Chương 5
Trong căn phòng ở giữa dãy hành lang lầu một không khí vô cùng ám muội, một nam nhân ở trong chăn ôm lấy nam nhân khác.
.........
Ngô Phàm đôi hàng mi khẽ lay, nhìn người mình đang ôm trong lòng mơ hồ không biết ai.
Hoàng Tử Thao duỗi người "Ân!" một tiếng vô tình đánh thức hắn. Sợ dãy bật khỏi giường, y nắm chăn che nữa thân dưới không một mảnh vải của mình.
Ở sau lưng nghe được tiếng gầm giận dữ của hắn: "chết tiệt! Cậu cho mình là ai? Dám lên giường của tôi!"
Quả thật rất uỷ khuất, y rõ ràng là bị hắn vào chuyện này, sao lần nào cũng bị cảnh này.
"Rõ ràng là do anh....."
"Im miệng! Cút khỏi đây!" Thanh âm vô cùng lãnh đạm khiến y có cảm giác như sắp bị hắn bóp chết đến nơi.
Hoàng Tử Thao nhặt lại y phục, lấy hết can đảm đứng ở cửa chuẩn bị tư thế chạy, y hét lớn một câu: "Anh đúng là đồ vương bát đản mà!" Nói xong lập tức chạy đi.
Gân xanh và hắc tuyến trên mặt Ngô Phàm nổi không biết bao nhiêu, hắn thật hận bản thân hôm đó không giết chết y cho rồi.
Đầu lúc này mới cảm thấy đau, hắn tựa đầu vào thành giường nhìn quanh một lượt, hắn lại nhớ đến Triệu Mẫn nữa rồi! Thở dài bất lực một hơi, hắn đi tới tủ định lấy một bộ âu phục ra thay thì cả người liền đóng băng.
Tủ quần áo trên dưới lớn nhỏ đều bị loạn cả lên. Việc này còn không phải Hoàng Tử Thao khốn kiếp kia làm thì còn ai vào đây nữa!
Hắn chạy khắp nhà tìm Hoàng Tử Thao, kết quả lại thấy y đang lăn ra phòng khách tiếp tục ngủ. Vỗ vỗ vào má để đánh thức y, hắn bắt đầu mất kiên nhẫn, vừa định lấy nước tới thì người bên dưới rất biết điều mở mắt ra nhìn hắn.
Hoàng Tử Thao vừa mở mắt ra liền bị sock tinh thần "oa~ là dạng gì đây? Không ngờ tới người như anh lại thả rong chạy qua chạy lại trong nhà nha!"
"Im miệng!" Ngô Phàm trợn mắt, nắm tóc y, nói: "Tủ quần áo!"
Nói ngắn gọn như vậy y đã sớm hiểu ra, mặt nhăn nhó từ cơn đau da đầu truyền tới, y níu tay hắn "đại ca, có gì từ từ nói!"
"Cậu ủi lại toàn bộ y phục cho tôi!" Hắn ra lệnh.
Hoàng Tử Thao đứng dậy khỏi sofa, miệng lầm bầm: "Ủi thì ủi! Tôi sợ anh chắc!"
Ngô Phàm liếc nhìn theo, cảm thấy có gì đó không đúng "khoan đã!!!!"
"Ai da~ lại gì nữa đây!" Y mệt mỏi quay lại, tay chống hông thở dài.
"Áo, quần lót của tôi!"
"Anh thấy tôi tới đây có mang theo y phục không?"
"Vậy thì không cần mặc!"
"Anh......"
"Cởi ra!!"
"Tôi...."
"Cởi!!!!"
Hoàng Tử Thao ấm ức thoát y, vừa định quăng vào người hắn, hắn lại lên tiếng: "mang đến phòng giặt ủi."
"Tôi có biết đâu!"
Ngô Phàm đi trước dẫn đường cũng không nói thêm lời nào. Hắn còn tốt bụng đem tất cả quần áo trong tủ xả ra cho y ủi lại.
Từ nhỏ Hoàng Tử Thao đã mặc nhăn như củ cải chua, chưa từng sử dụng qua lại bàn ủi này. Lần mò đọc sách hướng dẫn, y chợt phát hiện chữ nhiều nét này đọc như thế nào?
Ngô Ph chống tay đứng đó dường như hiểu ý, nhếch môi cười nhạt "kém cỏi! Vô dụng!". Nói xong xoay người rời đi.
Hoàng Tử Thao mặc kệ hắn nói gì, những câu này năm 10 tuổi y đã nghe đến phát chán rồi nên cũng không thấy tức giận vì nó nữa. Trong lòng thầm hỏi thăm 18 vị tổ tông nhà hắn nhưng bên ngoài phải bày ra bộ dạng "Đại ca đi thông thả!"
Ngô Phàm rốt cục cũng đi khỏi rồi, loại không khí ngoài trái đất kia cũng không còn nữa, y thở dài đọc một bài vè tự nghĩ ra: "Đồ ngốc a đồ ngốc! Nói ta ngốc ngươi mới chính là đồ ngốc!" Tự nói xong lại cười vui vẻ.
Ủi xong một đống đồ lớn, Hoàng Tử Thao cảm thán tài năng của mình và đống đồ chất đống như núi của hắn. "Đáng ghét lão tử phải đi thư giãn."
Đứng dậy duỗi người, y lại tuỳ tiện lấy một bộ quần áo ban nãy ủi có nhìn thấy, rất nhỏ, có lẽ nó vừa với y.
Tắm xong mặc lại quần áo vào, Hoàng Tử Thao huýt sáo tung tăng đi tới cửa nhưng tại sao cánh cửa phản chủ này lại không mở? Rõ ràng là không có khoá.
"Khoan đã! Chết tiệt lại còn có khoá vân tay" Hoàng Tử Thao tức giận đập tay vào tường, đau thật!!
Uể oải y lăn ra sofa nằm, tivi cũng không xem vào. Đáng ghét! Tại sao bản thân lại ngu ngốc như vậy , đi nhận lời lão già kia. Ở đây thực sự rất chán.
Điện thoại bàn phong cách cổ điển mạ vàng ở trên bàn đột nhiên vang lên, Hoàng Tử Thao do dự một lát rồi nhấc máy nghe tiếng của một nữ nhân, thanh âm rất dễ nghe.
"Alo! Là em! Triệu Mẫn đây! Tại sao di động của anh lại tắt máy vậy?"
Hoàng Tử Thao giật mình gát máy, lát sau lại có người gọi đến, lại là âm thanh đó: "Em biết là do lỗi của em! Anh nghe em giải thích đi! Vì mẹ bắt em lấy anh ta, nếu không bà ấy sẽ tự vẫn. Em rất sợ..... em.....em...."
Chết tiệt! Loại tình huống gì đây? Thời gian này quả nhiên nguy hiểm như vậy.
Hoàng Tử Thao chạy nhanh vào một căn phòng ngẫu nhiên đóng cửa lại, tiếng điện thoại vang mãi cuối cùng cũng im lặng, y thở ra bước xuống nhìn ra cửa lớn của phòng khách. Trong đầu hiện lên một ý tưởng: có tay chân mà không biết trèo thì uổng phí quá!
Ý tưởng ngay sau đos liền bị bãi bỏ: nếu hắn quay về không thấy mình thì tính sao đây?
Ô....đi chơi một chút thôi sẽ quay về thôi mà! Chắc không sao đâu!
Hoàng Tử Thao tự tin lẻn vào phòng lục lọi một chút liền tìm thấy một đống thẻ tín dụng.
Mặc kệ đi! Dù sao cũng sắp chết đến nơi rồi con gì phải sợ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro