Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12


"À, đúng rồi, cuối tuần này có phải làm gì không? Nếu không bận gì thì tôi dẫn mẹ nuôi và ba nuôi đi Môn Đầu Câu ăn đồ nướng đi. Tôi có bếp lò với lại ca nô rồi. Nhân dịp trời còn chưa trở lạnh thì tranh thủ đi một chuyến chứ không mấy nữa rét rồi có muốn đi cũng khó" Ngô Diệc Phàm vừa đi vừa nói.

"Đi thì đi, dù sao thì đợt này tôi với bạn gái tôi cũng không có thời gian gặp nhau nhiều. Vậy làm phiền anh nha" Hoàng Tử Thao thực ra trong lòng cảm thấy có chút tội lỗi, Ngô Diệc Phàm này tuy rằng nhìn đúng là nhị thế tổ thật nhưng làm bạn bè rồi mới biết tính tình cũng rất tốt.

"À mà đúng rồi, cho tôi số điện thoại của cậu đi, thứ năm tôi còn gọi điện thông báo giờ giấc cho đúng" Ngô Diệc Phàm miệng vẫn ngậm điếu thuốc, chân bước từng bước nối tiếp nhau, lấy điện thoại di động.

"1581XXXXXXXX" Hoàng Tử Thao cũng lấy di động ra, "Anh nháy điện cho tôi để tôi lưu số anh vào danh bạ"

Ngô Diệc Phàm nháy vào số của Hoàng Tử Thao rồi mở cửa lên xe, "Tôi đi trước đây, cuối tuần gặp lại sau"

"Ừ, hẹn gặp lại" Hoàng Tử Thao vẫy vẫy tay, tiện thể lưu số Ngô Diệc Phàm vào danh bạ điện thoại, đặt là "Nhị thế tổ"

Ngô Diệc Phàm ngồi trong xe, cũng lưu số Hoàng Tử Thao vào danh bạ điện thoại, đặt là "Hoàng tổ tông"

+++

Một tuần nhanh chóng trôi qua, Hoàng Tử Thao và Ngô Diệc Phàm thật ra chẳng ai liên hệ với ai cả, rồi đến thứ năm, Hoàng Tử Thao bất chợt nhớ ra hôm nọ có hẹn thứ sáu gặp Ngô Diệc Phàm.

Chắc hẳn cái tên nhị thế tổ này đã quên rồi cũng nên. . .Một người tâm lý không ổn định, hay gây họa, tối ngày chìm trong mật ngọt rót vào tai, sao có thể nhớ rõ những chuyện như thế này cho được.

Không ngờ, giữa trưa đang ăn cơm, di động đột nhiên vang lên, Hoàng Tử Thao vừa thấy có cuộc gọi đến, trên màn hình hiện rõ ba chữ "Nhị thế tổ"

Hoàng Tử Thao vui mừng, vội vã ấn nút nghe.

"Alô"

"Tôi đây, sao rồi, mai mấy giờ đây?"

"Tám rưỡi đi, lát nữa tôi gọi cho mẹ tôi nói mẹ tôi mua thịt với hoa quả trước, còn ớt với mấy thứ gì gì đó trong nhà tôi đều có sẵn cả, bát đĩa cũng có sẵn, anh mang bếp lò theo là được rồi"

"Được rồi, đúng tám rưỡi sáng mai tôi ở dưới lầu đợi mọi người. Nhắc ba mẹ nuôi nhớ mặc nhiều quần áo ấm vào, trên núi lạnh lắm"

"Biết rồi, mai gặp lại sau"

Hôm sau, Hoàng Tử Thao còn chưa tỉnh ngủ đã bị mẹ Hoàng tàn nhẫn lôi từ trong chăn ấm ra, ném thẳng vào nhà vệ sinh bắt đánh răng rửa mặt. Mặt mũi rửa xong xuôi, tinh thần tỉnh táo hơn, Hoàng Tử Thao nhìn thấy ba Hoàng tinh thần cũng phấn chấn y như mình, hai người liếc nhìn nhau, thấy rõ sự đồng cảm trong ánh mắt.

Hoàng Tử Thao nhìn lên đồng hồ đeo tay, tám giờ hai mươi, lấy di động ra gọi Ngô Diệc Phàm.

"Đang ở đâu rồi?"

"Ngay lập tức đi ra khu nhà cậu rồi đây, có nhiều đồ không? Nếu nhiều thì để tôi lên bê giúp"

"Không nhiều lắm, anh ở dưới lầu quay đầu xe chờ nhà tôi đi, nhà tôi xuống một cái là lên xe đi luôn"

Cúp điện thoại, Hoàng Tử Thao kêu ba Hoàng và mẹ Hoàng mang mấy xiên thịt cùng rau củ đã rửa sạch sẽ và cắt thành từng miếng từ hôm qua mang xuống lầu trước.

Vừa xuống dưới lầu đã thấy ngay Ngô Diệc Phàm tựa vào một chiếc Q7 thượng đẳng.

"Ba nuôi, mẹ nuôi" Ngô Diệc Phàm cười khanh khách bước từ trên xe xuống, Hôm nay Ngô Diệc Phàm mặc một chiếc áo phông giản dị, bên ngoài là âu phục giản dị, bên dưới mặc quần bò, chân đi đôi giày Martin, tóc dùng keo xịt vuốt thành kiểu tóc "sói con chạy về phía trước", muốn có bao nhiêu tinh thần sôi nổi là có bấy nhiêu tinh thần sôi nổi.

"Có tôi đi cùng, anh không cần phải làm vẻ tỏ ra thân thiện như vậy đâu" Hoàng Tử Thao liếc mắt nhìn quần áo mình, im lặng không nói gì.

"Con nói cái gì thế hả?" mẹ Hoàng mau chóng túm lấy tai Hoàng Tử Thao, sau đó nhéo tròn một đường, còn ba Hoàng thực ra cũng có chút hứng khởi, xem ra cũng rất thích Ngô Diệc Phàm.

"Không có chuyện gì đâu mà mẹ nuôi, mẹ đừng nhéo tai Hoàng Tử Thao nữa, con cũng là nghĩ để ba mẹ nuôi vui vẻ nên mới ăn mặc một chút, hi vọng có thể gây ấn tượng tốt với ba nuôi" Ngô Diệc Phàm đón lấy cái gì đó trong tay Hoàng Tử Thao ném vào cốp xe, mỉm cười toe toét càng làm mẹ Hoàng cao hứng.

"Con đừng có làm hộ nó, mẹ sinh ra nó nên mẹ hiểu rõ, nhất quyết không được chiều nó, càng chiều nó nó càng quen việc mà lấn tới đấy" Ngô Diệc Phàm mở cửa xe sau cho mẹ Hoàng rồi mẹ Hoàng cùng ba Hoàng mỉm cười, ngồi vào ghế sau.

Dọc đường đi, Hoàng Tử Thao ngồi trên xe cảm thấy rộng rãi hơn lần trước liền phản ứng ngay.

"Anh đổi xe à?"

"Đâu có, tôi có hai xe mà, xe kia nếu mang đi chơi ngày thường thì không chở người được, còn xe này lớn, chỗ ngồi cũng nhiều hơn mà còn mang được nhiều đồ đi cùng nữa" Ngô Diệc Phàm nói xong liền ấn nút mở nhạc, biết ba Hoàng và mẹ Hoàng sẽ phải ngồi xe lâu nên đã đặc biệt chọn lựa những ca khúc của cố nghệ sĩ Đặng Lệ Quân cho ngày hôm nay.

Ba Hoàng, mẹ Hoàng nghe thấy tiếng nhạc vang lên cũng ngâm nga hát theo, trong lòng càng cảm thấy đứa nhỏ Ngô Diệc Phàm này quả nhiên rất cẩn thận nên càng yêu mến nhiều hơn.

"Đúng là cái đồ thần kinh, đã mua hai xe lại còn đều là Audi, sợ người khác không biết anh là nhị thế tổ à" Hoàng Tử Thao cười phá lên, hết sức chê cười Ngô Diệc Phàm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro