gì. Em cứ ngồi đây chơi nhé, anh có việc phải đi trước đây._ Anh Tubo chợt nói rồi vội vã bỏ đi.
Cậu nhìn theo bóng anh ấy, khẽ mỉm cười. Nhành lan rừng trên tay tỏa hương thơm dìu dịu.
...
- Tao, con đem bát thuốc này xuống cho cụ Jihye giùm mẹ _ Mẹ cậu lên tiếng gọi khi cậu đang lững thững đi vào nhà.
- Thuốc gì vậy mẹ?_ Cậu ngạc nhiên hỏi.
- Thuốc bổ thôi, nhanh lên con.
- Vâng ạ.
Cậu nói rồi cầm bát thuốc đang bốc hơi nghi ngút đi vào phòng cụ Jihye:
- Cụ Jihye, cụ Jihye..._ Cậu cất tiếng gọi lớn nhưng trong phòng không có một ai.
- Cụ Jihye đi đâu rồi nhỉ?
Cậu lẩm bẩm trong mồm rồi đi ra ngoài kiếm cụ. Trong nhà rồi ngoài vườn thuốc đều không thấy bóng dáng cụ đâu. Ở kho chứa củi cũng không có. Chẳng lẽ cụ ấy lên rừng hái thuốc rồi?
Cậu nghĩ rồi quay đầu định bước vào nhà thì chợt giật mình bởi tiếng nói vang lên gần đó. Tò mò, cậu đi đến gần và núp vào một chỗ. Trước mắt cậu, mẹ con cụ Jihye đang nói chuyện với nhau, khuôn mặt họ có vẻ rất căng thẳng.
- Thế nào? Có giống không?
- Vâng. Đôi mắt của thằng bé đúng là y hệt đôi mắt người phụ nữ trong tranh mà mẹ đưa cho con.
- Vậy là đúng rồi. Tao, thằng bé chính là hậu duệ của Oh Hana, một trong hai huyền thoại tạo lên gia tộc họ Oh . Chuyện này ta phải cảm ơn con rồi Tubo.
- Con vẫn ko hiểu, tại sao mẹ lại không dám nhìn vào mắt Tao?
- Ừm, con biết đấy ta từng là người hầu trong tộc họ Oh, dĩ nhiên ta vẫn luôn nể sợ những chủ nhân trong tộc ấy. Đôi mắt của thằng bé chính là đôi mắt của bà hoàng tộc họ Oh thử hỏi làm sao ta dám nhìn vào đôi mắt đó chứ.
_ Choang...
Chén thuốc trên tay cậu rơi xuống đất, vỡ tan tành, mẹ con cụ Jihye đang nói chuyện chợt giật mình sững sờ nhìn cậu. Nhưng cậu không để ý đến thái độ của họ bởi cậu đang sốc, thực sự rất sốc.
Những gì cậu vừa nghe thấy, có phải là sự thật không? Tại sao cậu lại cảm thấy mông lung, khó hiểu đến thế này.
- T. . . Tao à_ Cụ Jihye hoảng kinh gọi tên cậu, khuôn mặt cụ biến sắc, chân tay luống cuống không biết nên làm gì.
- Chuyện này là sao? Hậu duệ cái gì? Oh Hana là ai...À không cháu là ai? Cụ hãy nói cho cháu biết đi._ Cậu run rẩy đi đến bên cụ Jihye, nắm lấy vai cụ dồn dập hỏi.
- Tao à, cháu nghe nhầm rồi, ko có chuyện gì đâu._ Cụ Jihye nắm lấy tay cậu trấn an.
- Nói dối, cháu đã nghe hết, nghe hết rồi. Cụ hãy nói đi, hãy nói cho cháu biết cháu là ai đi._ Cậu giật tay cụ Jihye ra và hét lên.
- Hãy tin ta không có chuyện gì đâu mà, cháu hãy bình tĩnh đã.
- Bình tĩnh?_ Cậu hỏi lại bằng một giọng xót xa._ Cụ có thể bĩnh tĩnh không khi cụ đã sống hơn chục năm trên đời vẫn không biết mình là ai? 15 năm sống như một con người bình thường,đột nhiên cháu được biết mình là vampire, một vampire dòng lai thuần chủng – loại vampire bị xua đuổi ghét bỏ. Cháu thấy sợ hãi, cháu thấy hoang mang vô cùng. Vậy mà mọi thứ vẫn chưa dừng ở đó, cái gì là hậu duệ, cái gì là bà hoàng của tộc họ Oh, rốt cuộc thì cháu là ai, sao cứ phải tiêu diệt cháu, làm khổ những người cháu yêu thương?
- Tao à...
- Hàng đêm cháu vẫn nằm chong mắt suy nghĩ về bản thân về những người xung quanh cháu. Ba cháu, anh Kai đều lần lượt hi sinh vì cháu. Khiến YoonHo mất anh, khiến Kris bị tổn thương, khiến anh Sehun bị ông cố bắt đi tất cả đều là cháu. Cháu muốn mình mạnh mẽ hơn, ko muốn làm liên lụy đến người khác. Nhưng...cháu có thể làm được không khi mà đến bản thân mình cháu còn ko hiểu rõ? Vì thế nếu cụ thương cháu, nghĩ cho cháu thì xin cụ hãy nói cho cháu tất cả mọi chuyện cụ biết. Cháu xin cụ đấy.
Cậu vừa nói vừa bấu chặt vào vạt áo cụ Jihye, nước mắt cứ thế tuôn rơi, mặn chát, đắng ngắt.
Cụ Jihye nhìn cậu đầy thương cảm, đôi mắt cụ rưng rưng như sắp khóc. Cụ khẽ khịt mũi, đưa bàn tay thô ráp lên xoa đầu cậu rồi khẽ nói:
- Đứa bé đáng thương. Cụ biết rồi, cụ sẽ nói cho cháu biết hết. Tubo con đi trước đi, ta muốn nói chuyện với Tao.
- Vâng.
Khi bóng anh Tubo đã khuất sau tán cây, cụ Jihye dịu dàng lau nước mắt cho cậu rồi kéo cậu vào trong căn nhà chứa củi và đóng chốt lại.
-Ngồi xuống đi cháu._ Cụ Jihye cười hiền rồi bật diêm thắp lên một ngọn đèn dầu leo lét.
- Cụ mau nói đi._ Cậu vừa kéo ghế cho cụ vừa giục.
- Từ từ để ta sắp xếp lại đã._ Cụ Jihye nhìn cậu cười móm mém. Cụ khẽ hắng giọng, rồi chợt hướng ánh mắt về phía xa xăm, khuôn mặt trở lên đăm chiêu tư lự.
- Mọi chuyện bắt đầu từ khi JulHa và Hana tạo lên tộc họ Oh, gia tộc đầu tiên trong xã hội vampire Hàn Quốc. Hai người đã có với nhau một đứa con trai, và người này thì cháu biết đấy, cháu ngoan.
- Ý cụ là ông cố Demonzu.
- Đúng vậy, chính là hắn. Sau khi tộc họ Oh ra đời, gia tộc họ Wu cũng được thành lập. Với dã tâm thống trị toàn bộ xã hội vampire, tộc họ Oh và Wu đã bắt tay hợp tác với nhau. Hai bên thường xuyên qua lại coi nhau như người nhà. Nhưng...
- Nhưng sao ạ?_ Tôi sốt sắng hỏi.
- Nhưng đó lại chính là nguyên nhân gây ra cuộc chiến đẫm máu sau này. Hana và người đứng đầu tộc họ Wu, HaBook đã thầm yêu nhau và có qua lại vụng trộm. Sự việc bị phát giác nhanh chóng hai gia tộc từ bạn chuyển thành thù và kết quả là một cuộc chiến đẫm máu xảy ra.
- Sau đó thì sao ạ?
- Tình yêu không lối thoát đã khiến Hana và HaBook đi đến quyết định sai lầm, họ đã cùng nhau tự tử.
- Tự tử???
- Ừm. Không những thế, khi chết họ còn nắm chặt tay nhau để thể hiện tình yêu bất diệt. Cái chết của họ khiến cho mẫu thuẫn của hai gia tộc được đẩy đến đỉnh điểm, nó được coi là trận chiến đang sợ nhất, tàn khốc nhất trong lịch sử vampire Hàn Quốc. Nó kéo dài hàng nghìn năm và khiến cho không biết bao nhiêu vampire phải hi sinh. Khi trận chiến diễn ra Demonzu còn là một đứa trẻ.
Cuộc sống của hắn bị bao vây bởi sự chết chóc, ngày ngày mở mắt ra thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là máu, là xác chết, là sự sống bị hủy diệt. Hắn đã bị cuộc chiến đó ám ảnh trở thành một con người tàn bạo độc ác và vô cùng sợ chết. Hắn không muốn mình giống như những xác chết kia, đau đớn và bất lực trong vũng máu đen ngòm.
- Sợ chết thì có gì là lạ, ai mà chẳng sợ chết._ Cậu lên tiếng thắc mắc.
- Có thể đối với một con người hay một vampire thường, sợ chết là điều đương nhiên nhưng đối với vampire thuần chủng thì sợ chết lại là một nỗi sợ nực cười. Bởi họ bất tử, thời gian sống của họ là vô hạn. Tuy vậy những vampire thuần chủng thường ko hạnh phúc với cuộc sống kéo dài mãi mãi. Họ chán, họ mệt và họ muốn nghỉ ngơi vì thế họ đã chọn cách tự tử hoặc ngủ một giấc dài ko thức dậy để kết thúc cuộc sống nhàm chán.
-Thật ngốc._ Cậu khẽ nhíu mày nói.
- Haha, không ngốc đâu cháu, nếu cháu là họ ta tin cháu cũng sẽ làm như họ thôi bởi vì họ không sợ chết. Nhưng...Demonzu lại khác. Hắn sợ chết và mãi mãi không muốn chết. Trải qua hàng nghìn năm vợ hắn rồi con cháu hắn đều lần lượt ra đi nhưng Demonzu thì vẫn tiếp tục níu kéo sự sống.
- Chẳng lẽ không ai có thể giết hắn?_ Cậu vọt miệng hỏi.
- Dĩ nhiên hắn cũng nghĩ đến điều này. Hắn lo sợ một lúc nào đó khi hắn đang ngủ sẽ có người đến giết hắn. Vì thế hắn đã bắt cóc Maya, một phù thủy vampire đại tài. Hắn ép bà ta phải giúp hắn thực hiện phép bí thuật. Với loại phép thuật này không ai có thể giết được hắn. Thật là thâm hiểm. Nhưng hắn không thể ngờ rằng Maya, bà ta vô cùng căm ghét hắn. Sau khi thực hiện xong bùa phép bí thuật, bà ta đã ngấm ngầm đặt lên hắn một lời nguyền.
-Lời nguyền đó là gì vậy ạ?
- Không ai có thể giết được hắn chỉ trừ một người, đó chính là hậu duệ của Hana, mẹ Demonzu và cũng là một trong hai huyền thoại sáng lập lên gia tộc họ Oh. Maya đã dùng chính bản thân mình để tạo ra một viên ngọc thạch. Nó sẽ là thứ vũ khí giúp hậu duệ của Hana giết chết Demonzu.
- Demonzu có biết về lời nguyền đó không cụ?
- Biết chứ, hắn đã rất tức giận, nhưng mọi chuyện đã rồi không thể cứu vãn được. Vì thế hắn đã tìm mọi cách phá hủy viên ngọc thạch nhưng vô ích, thậm chí hắn còn bị viên ngọc làm cho cháy rụi bàn tay. Biết không thể phá hủy được viên ngọc hắn đành quay ra tìm kiếm hậu duệ của Hana...
- Làm sao để tìm được hậu duệ của Hanahả cụ?
- Mắt.
- Hả, mắt ư?
- Đúng vậy. Điểm đặc biệt nhất trên khuôn mặt Hana chính là đôi mắt màu xanh dương. Chỉ cần tìm được một vampire trong tộc có đôi mắt giống Hana thì vampire đó chính là hậu duệ của bà ta.
- Mắt màu xanh dương? Vậy mắt của cháu..._ Cậu bàng hoàng kêu lên.
- Đúng vậy đấy Tao. Đôi mắt của cháu cũng có màu xanh dương điều đó chứng tỏ cháu chính là hậu duệ của Oh Hana, là chủ nhân của viên ngọc thạch và cũng chính là người duy nhất có thể tiêu diệt được Demonzu.
Cụ Jihye vừa dứt lời, cậu bỗng cảm thấy mắt mình mờ đi, mọi thứ trước mặt như tối sầm lại. Từng câu, từng chữ trong lời nói của cụ Jihye như những tiếng sấm dội thẳng vào lòng cậu.
Cậu run rẩy đẩy ghế đứng dậy, lẩm bẩm thành tiếng:
- Nói dối, cụ nói dối, cháu không tin. Làm sao có thể là cháu cơ chứ. Cụ hãy nói đi cụ đang đùa cháu đúng không?
Cụ Jihye nhìn cậu bằng ánh mắt thương cảm, cụ dịu dàng kéo cậu ngồi xuống rồi từ tốn nói:
-Cháu ngoan, hãy tin ta, những điều ta nói đều là sự thật.
- Tại sao lại là cháu? Một vampire yếu đuối và vô dụng, tại sao không phải là người khác._ Cậu nắm chặt tay cụ Jihye thiết tha hỏi.
- Đó là số mệnh của cháu. Cháu phải biết dũng cảm đón nhận nó, đừng trốn tránh và đẩy nó đi. Từ khi cháu sinh ra, vận mệnh của cháu đã được gắn liền với Demonzu. Trừ phi cháu giết hắn bằng không hắn sẽ không bao giờ buông tha cho cháu cả đời này, kiếp này.
- Giết hắn, cháu có thể ư?
- Nếu cháu không thể giết hắn thì sẽ chẳng có ai giết được hắn cả.
- Nhưng viên ngọc thạch đó đang ở đâu? Nếu ko có nó làm sao cháu tiêu diệt được Demonzu?_ Cậu chợt kêu lên.
- Nó đang nằm trong tay Demonzu, cháu buộc phải cướp viên ngọc đó về từ tay hắn.
- Cướp viên ngọc ư?_ Cậu lặp lại rồi ngồi trầm ngâm suy nghĩ.
Nếu cụ Jihye nói đúng, cậu là người duy nhất có thể giết được Demonzu thì chắc chắn hắn sẽ ko bao giờ buông tha cho cậu. Nếu cứ kéo dài mọi chuyện như thế này không chừng những người xung quanh cậu đều sẽ bị liên lụy. Vì vậy, cần phải hành động dứt khoát, cướp viên ngọc và giết hắn, giải quyết dứt điểm mọi chuyện.
Cậu gật gù nghĩ thầm rồi chợt ngẩng đầu lên nhìn cụ Jihye bằng đôi mắt dứt khoát:
-Cháu hiểu rồi, để giết được hắn ngoài bản thân cháu ra chúng ta cần phải có được viên ngọc. Cháu sẽ đi bàn chuyện này với mọi người và chờ đến thời cơ chín muồi chúng ta sẽ cùng đi cướp viên ngọc về. À, nhưng làm sao cụ lại biết được tất cả những chuyện này?
- Ta là con cháu của dòng họ Kimê, tổ tiên ta đều là những cận vệ trung thành của Demonzu. Những bí mật của Demonzu đã được ông cha ta ngấm ngầm truyền cho con cháu với lời thề không được tiết lộ cho người khác.
- Vậy cụ đã..._ cậu ngập ngừng nói, cảm thấy vô cùng áy náy trong lòng. Vì cậu mà cụ Jihye đã phản bội lại lời thề của dòng họ Kimê.
- Cháu đừng lo, ta làm như vậy cũng vì căm tức sự độc ác, dã man của Demonzu. Nếu hắn còn sống thì không chỉ xã hội vampire mà ngay đến cả con người cũng sẽ bị hắn thao túng. Hắn đã và đang trở thành một nỗi ám ảnh đáng sợ đối với tất cả mọi người.
- Cháu hiểu rồi, cảm ơn cụ vì đã nói cho cháu biết mọi chuyện. Bây giờ cháu muốn đi bàn với mọi người về việc lấy trộm viên ngọc thạch. Chúng ta sẽ cùng nhau tiêu diệt Demonzu._ Cậu nói rồi quay đầu định bỏ đi.
- Khoan đã Tao...
Chưa kịp ra đến cửa, cụ Jihye đã gọi cậu lại, khuôn mặt hiền từ của cụ ánh lên nỗi xót xa đau đớn.
-Có chuyện gì vậy ạ?
-Trước khi cháu quyết định có nên đi trộm viên ngọc không, ta muốn nói cho cháu biết một chuyện.
- Cụ còn điều gì muốn nói với cháu sao?_ Cậu ngạc nhiên hỏi.
- Đúng vậy, đứa trẻ đáng thương, lại đây cháu, ta sẽ nói cho cháu biết. Ôi chao ơi, ông trời thật nhẫn tâm với cháu.
Cậu ngước ánh mắt lo lắng nhìn khuôn mặt thiểu lão của cụ Jihye, chần chừ trong giây lát rồi cũng từ từ tiến đến, ghé tai vào sát miệng cụ Jihye.
-Cụ mau nói đi, có chuyện gì vậy?
-Tao à, để giết được Demonzu ngoài bản thân cháu và viên ngọc thạch ra còn cần một thứ nữa, đó là cháu phải...
...
_ CHOANG...
Như có một áp lực nào đó rất mạnh đang đè chẹt lên không gian nơi đây, chiếc đèn dầu trên bàn đột nhiên rơi xuống đất vỡ tan tành.
Những lời cụ Jihye vừa nói như tiếng sấm dội thẳng vào tai khiến cậu ngã ngửa ra đằng sau, mặt đất bỗng trở lên tối sầm.
-Hãy suy nghĩ thật kĩ Tao à, bởi vì nếu cháu giết hắn thì đồng nghĩa với việc...cháu cũng biết rồi đấy._ Cụ Jihye nắm tay cậu nói.
Nói dối, không đúng. Tại sao lại như thế? Tại sao lại cố tình trêu đùa cậu? Kiếp trước cậu đã phạm phải sai lầm gì, tại sao kiếp này lại trừng phạt cậu như vậy?
Cậu đã muốn gào lên như thế nhưng những gì thoát ra khỏi cổ họng chỉ là mấy tiếng ú ớ không rõ. Ở bên cạnh cậu, cụ Jihye đã nói thêm câu gì đó nhưng cậu không nghe rõ mà chỉ loạng quạng bước ra ngoài trước khi bỏ lại một câu:
-Chuyện này, xin cụ đừng nói cho ai khác biết. Kể cả mẹ cháu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro