Chap 47
Gặp gỡ.
Ngày anh gặp em, phải chăng là định mệnh từ kiếp trước.
Khi cậu bước lại gần thì tiếng đàn du dương đã dứt, người con trai lẳng lặng quẳng cây đàn sang một bên rồi ngồi phịch xuống bãi cỏ xanh mượt, hình ảnh này quả thực rất không hợp với khuôn mặt tuấn tú cùng bộ vest lịch lãm kia.
Không biết vì thủ thuật đi nhẹ bước khẽ của cậu hiệu quả hay tại tâm trí người đó đang rối bời mà khi cậu đã bước lại gần, anh ta vẫn lặng lẽ cúi đầu không hề phát hiện ra sự xuất hiện của cậu.
Nhìn khuôn mặt đăm chiêu thoáng nét u buồn kia, cậu nửa muốn lên tiếng, nửa muốn rời đi mà không nói lời nào. Dưới ánh đèn chụp lóng lánh sắc màu ấm áp, một người con trai đang ngồi bó gối trên bãi cỏ, phía trước anh một cậu trai nhỏ đang dõi đôi mắt hoa đào to của mình chăm chú nhìn từng nhất cử nhất động của người con trai, bóng lưng che khuất một mảng ánh đèn.
Ngập ngừng một lúc, cậu mạnh dạn đi đến trước mặt người con trai, nhẹ nhàng đưa tay ra mỉm cười trong trẻo:
- Anh có muốn đứng dậy không? Cỏ hình như rất ẩm nó có thể làm ướt người anh đấy!
Người con trai giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của cậu, anh vội vã ngước mặt lên, đôi mắt đen huyền nhìn cậu chòng chọc, hàng lông mày khẽ cau lại tỏ ý khó chịu vì bị làm phiền.
Nhận ra sự khó chịu phảng phất trong đôi mắt ấy nhưng cậu vẫn mỉm cười thật tươi, thu bàn tay thừa thãi của mình lại, mặt dày nói:
- Nếu anh không muốn đứng dậy thì em ngồi cùng nhé?
Vừa hỏi cậu vừa ngước đôi mắt to tròn về phía anh ta, giọng nói có chút ủy khuất, van nài. Nhìn bộ mặt cún con của cậu, đáy mắt anh ta thoáng ý cười, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, giọng nói nhẹ nhàng thoát ra từ cuống họng, thanh âm vô cùng dịu dàng nói mà như không nói:
- Tùy em.
Chà, người con trai này không chỉ có bộ mặt tuấn tú, khí chất siêu phàm mà còn có giọng nói vô cùng ngọt ngào nữa chứ. Cậu nghĩ rồi vội vã ngồi phịch xuống bên cạnh anh ta, hơi nước ẩm ướt của cỏ khiến cậu khẽ rùng mình, là do cỏ lạnh hay do bản thân con người này toát ra khí lạnh, thực sự cậu cũng không biết.
Cậu ngồi xếp bằng tròn, mắt liếc ngang liếc dọc, nửa muốn nhìn người con trai, nửa muốn ngắm ngía cảnh vậy xung quanh. Không khí im lặng đến mức khó chịu.
"Người gì giống cục gỗ, chả mở miệng gì cả" cậu lẩm bẩm trong miệng rồi quyết định lên tiếng phá vỡ bầu không khí bức bối này, nếu anh ta không muốn nói thì cậu sẽ làm cho anh ta phải nói.
- Anh ơi, anh tên gì vậy?_ Bằng giọng nói trong trẻo, dịu dàng nhất có thể, cậu quay ra híp mí cười.
- Hửm? À, Sehun, Oh Sehun._ Anh ta nói mà không quay ra nhìn cậu, thật kì lạ dưới ánh sáng lấp lánh của ánh đèn cậu thấy đôi má ấy khẽ ửng đỏ. Là do cậu nhìn lầm hay tại phản chiếu của ánh sáng, con người lạnh lùng này mà cũng biết ngượng ư?
Cậu ngồi ngẩn ngơ một hồi rồi tự gõ vào đầu mình vì cái suy nghĩ ngốc nghếch, chỉ là hỏi tên thôi mà, làm sao mà anh ấy ngượng được.
Cậu nghĩ rồi khẽ cười ruồi tiếp tục lên tiếng:
- Tên anh hay quá, nghe rất dịu dàng. Nhưng sao anh không hỏi tên em? (_ __)
Sehun hơi ngớ người trước câu hỏi của cậu, anh khẽ phì cười rồi vội vàng lấy lại vẻ nghiêm túc hỏi bằng giọng trêu chọc:
- Ừm, vậy em tên là gì?
- Em tên Huang ZiTao. Anh có biết ý nghĩ của cái tên Tao không?_ cậu mỉm cười vui vẻ đôi mắt lấp lánh ánh sao.
- Là gì vậy?_ Sehun cố làm vẻ ngạc nhiên hỏi cậu mặc dù anh biết rõ, ZiTao trong tiếng Hàn có nghĩa là người con trai của chiến tranh.
- Là người con trai của chiến tranh đó. Ba nói đặt tên như vậy vì muốn em phải thật mạnh mẽ. Phải mạnh mẽ thì mới bảo vệ người khác được._ Cậu nói với vẻ triết lí sâu xa.
- Ừm, mạnh mẽ là tốt. Nhưng có nhiều điều, mạnh mẽ không phải là tốt _ Sehun chợt đăm chiêu nói, đôi mắt buồn hướng về phía xa xa nơi cuối chân trời ngập tràn sắc màu u tối.
- Anh nói gì em chả hiểu._ Cậu ngơ ngác nhìn Sehun.
- Tạm thời em chưa biết được đâu cậu bé ạ!_ Sehun mỉm cười nhìn cậu, dịu dàng xoa đầu cậu, đôi mắt chợt trở lên mông lung:
- Cuộc sống trong quá khứ ấy thật hệt như một giấc mơ đẹp. Ba mẹ là những người siêu phàm xuất sắc, bản thân mang trong mình dòng máu vua, có tố chất hơn người và tương lai sáng lạn. Nhưng cuộc sống cay nghiệt thì lại không để ai mơ nhiều. Nó như một chiếc gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt khiến người ta thức tỉnh, nhận thức được thì ra những hạnh phúc mà ta có thực chất chỉ là những giấc mơ đẹp. Để rồi khi những sự thật trước mặt được phơi bày thì sự mạnh mẽ lại chẳng khác gì địa ngục. Những kí ức đẹp đẽ về cuộc sống như mơ ấy càng khiến bản thân mình thêm đau đớn, tủi nhục._ Sehun thì thầm như đang nói với gió, với đất trời và với những người...đã mất.
- Anh...đang nói về ai vậy?_ Cậu mơ hồ hỏi nhưng đáp lại câu hỏi của cậu, Sehun chỉ ôn nhu mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú ánh lên những nét buồn.
Cậu đang định lên tiếng hỏi lại lần nữa thì chợt nghe thấy tiếng gọi thất thanh của mẹ vang lên:
- Tao, Tao à...
Nhanh như cắt cậu vội đứng bật dậy, mắt dáo dác ngó tìm bóng dáng thân thương, hét lên sung sướng:
- Mẹ, mẹ ơi con ở đây.
Chỉ trong giây lát, ba mẹ đã xuất hiện ở bên cậu, mẹ lo lắng ôm cậu vào lòng, nước mắt của bà thánh thót rơi trên bả vai cậu. Còn ba chỉ lặng lẽ nhìn hai mẹ con, đôi mắt ông ánh lên nét cười.
- Tìm được rồi hả? Vậy không cần phải quát tướng lên với ta nữa chứ?
- Mẹ.
- Bà ngoại...
Bà ngoại đẩy xe lăn từ từ tiến lại chỗ cả nhà cậu, ngẩng đầu cao ngạo. Khuôn mặt già nua ánh lên nỗi khinh bỉ, chán ghét cùng cực.
- Con xin lỗi mẹ, tại con cuống quá._ Mẹ cậu bế cậu lên, khẽ quẹt nước mắt hối lối nói.
- Hừ, nếu ta có chết thì chắc con cũng không nhặng xị lên như vậy đâu nhỉ?_ Bà ngoại nhướn mày nói, thanh âm sắc bén, cay nghiệt.
- Kìa mẹ..._ Mẹ cậu ấp úng đưa tay lên gãi cổ những tiếc là lại gãi nhầm vào đầu cậu (_ __)
- Thôi được rồi, anh chị và thằng bé đi theo cô tì nữ này đến phòng ta đã xắp sếp sẵn đi. Ngủ sớm, mai còn cử hành tang lễ cho GongYoo và YoungAe.
- Vâng ạ._ Ba cậu nhẹ nhàng lên tiếng.
- Vâng cái gì, tôi nói là nói SoJin chứ hai ba con anh thì không cần thiết phải có mặt trong đám tang, anh và thằng bé đâu phải là người của gia tộc này.
- Mẹ, mẹ thật..._ Mẹ cậu hét lên tức tối những chưa kịp nói hết cậu thì ba cậu đã nhẹ nhàng kéo bà đi không quên cúi đầu chào tạm biệt bà ngoại.
Cậu vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ kịp ngoảnh đầu lại nhoẻn cười nhìn anh Sehun. Tuy cái gia tộc này lớn thật đông thật nhưng cậu có linh cảm chắc chắn mình sẽ gặp lại anh ấy, sẽ có lúc gặp lại thôi, linh cảm của cậu chính xác lắm mà.
=====
- Họ là ai vậy nội?_ Sehun hỏi với đôi mắt thoáng ý cười.
- Những thứ rác rưởi._ Phu nhân tộc họ Oh lạnh lùng nói, đôi mắt ánh lên sự khinh miệt.
Cơ mặt Sehun khẽ cứng lại, không hiểu sao cậu nhóc lại thấy khó chịu khi nghe bà nội nói như thế. Dù vậy cậu vẫn cố làm vẻ bình thản khẽ cười dịu dàng:
- Sao nội lại nói họ như vậy?
- Con đừng để ý Sehun à. Con hứa với nội một điều nhé!
- Điều gì vậy nội?
- Đừng bao giờ để ý đến thằng bé đó. Nội không muốn con dây dưa vào nó. Hứa đi dù sao thì con cũng đâu có thích những người lắm lời.
- Con..._ Sehun ngập ngừng.
- Hứa đi Sehun.
- Con mệt rồi, con muốn đi ngủ. Nội cũng nghỉ sớm đi_ Sehun nói rồi cúi xuống cầm lấy cây đàn xoay lưng bước thẳng, dáng người thanh thoát, đẹp như tạc.
Phu nhân họ Oh nhìn theo đứa cháu cưng khẽ nhắm mắt thở dài. Bi kịch, bà không muốn lại nhìn thấy bi kịch. Thằng bé tên ZiTao đó có khả năng hút hồn tất cả những người mà nó gặp. Bà sợ rằng Sehun của bà cũng sẽ...
==
Đám tang.
Căn phòng mà cả nhà cậu bước vào là một căn phòng nhỏ, khá sạch sẽ, không gian phảng phất mùi hương hoa sói, loài hoa màu vàng nhạt, không đẹp lộng lẫy nhưng lại có mùi thơm ngây ngất.
- Mẹ thật là, sao có thể sắp xếp cho chúng ta một căn phòng nhỏ như vậy chứ? Nó còn không bằng một nửa của nhà mình._ Mẹ cậu bực tức nói khi đã săm soi căn phòng từ trong ra ngoài.
- Anh thì lại thấy thích căn phòng này, rất sạch sẽ._ Ba cậu nói rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên bàn uống nước.
- Xì...em thì chẳng thích nổi, con gái từ xa trở về thăm nhà còn đem theo cả chồng đẹp, con ngoan.
- Thôi, thôi anh biết em giận nhưng càng chật càng ấm mà. Không phải em đã từng nói như vậy khi đòi nằm chung một chiếc võng với anh đấy sao?_ Ba cậu hỏi kèm theo một nụ cười nửa miệng đáng ghét.
- Lúc đó...lúc đó khác chớ._ Mẹ cậu ấp úng nói rồi quay sang lườm ba cậu, cáu bẳn gắt lên_ Hừ, không thèm nói với anh nữa, em và Tao đi ngủ đây.
Nói đoạn mẹ kéo cậu còn đang mải ngơ ngác lên giường dịu giọng hỏi:
-Buồn ngủ chưa con?
-Chưa...à dạ rồi._ Cậu đáp, khóe miệng khẽ giật giật, thực ra cậu cũng chưa buồn ngủ lắm, nhưng có nói vậy thì mẹ vẫn bắt cậu đi ngủ thôi vì mẹ bảo trẻ ngoan thì phải đi ngủ sớm mà.
Mẹ cậu căn bản khá hài lòng trước câu trả lời không mấy thực lòng của cậu. Bà kéo cậu vào lòng, đắp chăn cho hai mẹ con đủ ấm, nhẹ giọng thủ thỉ như đang dỗ một đứa trẻ con khóc nhè:
-Ngủ đi con, ngủ đi, ngày mai thức dậy sẽ là một ngày dài...
Cậu khe khẽ gật đầu rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại cố chìm vào giấc ngủ yên bình. Trong giấc ngủ chập chờn cậu nghe thấy tiếng nói chuyện của ba mẹ.
...
-Mai anh đừng đi nữa, em không muốn thấy họ nhìn anh và Tao bằng những ánh mắt khinh miệt. Quả thực em không chịu đựng nổi.
-SoJin, anh nhất định phải đến dự đám tang cùng em, gia đình ta sẽ cùng đi, cả Tao nữa. Nếu anh hèn nhát, chỉ biết trốn tránh sự khinh miệt của người trong tộc thì ngay từ đầu anh đã không nên yêu và cưới em rồi.
- Nhưng em không biết mình còn có thể kiên nhẫn được bao lâu khi mà họ cứ liên tục sỉ nhục ba con anh. Em thực sự không thể chịu đựng được.
- SoJin. . .
- Lúc nãy khi nhìn cô tì nữ của mẹ thản nhiên trước việc bỏ rơi Tao, để thằng bé chơi một mình, còn xem việc đi tìm thằng bé là một việc làm phiền phức, em đã giận đến nỗi muốn xé nát cô ta ra làm trăm mảnh. Nếu không phải vì anh, vì con thì em đã làm việc đó rồi. Nên em xin anh, hãy làm theo yêu cầu của mẹ đi, đừng đến đám tang nữa. Dự xong tang lễ, 3 chúng ta sẽ cùng trở về nhà. Được không anh?
- SoJin, nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ đồng ý. Nhưng bây giờ thì anh không thể gật đầu, khi nhìn thấy tình cảm tha thiết mà em dành cho mẹ, thấy em xà vào lòng bà, anh mới biết mình thật sự rất ích kỉ, anh chỉ nghĩ đến cảm nhận của riêng mình mà không nghĩ rằng em cũng có mẹ, có anh trai có gia đình. Anh biết em đã cảm thấy đau khổ, dằn vặt như thế nào khi mẹ không chấp nhận anh và Tao. Vì vậy, anh muốn chúng ta ở lại đây thêm một thời gian nữa, anh muốn tìm hiểu kĩ về Vampire, cũng như tìm hiểu kĩ về em và Tao. Nhưng quan trọng hơn, anh muốn những người ở đây, đặc biệt là mẹ chấp nhận anh và Tao.
-Nhưng điều ấy là không thể được, anh biết mà.
-Sẽ là có thể nếu chúng ta cố gắng. Anh muốn được thấy nụ cười rạng rỡ của em.
-Em sẽ mãi nở nụ cười, miễn là có anh và con bên cạnh.
-Không, là nụ cười trọn vẹn của em cơ. Anh biết em không thể hạnh phúc nếu mẹ chưa thực sự chấp nhận. Anh vẫn luôn khao khát được thấy lại nụ cười ấy, nụ cười của 8 năm trước, trên cánh đồng hoa hồng, nơi lần đầu tiên anh gặp em. Cô gái vampire bỏ tộc...
———
-Tao, dậy đi con._ Ba cậu nhẹ nhàng vỗ vào mông cậu một cái.
-Sớm vậy ba?_ Cậu hỏi bằng giọng ngái ngủ.
-Chúng ta phải đi dự đám tang của một người.
-Ai vậy ba?
-Một người quan trọng, với mẹ con và với cả gia đình ta.
Tiếng nói dịu dàng như gió lay động của ba đánh thức cậu khỏi những giấc mơ đẹp. Bên ngoài, trời tối sầm, không khí lạnh lẽo, u tịch, gió hiu hiu thổi đượm sắc buồn ảm đạm.
- Mặc áo vào đi con, chúng ta chuẩn bị nhanh kẻo muộn.
Trong khi cậu còn đang ngơ ngác, ba đã chìa ra trước mắt cậu một bộ đồ tang. Ông dịu dàng giúp cậu chuẩn bị mọi thứ, mặc cho mẹ còn đang đứng tần ngần trước bệ cửa sổ, đôi mắt long lanh của bà đang hướng về một phía xa xa, nơi không thuộc về thế giới này.
-Đi thôi em._ Ba cậu nhẹ nhàng bước đến gần mẹ cậu, dịu dàng nắm lấy vai bà. Giọng nói bình thản của ông đượm chút buồn man mác.
-Ừm..._ Mẹ cậu khẽ cười gượng rồi theo ba bước ra ngoài. Hôm nay bà không để xõa tóc mà búi lên cao. Bà vận một bộ đồ đen, khuôn mặt hơi tái, đôi mày thanh tú thoáng nhíu lại để lộ ra một nét buồn không che giấu.
Cậu theo ba mẹ thong thả bước trên con đường ngập tràn ánh sáng ấm áp nhưng lại buồn đến ảm đạm. Nơi tổ chức đám tang là tư dinh lớn của gia tộc. Khắp nơi treo cờ đen trắng. Thảm hoa cúc được trải dài từ ngoài vào trong nơi tưởng niệm. Người đến dự tang đông vô kể, ai ai cũng trưng bộ mặt sầu thảm não nề như thể đây là ngày tận thế của Trái Đất.
Cậu và ba mẹ đến từ sớm và theo chân dòng người vào dự tang. Cả nhà cậu đã đứng chờ mỏi chân để xếp hàng vào thắp nén hương nhưng lần nào cũng bị đẩy xuống dưới, trong mắt những vampire này, dường như cả nhà cậu chỉ là một thứ vô hình, hoặc nếu có hình thì cũng không đáng để họ lưu tâm.
Cuối cùng sau khi đoàn người vào viếng đã tản đi hết, cậu và ba mẹ là những người cuối cùng bước vào trong nơi tưởng niệm. Lúc này đôi bàn chân cậu đã trở lên tê cứng.
"Cuối cùng cũng đến lượt rồi" cậu tự nhủ thầm rồi cùng ba mẹ sánh bước vào trong. Nhưng khi cả nhà cậu vừa bước chân vào sảnh đường thì chợt có một tì nữ trẻ lao ra chỉ mặt ba cậu hét lên:
- Ai cho phép loài người vào viếng ngài GongYoo, hôm qua phu nhân đã nói rồi kia mà, đúng là đồ mặt dày.
Tiếng hét ấy như mũi dao nhọn đâm thẳng vào trái tim cậu. Khuôn mặt điềm tĩnh của ba chợt trở lên tối sầm. Cậu thấy bờ vai mẹ run run, dường như bà đang rất tức giận, bàn tay co lại thành nắm đấm:
- Cô dám...
- Bình tĩnh đi SoJin._ Ba cậu vội vã nắm lấy bàn tay đang co lại của mẹ, ông nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở, khuôn mặt điềm tĩnh như thường, chỉ có đôi mắt nâu là đang tối lại.
Cô tì nữ vẫn thản nhiên cho rằng việc làm của mình là đúng đắn, khuôn mặt cô ta khẽ hếch lên đầy thách thức. Cậu nhận ra đây chính là cô gái theo hầu bà ngoại đã bỏ rơi cậu trong khuôn viên của gia tộc ngày hôm qua.
Trong lúc ba và mẹ còn đang giằng co dữ dội, thì từ trong phòng một giọng nói lạnh lùng cất lên:
- Amusa, tránh ra mau, ai cho phép cô lên tiếng ở đây, định làm loạn tang lễ đấy à?_ Trên chiếc đệm nhỏ nằm cạnh nơi đặt di ảnh người đã mất, một cậu nhóc chừng 8, 9 tuổi đang lặng lẽ đốt giấy mã, khuôn mặt lạnh lùng thoáng nét buồn day dứt. Người đó không ngẩng đầu lên nên cậu không thể nhìn rõ mặt, chỉ biết rằng, anh ta có một sống mũi cao thanh tú, hàng mi đen nhánh che rợp cả quầng mặt.
Dáng vẻ đau đớn ấy của anh ta, không khỏi khiến người khác nhìn vào phải thốt lên ai oán.
Cô tì nữ tên Amusa vội vã quay đầu lại, sợ hãi nhìn người trong phòng rồi lên tiếng phân bua:
- Xin lỗi cậu chủ, tôi chỉ...
- Biến.
- D...ạ vâng._ Cô tì nữ cúi đầu đầy bất lực rồi quay người bỏ đi trước khi biến mất ả còn không quên ném cho gia đình cậu một cái nhìn hằn học.
- Thực xin lỗi các người, là gia đình ta không biết dạy tì nữ. Mời vào..._ Người con trai lạnh lẽo lên tiếng.
Ba mẹ cậu không nói gì chỉ cúi đầu đáp lễ rồi kéo cậu vào thắp nén hương tiễn biệt người đã khuất. Trong di ảnh là một người đàn ông rất điển trai với đôi mắt thật đẹp nhưng lại thoáng nét buồn man mác, trên môi nở một nụ cười dịu dàng như đấng cứu thế. Bên cạnh ông là một người phụ nữ mang vẻ đẹp dịu dàng, đằm thắm. Nụ cười thanh xuân rạng rỡ trên môi như nụ hồng e ấp trong sương.
Hai người này còn trẻ và trông rất xứng đôi. Nhưng lí do gì khiến họ ra đi sớm như vậy nhỉ? Cậu thầm thắc mắc trong đầu rồi quay sang nhìn ba mẹ.
Mẹ cậu đang chăm chú nhìn người đàn ông trong di ảnh, khuôn mặt bà trở lên tái nhợt, môi mấp máy nói không lên lời. Trên khuôn mặt thanh tú ấy, những giọt nước mắt trong suốt đang lặng lẽ tuôn rơi, tí tách, tí tách.
Dường như mẹ cậu đang rất đau khổ trước sự ra đi của những người này. Ở bên cạnh ba cậu không nói gì, ông chỉ lặng lẽ nắm tay mẹ cậu, khe khẽ vỗ nhẹ lên vai bà để an ủi.
Trong không gian lắng đọng chỉ có tiếng gió và tiếng thút thít nho nhỏ, cậu chợt nghe thấy tiếng mẹ thì thầm:
- Em về rồi đây anh, sao anh không nói gì?
————————————
Sau khi rời khỏi tang lễ, ba cậu ngập ngừng quay sang cậu hỏi:
- Con còn nhớ đường về căn phòng chúng ta ngủ hôm qua không Tao?
- Dĩ nhiên rồi ạ!_ Cậu khẳng định chắc như đinh đóng cột.
- Có thật không?_ Ba cậu hỏi lại bằng khuôn mặt không mấy tin tưởng.
- Hừ, ba khinh thường con quá đấy, hướng kia chứ gì?_ Cậu nói rồi chỉ tay về phía căn phòng có mùi hoa sói. Giọng nói có chút giận dỗi.
- Khà khà, đúng là con trai của ba có khác, thông minh lắm._ Ba cậu xoa đầu tán thưởng, tiện thể tự sướng luôn.
- Nhưng sao ba lại hỏi như vậy? Không phải ba mẹ có việc bận muốn con tự về đấy chứ?_ Cậu ngước mắt lên dò hỏi.
- Đúng chóc, nghe này Tao, Bây giờ ba mẹ phải đi chào hỏi mọi người, con trở về phòng trước nhé!_ Ba cậu nói rồi âu yếm búng nhẹ vào trán cậu.
- Vâng ạ!_ Cậu gật đầu như gà mổ thóc, hiếm khi có cơ hội được đi một mình, không gật đầu mới lạ. Dù sao cậu cũng đã lớn, 6 tuổi rồi đấy.
Đúng lúc ấy mẹ cậu đi rửa mặt về, nghe được cuộc nói chuyện của hai ba con, bà chỉ mỉm cười khẽ nói:
- Mình em đi chào hỏi họ được rồi, anh cứ về với con đi. Để nó một mình em không yên tâm.
- Không sao đâu, em đừng lo. Dù gì thằng bé cũng là vampire, nó đã vật đổ tay anh rồi đấy._ Ba cậu mỉm cười xoa đầu cậu nói.
- Không phải em không tin nó mà là em không tin tưởng những người trong gia tộc này, thằng bé có thể bị làm hại bất cứ lúc nào. Vì vậy, Tao à, con ngoan ngoãn đứng đây, ba mẹ đi chào hỏi mọi người một chút nhé.
- Vâng.
Cậu gật đầu, nhìn theo bóng ba mẹ có đôi chút thất vọng. Nhưng sự thất vọng ấy đã nhanh chóng tan biến khi cậu nhìn thấy một dáng người thanh tú ở đằng xa, khuôn mặt đẹp dịu dàng ẩn khuất sau những cái đầu lố nhố của đám người đến chia buồn.
- Anh Sehun.
Cậu khe khẽ kêu lên và ngay lập tức nhận ra khuôn mặt ấy. Hình như anh ấy đang bị vây kín bởi một đám người đến dự đám tang. Khuôn mặt họ trông rất sầu thảm, miệng không ngừng tuôn ra những câu nói chia buồn đầy thống thiết.
Thật kì lạ, vào vai một người được an ủi, chia buồn, sao cậu lại có cảm giác anh ấy đang rất khó chịu nhỉ? Nhìn nụ cười gượng gạo, những cái nhíu mày nhẹ của anh ấy mà cậu bỗng thấy mình phải có trách nhiệm giúp anh ấy thoát khỏi lũ người giả tạo ấy.
Nghĩ vậy, cậu bèn xăm xăm bước đến, rẽ đám đông đi vào chỗ Sehun đang đứng, miệng kêu lên thật to:
- Anh Sehun, anh tìm em gấp hả? Có chuyện gì không?
Sehun hơi ngớ người nhìn cậu nhưng chỉ trong chốc lát anh ấy đã hiểu ý và diễn rất ăn nhập với cậu.
- May quá, em đến rồi. Anh đang có chuyện gấp cần nói với em. Ừm, thật phiền mọi người quá có thể tránh mặt một lúc được không?
Những vị khách này đều tỏ ra khó chịu trước sự phá bĩnh của cậu, nhưng nếu Sehun đã nói thế, họ còn có thể không nghe sao?
Nhờ vở kịch của cậu mà chỉ trong chốc lát, đám ruồi vo ve quanh Sehun đã tản ra hết. Nụ cười gượng gạo trên mặt Sehun nhanh chóng vụt tắt, anh không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng kéo cậu đến ngồi trên một chiếc ghế gỗ gần đó khuôn mặt lạnh lùng tư lự. Nhưng nếu ai tinh ý có thể thấy rõ, đôi môi mỏng thanh tú kia đang khẽ nhếch lên một nụ cười sung sướng.
Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh Sehun, nhìn khuôn mặt thanh tú buồn man mác ấy mà bỗng thấy lòng buồn theo. Ở đằng xa, ba mẹ cậu đang tiếp chuyện một số vampire đến dự đám tang. Trông họ có vẻ lạnh nhạt khi bắt tay ba cậu. Dù không thấy rõ mặt nhưng cậu có thể hiểu ba đang phải chịu áp lực lớn như thế nào. Giữa muôn ngàn vampire ở đây, chỉ có mình ông là con người. Ít ra cậu cũng là vampire, dù chỉ là vampire dòng lai. Chưa bao giờ cậy lại thấy giá trị của con người bị chà đạp đến mức như vậy. Rốt cục thì ba cậu đã làm sai điều gì để bị họ ghét như thế chứ, vì ông là con người ư?
- Em sao vậy?_ Sehun chợt hỏi khi nhìn vào khuôn mặt đăm chiêu của tôi.
Cậu giật mình quay ra, nhìn anh ấy khẽ cười rồi chợt hỏi một câu chẳng ăn nhập gì với hoàn cảnh trước mắt cả:
- Anh ơi, sao em thấy anh luôn buồn vậy?
- Hửm, ờ anh..._ Sehun hơi lúng túng trước câu hỏi của cậu, anh ấy khẽ gãi đầu rồi vội vã lảng sang chuyện khác_ À mà em có họ hàng gì với tộc họ Oh vậy? Hình như trước đây anh chưa bao giờ nhìn thấy em trong gia tộc này.
- Hihi đây là lần đầu tiên em theo ba mẹ đến đây mà. Mẹ em nói bà đã từng sống ở đây._ Cậu mỉm cười thật tươi nói.
- Mẹ em? Bà ấy là ai?_ Sehun nhíu mày hỏi.
- Người búi tóc vận đồ đen kia kìa..._ Cậu nói rồi chỉ tay về phía mẹ đang nói chuyện với những vampire xa lạ.
Sehun nhìn theo hướng chỉ tay của cậu, chợt giật mình. Khuôn mặt anh trở lên đăm chiêu. Mãi một lúc sau, anh mới khó nhọc lên tiếng:
- Vậy ra em là con của cô SoJin, thế thì là em họ anh rồi. À, mà cũng không đúng, chúng ta thật ra chẳng có quan hệ gì cả...haizz.
- Anh nói gì thế, em chả hiểu. Lại còn thở dài nữa chứ? Giống ông cụ non quá đi._ Cậu mỉm cười trêu chọc.
- Haha, chuyện này em chưa hiểu được đâu, đợi lớn lên rồi từ từ em sẽ biết.
- Lớn lên ư? À, anh ơi, đám tang của ai vậy anh?
- Ừm, là của ba mẹ anh._ Sehun khẽ nói.
- Ba mẹ anh ư? Vậy chắc anh phải đau khổ lắm nhỉ?_ cậu nói rồi chợt cảm thấy mình đã lỡ lời.
Sehun nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cậu, không nói gì chỉ khẽ cười buồn.
- Sao anh không nói gì mà chỉ cười? À cho anh cái này nè..._ Cậu nói rồi rút từ trong túi áo ra một cuộn bông băng cá nhân còn mới nguyên đưa cho anh ấy.
- Bông băng ư? Nhưng sao em lại đưa anh cái này?_ Sehun ngạc nhiên hỏi tôi.
- Mẹ em nói khi một người nào đó đau khổ, trái tim của người đó sẽ tan nát và rất đau đớn nên...em nghĩ anh cần chỗ bông băng này để băng bó trái tim của mình.
-...
- Sao anh không nói gì? Hay chỗ bỗng băng này không đủ?_ Cậu lo sợ lên tiếng.
- Không, đủ rồi, cảm ơn em..._ Sehun dịu dàng xoa đầu cậu rồi cầm cuộn băng áp nhẹ vào trái tim mình. Khuôn mặt anh bừng sáng một nụ cười thanh tao, đẹp tinh khiết như tuyết trắng. Đôi mắt đen huyền chợt nhìn mông lung về phía xa xa, nhưng không còn là vẻ buồn bã nữa, có chút gì đó vui hơn, hạnh phúc hơn trong đôi mắt ấy.
- Ba mẹ...hình như con đã tìm thấy thiên thần cho mình rồi._ Sehun thì thầm như nói với con gió.
- Anh nói gì vậy?
- Không gì cả, cậu bé ngoan ạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro