Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22

Như một cái xác vô hồn cậu vượt mấy chục dãy nhà từ nhà của anh đến ngôi nhà bé nhỏ của cậu . Chậm rãi bước vào thềm nhà , mở cánh cửa nhỏ hẹp đã sờn cũ . Mệt mỏi lê cái thân vào nhà không suy nghĩ nhiều mà ngả cả người xuống cái ghế . Thở dài một hơi . Trong đầu lại hiện về những ân ái cuồng say giữa anh và cậu đêm qua . Dòng suy nghĩ lạnh lẽo mà đáng sợ khiến cậu không khỏi run rẩy . Nước mắt cứ tự động mà ứa ra không ngừng .

Cậu vẫn không tin người hôm qua là anh . Cứ như thể đó là một mặt khác của anh vậy . Anh giận dữ , anh tàn bạo , anh... không còn là anh nữa . Thật đáng sợ và cả buồn nữa . Anh là ai vậy ? Cứ như một người cậu không quen biết vậy . Tình cảm anh dành cho cậu là gì ? Mà thực sự thì nó có bao giờ tồn tại để dành cho cậu không ? Bây giờ thì cậu thực sự nghi ngờ , anh có yêu cậu không ? Cậu sợ . Sợ cái cách mà anh nhìn cậu bằng đôi mắt lạnh lùng đến sát thương , cái cách anh diễu cợt cậu , cái cách anh đánh cậu một cách tàn bạo . Cậu vẫn không thể tin đó là anh.

Cậu yêu anh . Chưa bao giờ hết yêu anh dù chỉ một tích tắc . Cậu yêu anh khi anh ôm cậu , khi anh hôn cậu , khi anh nói những câu khiến tim cậu xao xuyến...cậu yêu cái cách khi anh chỉ nhìn cậu một cái mà nói lên bao điều . Thích từng cử chỉ hành động nhỏ nhoi của anh . Anh thì sao ? Liệu anh có cảm thấy vậy ?

Anh tức giận , anh điên cuồng , anh không nghe lời cậu giải thích . Anh... không còn là anh nữa . Cậu không biết lúc anh tức giận lại khủng khiếp như vậy . Cậu cảm thấy bị tổn thương , cảm thấy đau đớn nơi sâu thẳm trái tim .

.

.

.

Khi tỉnh giậy trời đã sẩm tối . Hoàng hôn đang dần tắt . Chỉ còn chút ánh sáng cỏn con lọt vào căn phòng tăm tối . Nhúc nhích cái thân đang lười biếng nằm ì ở dưới ghế lên . Đau đớn lại truyền đến đột ngột . Làm cậu vừa đứng lên lại bị ngã xuống sàn . Các vết thương chưa lành lại tiếp tục nhói đau . Cậu bất giác cười một cái tự diễu . Cậu đứng giậy , bước vào phòng tắm . Cởi bỏ lấy bộ quần áo đang mặc trên người .

Để làn nước lạnh toát chảy xối xả thấm vào từng vết thương trên cơ thể . Lặng lẽ liếc nhìn những vết thương trải dài cơ thể , đỏ ửng sưng tấy . Thật không tự chủ mà nghĩ đến anh lần nữa . Cậu nhớ anh . Muốn được ngắm nhìn khuôn mặt anh , muốn được nghe dọng nói ấm áp nhẹ nhàng của anh , muốn nhìn khuân mặt của anh khi cười , muốn ôm anh , muốn hôn anh . Nhưng giờ đây có lẽ đúng hơn là chính xác anh đã quá xa tầm với . Anh vô tình với cậu , lạnh lùng với cậu .

Còn một thứ ! không biết đó có phải là thứ bây giờ duy nhất để cậu liên quan đến anh hay không . Hay chỉ là một thứ bất đắc dĩ tồn tại ràng buộc giữa hai người . Đó là cái bản hợp đồng đó . Chính nó đã đưa hai người đến bên nhau , để yêu nhau ,để ràng buộc nhau rồi ...để mất nhau giữa cuộc đời .

Tắt nước , mặc quần áo mới vào người . Giặt sạch chiếc áo anh đưa cho , không khỏi ngắm nhìn nó một chút
Hít hà mùi hương của anh còn vương lại trên đó . Vẫn là mùi bạc hà thơm ngát của anh , man mát , ngọt ngào .

Tìm chút thuốc để bôi , tủ thuốc đã trống trơn từ lúc nào , mới nhớ ra lâu lắm rồi mình đâu có đau ốm . Mà mấy vết thương ở lưng sao mà mình tự bôi được cơ chứ . Thì thôi vào luôn bệnh viên cho nhanh .

Bắt tắc xi đi đến bệnh viện gần nhất , đặt chỗ và ngồi chờ . Là bệnh viện nổi tiếng nên đông người nên phải đợi khá lâu . Tầm 40'...

- Anh Hoàng Tử Thao .- tiếng cô y tá vọng từ ngoài cửa-

-Dạ.

-Đến lượt anh rồi. Anh vào đi .

-Dạ vâng

Vào trong phòng khám . Mùi thuốc xát trùng xộc vào mũi không khỏi nhăn mặt. Ngồi xuống ghế . Vị bác sĩ ngẩng mặt lên nhìn cậu nở một nụ cười tươi sáng . Người bác sĩ này có khuôn mặt điển trai , mắt to , khuôn miệng luôn tươi roi rói , mang đến một cảm giác an toàn . Làn tóc hơi xoăn nhẹ . Dáng người cao ráo .

- Tôi là Phác Xán Liệt , bác sĩ chuyên khoa ngoại thương. - vị bác sĩ lại cười lần nữa , đưa tay ra bắt tay -

- Chào anh , tôi là Hoàng Tử Thao.

- Anh bị đau người đúng không ?

-Sao anh biết ? - cậu không khỏi bất ngờ với câu nói của Phác Xán Liệt. Vị bác sĩ này rất tinh tường ha .-

- Tôi nhìn giáng đi của anh là biết . Vậy anh ra kia ngồi xuống ghế đi để tôi xem .

Phác Xán Liệt xem xét tay chân rồi lưng Tử Thao . Vết thương tuy không quá nặng nhưng do đã ngấm với nước mưa nên đã bị nhiễm trùng.

-Anh vui lòng cởi áo ra một chút .

Cậu đưa tay cởi từng chiếc cúc áo . Tụt xuống đến ngang hông. Xán Liệt nhìn những vết thương chằng chịt sau lưng cậu hơi rướm máu . Thở dài một hơi.

- Kinh khủng lắm hả ? Tại là sau lưng nên tôi không thể thấy chúng.-Cậu cười cười trừ -

-Khá nặng đó . Tôi sẽ bôi thuốc và băng sơ cho cậu....mà tôi hơi tò mò . Ai lại làm cho cậu ra thế này .- Xán Liệt có tính tò mò , không chịu được liền hỏi -

- Ai ư ?.... là người duy mà tôi yêu nhất trên thế gian này.

----and chap 22----

*Sorry vì ra chap muộn , tại mình lười quá :))))) sorry sorry *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: