Chương 17
Tự soi mình trong gương, Hoàng Tử Thao chợt cười đến chảy nước mắt, y tự nói với bản thân "Nhìn mày xem, aiz gương mặt thật đẹp, đáng tiếc nó không phải của mày !"
Sau vài ngày ở tạm khách sạn, y đã tìm được một căn nhà nhỏ ở cận trung tâm Hương Cảng, số tiền còn lại trong thẻ cũng khá nhiều, y quyết định quay lại làm mình của trước đây, y quay lại bệnh viện thẩm mỹ trước đây đã từng tới tiến hành đăng ký phẫu thuật dịch dung, lần này là một bác sĩ mới, anh ta trẻ trung trong ánh mắt chứa đầy tự tin, không phải là vị bác sĩ trung niên kia nữa.
"Xin chào! Tôi có thể giúp gì cho cậu."
"Ân, tôi muốn phẫu thuật dịch dung !" Hoàng Tử Thao ngồi trong phòng của anh chàng bác sĩ kia trao đổi một số chuyện.
"Tôi cảm thấy gương mặt anh đã rất hoàn mỹ rồi !" anh chàng bác sĩ nở nụ cười hiền hòa nhìn thẳng vào y.
Y lơ đãng bật cười "Đây vốn không phải là tôi !"
Anh có chút không hiểu "Thật ngại quá, tôi không hiểu lắm !"
Y rút trong ví ra một bức ảnh, là y trước đây đưa cho anh "Đây mới là chính là tôi, tôi muốn quay lại với gương mặt này!"
Chân mày anh khẽ chau lại, cầm trên tay tấm ảnh, nhìn thấy người này có chút quen mắt "Được ! Vậy tôi sắp xếp lịch ổn thoả sẽ liên hệ với anh sau!"
Y gật đầu "Là cậu sẽ phẫu thuật cho tôi sao ?"
"Ân !"
"Có thể không ? Tôi thấy..." "
"Sẽ không sao đâu !"
Y mỉm cười lắc đầu quay đi nói một tiếng "Tạm biệt !" với anh, ngẫm lại bản thân thật đa nghi,
bệnh viện thẩm mỹ này cũng là một nơi tiếng tăm lẫy lừng, còn sợ sao...
Lâm Phùng Hy cầm tấm ảnh nhìn đi nhìn lại vẫn không biết được rốt cục đã gặp qua người này ở đâu nhưng rất quen, anh trước đây ở Đài Bắc đến năm 12 tuổi thì di cư tới mỹ, học hành thành đạt rồi quay lại Hương Cảng nhậm chức viện trưởng, được xem là vị viện trưởng nhỏ tuổi nhất của gia tộc.
Lâm Phùng Hy mệt mỏi xoa xoa thái dương, ngửa người ra ghế thở dài, trong đầu chợt xuất hiện hình ảnh quen thuộc, đoạn phim của quá khứ đã tua lại rất nhiều lần, một cậu bé ăn vẻ ngoài vô cùng bẩn thỉu ở khu ổ chuột tiến tới chỗ anh ngày một gần, Lôi Vũ lúc đó cũng mới là một đứa nhóc chừng 12-13 tuổi, năm đó 14 tuổi, dịp nghỉ hè anh được gia đình đưa về Đại Lục chơi, vô tình lạc vào khu ổ chuột chơi, nhờ cậu bé kia đưa anh ra tới đường lớn, tại đó anh gặp lại cha mẹ, quay lại nhìn thấy ánh mắt khao khát đó của cậu, anh cảm giác thật đáng thương. Gương mặt của cậu bé kia tuy dơ bẩn nhưng vẫn không che được nét đẹp hồn nhiên, má lúm đồng tiền ở má trái lõm vào khi cậu cười khiến anh mê mẩn.
Giật mình một cái, thì ra anh quá mệt mỏi, vừa dựa lưng xuống đã ngủ thiếp đi. Nhặt bức ảnh đã bị rơi xuống đất lên, Lâm Phùng Hy mỉm cười ngọt ngào, vuốt ve gương mặt thiếu niên trong hình "Lẽ nào chính là em"
"Chết tiệt! Dám lười tao!" Hắc Bạch Vương tức giận ném tờ thông báo tình hình giá cổ phiếu xuống bàn gầm lên.
Dựa theo văn kiện Hoàng Tử Thao đem tới, ông đi trước một bước mua hết số lô đất phía tây của đại lộ Hoàng Liên, tại sao lại trúng ngay địa bàn quy hoạch.
Chỉ vài ngày cổ phiếu công ty ông đã rớt giá nặng nề, trước mắt chỉ chờ tới lúc phá sản, ông phái người đi tìm Hoàng Tử Thao về.
Phía Ngô Diệc Phàm đương nhiên biết tin, hắn có chút lo lắng cho Hoàng Tử Thao nhưng lại không đi tìm y, cơ bản hắn muốn trả cho y tự do, sợ bản thân gặp lại y sẽ suy nghĩ lung tung làm mọi chuyện đảo lộn cả lên, hắn muốn mọi thứ quay đều theo quỹ đạo ban đầu, xem như không ai quen biết ai cả, chỉ thỉnh thoảng nhớ đến, có một thiếu niên xinh đẹp tên Hoàng Tử Thao đã từng bước vào cuộc sống của hắn ồn ào náo nhiệt làm hắn như kẻ mất trí rồi lặng lẽ ra đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro