Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Hai người đang nháo loạn thì thức ăn được bê lên. Lăn lội từ sáng sớm mà mới ăn được vài viên kẹo cho nên hiện tại Hoàng Tử Thao không thể trụ nổi, bao nhiêu khí thế đều bay trôi đi hết tuột.

Nhìn lại Ngô Diệc Phàm, hiển nhiên cũng không còn sức mà đi đâu nữa, vậy nên hai người này ra sức quét sạch hết đồ ăn trên bàn, không ai lên tiếng, dù là một câu.

Hai mươi phút trôi qua, Ngô Diệc Phàm cuối cùng cũng ăn uống xong xuôi, Hoàng Tử Thao cầm que tăm lên xỉa răng rồi cùng ra khỏi quán cơm nhỏ.

"Lát nữa cậu tính đi đâu vậy?" Ngô Diệc Phàm nhìn Hoàng Tử Thao xoa xoa bụng, tự nhiên cũng thấy mình hình như ăn no quá.

"Làm gì được đây? Bạn gái tôi tăng ca cho nên tôi coi như là bị bỏ rơi một bên rồi" Hoàng Tử Thao bất đắc dĩ thở dài.

"Tôi C, dựa vào đức hạnh này của cậu mà đủ khả năng có bạn gái á?" Ngô Diệc Phàm kinh ngạc nhìn Hoàng Tử Thao, đắn đo suy nghĩ một lúc, nhìn kĩ thì cũng không tồi. Vóc dáng cao, ngoại hình đẹp, thu nhập ổn định, công việc hiện tại cũng coi như làm công tác cho quốc gia.

"Đức hạnh của tôi thì làm sao, ý của anh là tôi không thể có nổi một cô bạn gái hả? Nhưng biết sao được đây, chỉ có anh lớn lên tính khí rối loạn, không ổn định nên mới buồn phiền vì không thể tìm ra nổi một cô bạn gái thôi" Hoàng Tử Thao dùng ánh mắt bất chính quét một lượt Ngô Diệc Phàm, "Anh có bệnh gì không tiện nói ra phải không?"

"Bệnh cái em gái nhà cậu, tôi thì làm gì có bệnh gì không tiện nói ra? Không tin thì thử xem?" ánh mắt Ngô Diệc Phàm nhìn Hoàng Tử Thao nhất thời trở nên hạ lưu, "Nhìn cái mông cong cong của cậu, thôi thì gia cũng miễn cưỡng thu nhận vậy"

"Nhận cái em gái anh" Hoàng Tử Thao cười cười, thúc cùi chỏ vào Ngô Diệc Phàm một cái rồi hai người nhìn nhau cười tít mắt, cảm giác như là hai ông bạn già đã chung sống nhiều năm với nhau rồi.

"Thực ra trước đây tôi cũng có bạn gái, nhưng mà chia tay rồi" Ngô Diệc Phàm thở dài, "Buổi tối cái hôm mà cậu bắt xe tôi ấy, tôi thực tình chỉ uống đúng một chai bia, sợ sẽ xảy ra chuyện gì cho nên mới mang theo giấy tờ giả để dự bị thôi"

"Sau khi uống rượu mà lái xe, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thật thì là đùa chắc. Trong cục hiện tại có quy định tuyệt đối không thể tha cho mấy gã say rượu nên căn bản chúng tôi ở Bắc Kinh này không thể để anh chạy thoát được. Anh xem, mấy diễn viên, ngôi sao nổi tiếng phạm lỗi cũng đều bị bắt hết" Hoàng Tử Thao tình ý sâu xa, vỗ vỗ vai Ngô Diệc Phàm, nhìn đối phương gật đầu mới an tâm.

"Nếu như chiều nay cậu không có việc gì làm thì đi giải sầu với tôi một chút đi" Ngô Diệc Phàm móc từ trong túi bao thuốc lá Gấu trúc nhỏ, định đưa cho Hoàng Tử Thao một điếu.

"Đi với anh cũng được, cơ mà không cần đưa thuốc cho tôi, tôi không hút. Anh muốn đi đâu giải sầu đây?" Hoàng Tử Thao nhìn xung quanh, xem chừng cũng chẳng có chỗ nào để đi cả.

"Vừa rồi tôi vẫn chưa uống rượu, xe vẫn còn để ở bãi đậu xe khách sạn, tranh thủ ban trưa ít người, tôi với cậu đi chơi một chuyến đến Hoài Nhu (1) cho khuây khỏa đi, tôi muốn ăn cá bẹ. Tôi biết một chỗ đúng hương vị nhà nông đích thực đấy"

"Cũng được, để tôi gọi điện cho mẹ tôi đã, anh cứ lấy xe trước đi, tôi đi ra đầu ngã tư kia đứng chờ"

Hai người lái xe, đi lên đường cao tốc về phía bắc, cũng may hiện tại mới hai giờ chiều, xe cộ cũng không quá đông đúc, hai người chạy xe từ phía đông thành phố đến Hoài Nhu chỉ mất vẻn vẹn hai tiếng đồng hồ.

"Giờ vẫn còn sớm, tôi với cậu cất xe rồi đi bộ một chút đi" Ngô Diệc Phàm đi xe chầm chậm, quay đầu lại hỏi Hoàng Tử Thao.

"Ừ, tôi thế nào cũng duyệt, miễn lát nữa được anh khao ăn cá bẹ là được" Hoàng Tử Thao ngồi trong xe Ngô Diệc Phàm rung đùi đắc ý. Khỏi phải nói, xe tốt chính là xe tốt, đi qua tảng đá đôi cũng không hề run sợ, chứ không như cái xe cảnh sát hỏng hóc đủ kiểu kia chỉ cần lăn qua chỗ nào lắm cát một chút thôi là có thể đem dạ dày con người ta bay thẳng sang tận nước Anh rồi.

"Nhìn cậu xem, về điểm này đúng là cái đồ tuốc nơ vít" (trong tiếng Bắc Kinh, tuốc nơ vít = có tiền đồ, hay trục lợi) (2) Ngô Diệc Phàm trừng mắt liếc Hoàng Tử Thao một cái rồi quẹo vào hướng hồ nước.

Đến nơi, dừng xe, hai người xuống xe ngắm nhìn mặt nước. Gió đầu thu không quá nóng cũng không quá lạnh thổi nhẹ qua khiến cả người đều thấy thoải mái.

"Nơi này quả thực rất đẹp" Hoàng Tử Thao đi dọc theo ven hồ Biên Nhi rồi ngồi xuống ngắm nhìn phong cảnh chung quanh. Trên hồ là vài ông già nhàn nhã ngồi câu cá, hai bên trái phải đều là núi cây bao phủ, ở nơi gọi là phá địa này của Bắc Kinh vậy cũng được coi là quá đẹp rồi.

"Này, chỗ này không có phong cảnh đẹp như Môn Đầu Câu (3) hay sông Vĩnh Định (4) đâu, đợi đến lúc về, có cơ hội, tôi sẽ dẫn cậu đi một chuyến. Tôi biết một chỗ có bè, tôi sẽ dẫn cậu ra đấy đi chơi một vòng, thế mới là sống chứ" Ngô Diệc Phàm đẩy Hoàng Tử Thao ngồi xuống, ôm lấy vai cậu rồi vỗ vỗ, gương mặt hiện rõ vẻ phấn khích hệt như đứa trẻ nhỏ.

"Cứ quyết định vậy đi, ai không giữ lời hứa là chó con nhé" Hoàng Tử Thao cũng cười theo.

Hai người vui đùa một hồi lại yên lặng ngồi nhìn mặt nước gợn sóng.

Cuộc sống sao, cái gì mới gọi là sống đây?

Sống, chính là từ khi sinh ra đã được thoải mái, thư thản.

(1) Hoài Nhu khu là một quận cận nội thành của thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc.

(2) câu gốc, "瞅你丫那点儿起子 (北京话, 起子 = 出息)."

đại loại có thể hiểu ý của câu này Ngô Diệc Phàm nói Hoàng Tử Thao chẳng được nết chi chi, chỉ ham ăn miễn phí là giỏi =w=

(3) Môn Đầu Câu, là một quận cận nội thành của thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc. Quận này nằm ở phía tây bắc Kinh tại Bắc Kinh Tây Sơn và có địa hình núi đồi, có nhiều tài nguyên thiên nhiên như than đá, đá vôi và đá granit.

(4) Sông Vĩnh Định, là một sông nằm ở phía bắc Trung Quốc. Đây là một trong các chi lưu chính của hệ thống Hải Hà và được biết đến nhiều vì là sông lớn nhất chảy qua địa giới Bắc Kinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro