Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42


Những lời của Phác Xán Liệt khiến cho Ngô Diệc Phàm có chút mơ mơ hồ hồ, không biết mình ra khỏi quán bar bằng cách nào, rồi làm sao trở về khách sạn, mãi đến khi nhìn thấy anh quản lý đang hoảng hốt chạy về phía mình ở đại sảnh khách sạn, cuối cùng Ngô Diệc Phàm mới lấy lại tinh thần.

"Ông lớn ơi ngài đi đâu vậy? Concert tối mai đã đến gần, sân khấu cá nhân của cậu không luyện tập trước thì thôi đi, nhưng còn màn trình diễn kết hợp với hậu bối nữa chứ!" Anh quản lý vô cùng sốt ruột, không để ý đến hai người còn đang đứng ở đại sảnh khách sạn, tóm được Ngô Diệc Phàm liền bắt đầu càm ràm lải nhải.

"Sân khấu ngày mai của U.B.U1 là lượt thứ mấy?" Không đợi anh quản lý nói xong, Ngô Diệc Phàm đột nhiên ngoảnh đầu lại, thản nhiên nói xen vào.

"Hả? Cái này... hình như là thứ ba!" Anh quản lý cũng là bệnh nghề nghiệp, rõ ràng bản thân còn cả một chuỗi dài oán giận chưa kịp nói thành lời, nhưng khi nghe có người hỏi đến vấn đề lịch trình làm việc, liền báo cáo ngay lập tức.

"Thứ ba sao? Nhanh vậy." Nghe thế, Ngô Diệc Phàm cúi đầu trầm tư, một mình chậm rãi đi về hướng thang máy.

"Này! Chờ một chút, anh vẫn chưa nói xong, tiểu tử thối nhà cậu thật là." Mới vừa nhận ra hành động của bản thân mình, anh quản lý liền nghiến răng oán giận nhìn theo bóng dáng Ngô Diệc Phàm bỏ đi.

Kim đồng hồ điểm ngay mười hai giờ, tất cả các tòa ký túc xá nam đều đã tắt đèn, những bạn cùng phòng cũng đã ngủ say, chỉ có một mình Trương Nghệ Hưng ngồi trên sàn nhà, tay cầm đèn pin, lặng lẽ thu dọn hành lý. Cậu không nói cho bạn học biết chuyện ngày mai mình sẽ đi, trong lòng chỉ muốn âm thầm rời khỏi đây mà thôi.

Vì sợ đánh thức những bạn cùng phòng, Trương Nghệ Hưng lấy quần áo của mình ra khỏi tủ rồi ôm trong tay, nhón chân đi về phía chiếc vali, mới vừa tiến lên một bước, dưới chân đột nhiên vang lên tiếng kim loại va chạm với ván gỗ, giống như có thứ gì đó từ trong quần áo rơi xuống đất.

Trương Nghệ Hưng ngồi xổm, bỏ quần áo trên tay xuống, tầm mắt lập tức chạm đến chiếc vòng tay lấp lánh ánh bạc kia.

"Hóa ra trong tủ quần áo." Trương Nghệ Hưng nhặt chiếc vòng tay, giơ lên trước mặt, nhìn nó chằm chằm rồi tự lẩm bẩm với bản thân mình. Chợt nhớ tới vẻ mặt của Ngô Diệc Phàm lúc ở trong rừng cây nhỏ. Sau đó chậm rãi quay đầu, nhìn về hướng chiếc áo khoác bị Ngô Diệc Phàm ném trong khu rừng đó, lúc này đây, nó đang được gấp gọn gàng trên bàn học.

"Vẫn nên dành chút thời gian, trả đồ lại cho anh ấy."

Ngày diễn ra buổi concert.

"Diệc Phàm, mau chuẩn bị thôi." Anh quản lý đứng trước cửa phòng Ngô Diệc Phàm, kiên nhẫn gõ cửa hết lần này đến lần khác, vốn tưởng rằng Ngô Diệc Phàm vẫn chưa thức dậy nên không nghe thấy, thế nhưng cứ lặp đi lặp lại một lần rồi một lần, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, anh quản lý rốt cuộc không nhịn được nữa, dùng thẻ dự phòng của mình để đi vào.

Cửa phòng mới vừa mở ra, anh quản lý vô cùng lo lắng mà chạy vọt vào, trong phòng không hề có bóng dáng của bất cứ ai, chăn đệm trên giường vẫn còn gấp gọn gàng ngay ngắn, rốt cuộc tối hôm qua người kia có về nhà ngủ hay không thì chắc chỉ có trời mới biết.

"Tiểu tử thối này, thật sự không muốn để người khác bớt lo mà."

Mà ngay tại thời điểm này, Ngô Diệc Phàm đang đứng trước cổng trường của Trương Nghệ Hưng, đeo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai, chỉ lộ đôi mắt ra bên ngoài, chăm chú tìm kiếm hình bóng người kia.

Đêm qua Phác Xán Liệt nói cho hắn biết, buổi sáng hôm nay Trương Nghệ Hưng sẽ rời khỏi trường học, cho nên mới sớm tinh mơ hắn đã đến trước cổng trường, sợ để người kia đi mất, nhưng bác bảo vệ vẫn ngoan cố giống như tối hôm qua, làm sao cũng không cho hắn đi vào. Lượn qua lượn lại trước cổng trường tầm một giờ, mũi và miệng Ngô Diệc Phàm đều nằm dí trong khẩu trang, thật sự ngột ngạt đến bực bội, không thể không kéo xuống để hít thở chút không khí trong lành.

Chuông báo hiệu giờ lên lớp bất ngờ reo vang vào đúng lúc này, một vài học sinh nãy giờ vẫn còn đứng trong quán ăn bên đường, lập tức kéo nhau đi về hướng cổng trường.

Không đợi Ngô Diệc Phàm kịp phản ứng, hai nữ sinh Nhật Bản liền chạy đến trước mặt của hắn, hai người đỏ mặt đùn đẩy nhau cả nửa ngày, sau đó một người dùng vốn tiếng Anh sứt sẹo của mình lên tiếng hỏi Ngô Diệc Phàm, "Xin lỗi... anh là Kris phải không?"

Ngô Diệc Phàm thoáng sửng sốt, do dự một lúc, cuối cùng vẫn mỉm cười gật đầu.

Trong khoảnh khắc hắn gật đầu, hai nữ sinh lập tức hưng phấn hét ầm lên, giọng nói vì kích động mà có chút run rẩy, "Vậy... chúng ta chụp ảnh nhé? Có thể chụp ảnh được không?"

Sợ Ngô Diệc Phàm không hiểu đống tiếng Anh thối nát của mình, hai người bắt đầu khoa tay múa chân ra dấu.

"Ừm... được rồi!" Ngô Diệc Phàm nhìn cổng trường, đoán chừng Trương Nghệ Hưng sẽ không đi ra trong khoảng thời gian ngắn này đâu, cho nên liền đồng ý với yêu cầu của hai nữ sinh.

Hành động chụp ảnh của ba người ở trước cổng trường thật sự rất gây cho người ta chú ý, những học sinh khác chuẩn bị đi vào trường cũng không thể không nhìn sang đây, thế nên người nhận ra Ngô Diệc Phàm ngày càng nhiều, một nhóm thiếu nam thiếu nữ vây chặt hắn vào giữa, trước cổng trường nhất thời trở nên chật như nêm cối.

Mà ở cùng thời khắc đó, Trương Nghệ Hưng đang ở trong văn phòng, đứng trước mặt giáo viên chủ nhiệm.

"Cám ơn cô đã chăm sóc em trong khoảng thời gian qua." Trương Nghệ Hưng cung cung kính kính cúi đầu chào đối phương, người kia mỉm cười, đưa túi hồ sơ học bạ trên bàn làm việc cho Trương Nghệ Hưng.

"Nghệ Hưng, em là một cậu bé tốt, sau này đến học ở trường khác cũng phải cố gắng chăm chỉ nha!" Giáo viên chủ nhiệm mỉm cười kết thúc, điện thoại trên bàn làm việc đột nhiên đổ chuông ngay giây tiếp theo.

"Alo? Xin chào?" Cô nhấc điện thoại lên, dùng tay ra hiệu bảo Trương Nghệ Hưng chờ một chút, "Ừm, được rồi, tôi sẽ ra đó ngay."

Sau một lúc lâu, giáo viên chủ nhiệm chấm dứt cuộc gọi, quay đầu nhìn về phía Trương Nghệ Hưng, "Ngoài cổng trường xảy ra chút việc, bây giờ cô phải ra đó xử lý, chúng ta cùng đi đi!"

Trương Nghệ Hưng gật đầu, chờ giáo viên chủ nhiệm đứng dậy đi trước, cậu mới kéo hành lý theo sau.

Khi hai người ra đến cổng trường, tình hình nơi đây khiến họ chỉ biết há hốc mồm.

Một đám học sinh bất chấp việc tiếng chuông vào học đã vang lên từ lâu, đều dồn vào một chỗ, trước mắt còn thấy một nhóm học sinh khác từ trong lớp học chạy ra đây muốn xem náo nhiệt, giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng kéo Trương Nghệ Hưng sang một bên, đưa tay chỉ cho cậu biết lối ra bên trái cổng trường.

"Nghệ Hưng à! Bây giờ cô phải giữ trật tự nơi này trước, em xem cổng trường kín chặt như vậy cũng ra không được, nên em theo lối này mà đi ra ngoài đi!"

"Vâng." Trương Nghệ Hưng ngơ ngác gật đầu, không đợi cậu kịp phản ứng, giáo viên chủ nhiệm đã vội vã chạy về hướng đám đông tụ tập đằng kia.

Trương Nghệ Hưng hoang mang đưa tay gãi gãi đầu, tuyệt nhiên không hề biết, nguyên nhân của sự cố tắc nghẽn lần này đều do cậu gây nên. Kéo hành lý, sau đó một mình chậm rãi đi ra ngoài.

Mà người khởi xướng sự kiện này, bây giờ đang bị đám đông vây chặt vào giữa, bởi vì hết học sinh này đến học sinh khác nhiệt tình tiến lên muốn xin chữ ký, nên bận bịu đến sứt đầu mẻ trán. Nhưng chẳng hề biết rằng, người mà mình đang đợi, đã rời khỏi trường học từ lối ra cách đó không xa.

Trương Nghệ Hưng đi đến ga tàu điện ngầm gần trường học nhất, một mình đứng trước cổng ra vào, mờ mịt mà nhìn những địa điểm trên bảng hướng dẫn, không phải do cậu không hiểu những chữ Hán trên bảng hướng dẫn, mà là vẫn còn chưa nghĩ ra bây giờ mình muốn đi đâu.

"Haiz! Biết vậy đã không ra khỏi trường sớm rồi!" Cậu thở dài, có chút chán nản mà cúi đầu.

Ngay tại lúc cậu chuẩn bị chọn bừa một chỗ để đi, điện thoại trong ba lô liền đúng lúc reo lên.

"Alo! Chị." Nhìn thấy tên người gọi biểu thị trên màn hình, Trương Nghệ Hưng nhịn không được mà mỉm cười rạng rỡ, khóe mắt cong cong tựa như trăng lưỡi liềm.

"Thế nào? Làm thủ tục nghỉ học xong chưa?" Giọng nói của người bên đầu kia điện thoại cũng nhẹ nhàng hiếm thấy.

"Vâng, xong rồi, bây giờ em đang ở ngoài trường học!"

"Rời khỏi trường sớm như vậy sao?" Trương Nghệ Thiên dừng một chút, giống như nghĩ đến điều gì đó, "Hay là bây giờ em đến chỗ chị đi, chúng ta vẫn chưa chính thức gặp mặt nhau đấy!"

"Được thôi."

Sau khi Trương Nghệ Thiên nói ra địa chỉ khách sạn qua điện thoại, vẫn không kết thúc cuộc gọi mà tiếp tục tán gẫu một trận thỏa thích với người kia, mãi đến khi Trương Nghệ Hưng nói tàu điện ngầm đến rồi, phải cúp máy, Trương Nghệ Thiên mới miễn cưỡng chấm dứt cuộc trò chuyện.

Dựa vào cảm giác không tồi lắm về phương hướng của bản thân cùng một ít tiếng Nhật cơ bản, sau khi Trương Nghệ Hưng ra khỏi tàu điện ngầm, đã nhanh chóng tìm được khách sạn Trương Nghệ Thiên đang ở.

Trương Nghệ Thiên dường như còn lo lắng hơn cậu, sợ cậu không tìm được đường, một mình đứng trước khách sạn nhìn xung quanh. Mặc dù cô đã trùm kín đầu, trên mũi còn có chiếc kính râm thoạt nhìn hơi kỳ quái, nhưng Trương Nghệ Hưng vẫn nhận ra cô từ đằng xa.

Có lẽ giữa chị em sinh đôi thật sự có thần giao cách cảm, Trương Nghệ Thiên vốn đang nhìn sang hướng khác, đột nhiên ngoảnh đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Trương Nghệ Hưng đứng bên kia đường.

Trương Nghệ Thiên hơi cúi đầu, chiếc kính râm trên mũi trượt xuống một chút, thời điểm đôi mắt to sáng ngời bắt được hình ảnh của Trương Nghệ Hưng, lập tức mỉm cười cong cong tựa như trăng lưỡi liềm. Ra sức vẫy tay với người bên hướng đối diện, nụ cười lúc này đây, hoàn toàn khác biệt với những người đang đi trên đường.

"Chị!" Trương Nghệ Hưng kéo hành lý bước sang đường, đi đến trước mặt Trương Nghệ Thiên. Sau khi cậu đứng lại, người kia lập tức tháo túi xách trên vai xuống giúp cậu, rồi có chút áy náy mà lên tiếng nói, "Vất vả cho em rồi."

Biết "vất vả" của cô không chỉ là chuyến đi đến Nhật Bản lần này, Trương Nghệ Hưng mỉm cười, giả vờ thoải mái mà khẽ nhún vai với cô, "Không sao đâu."

"Vào trong trước đi! Chị sợ lát nữa sẽ có người nhận ra." Trương Nghệ Thiên cảnh giác nhìn xung quanh một lượt, sau đó kéo tay Trương Nghệ Hưng, bước vào đại sảnh khách sạn.

Mãi đến khi hai người vào trong thang máy, Trương Nghệ Thiên mới kéo khăn trùm đầu xuống, nhịn không được mà thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ chốc lát sau, thang máy đã lên đến tầng Trương Nghệ Thiên đang ở, người nọ dường như không thể kìm nén tâm trạng phấn khích khi gặp lại em trai, quay đầu lại vẫy vẫy tay với Trương Nghệ Hưng, sau đó vui vẻ cầm túi xách của em trai mình ra khỏi thang máy.

Trương Nghệ Hưng mỉm cười lắc đầu, kéo hành lý theo sau cô. Loại dáng vẻ này của chị, có lẽ cậu là người duy nhất được nhìn thấy phải không? Cho nên, lý do khi đó cậu đồng ý với Ngô Thế Huân đóng vai chị mình trong ba tháng, có lẽ là bởi vì, cậu không muốn làm người này ngay cả một vài điều có thể vui vẻ cũng biến mất đi?

Trương Nghệ Hưng cúi đầu đi trên hành lang như đang suy nghĩ gì đó, phía trước đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc làm cậu chú ý.

"Hử? Hôm nay tâm trạng của Nghệ Thiên thoạt nhìn rất tốt nha!" Anh quản lý của Ngô Diệc Phàm bất ngờ xuất hiện, khi nhìn thấy Trương Nghệ Thiên bỗng nhiên trở nên hoạt bát vui vẻ khác hẳn với mọi ngày, không thể không sửng sốt.

"Ôi chao? Thật không?" Nghe vậy, Trương Nghệ Thiên thoáng xấu hổ mà gãi gãi đầu, hành động đó trái lại có vài phần giống với Trương Nghệ Hưng. Cô đứng yên tại chỗ cúi đầu ngượng ngùng, sau đó lại lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt phấn khích mà chỉ vào Trương Nghệ Hưng đang đứng cách đó không xa ở phía sau, "Bởi... bởi vì hôm nay em trai tôi đến Nhật Bản."

Nghe cô nói như vậy, lúc này anh quản lý mới chú ý đến Trương Nghệ Hưng đã đứng đó khá lâu, người kia bất ngờ bị chị mình chỉ đích danh, không khỏi ngẩn người ra, ngay giây tiếp theo, cậu lập tức kịp phản ứng, lịch sự cúi chào đối phương một cái.

"Đây là em trai của Nghệ Thiên sao? Lần đầu tiên nhìn thấy ở khoảng cách gần như vậy, hai người thật sự rất giống nhau đấy!" Mặc dù biết rõ là chị em sinh đôi, nhưng khuôn mặt của hai người quả thật giống nhau như đúc, vẫn làm cho anh quản lý cảm thấy hơi kinh ngạc.

Lịch sự gật đầu với đối phương một cái, sau khi anh quản lý và Trương Nghệ Thiên xã giao với nhau vài câu, liền vừa nhìn điện thoại vừa đi đến hướng thang máy. Khi bước ngang qua Trương Nghệ Hưng, người kia đột nhiên mở miệng gọi anh lại.

"Anh Jn!" Anh quản lý dừng chân, nhìn cậu bằng vẻ mặt nghi hoặc, "À... nhờ anh, giúp em trả lại cho Ngô Diệc Phàm!" Trương Nghệ Hưng lấy ra một chiếc áo khoác từ trong vali, anh quản lý nhận ra, Ngô Diệc Phàm đã mặc nó lúc rời khỏi đoàn vào ngày hôm qua. Đón lấy chiếc áo Trương Nghệ Hưng đưa tới, còn chưa kịp đặt câu hỏi, người kia đã đi theo sau chị gái mình, biến mất ngay tại góc ngoặt.

"Em trai của Nghệ Thiên... tại sao lại biết tên mình?"

Sau khi Trương Nghệ Hưng đi đến phòng chị gái, liền đặt vali trước cửa, rồi bắt đầu tham quan xung quanh. Hai người cứ chị một tiếng em một tiếng, không hề nhàm chán chút nào.

Nhưng Trương Nghệ Thiên luôn cảm thấy em trai mình dường như có chuyện gì đó không được tự nhiên, thấy Trương Nghệ Hưng thoáng trầm mặc, lập tức lo lắng bước qua, "Con thỏ à? Có phải em rất buồn chán hay không?"

"Hả? Không có! Em chỉ là..."

"Nếu em cảm thấy buồn chán, vậy chờ chị một chút, chị biết một nơi, chị đưa em đến đó chơi nhé!" Không đợi Trương Nghệ Hưng nói xong, Trương Nghệ Thiên đã lập tức đổ ra hết tất cả những lời trong lòng.

"Nhưng mà..." Muốn mở miệng ngăn cản, nhưng đành chịu vì người kia đã phấn khích chạy vọt vào trong.

Một lúc sau, Trương Nghệ Thiên thay quần áo rồi bước ra ngoài, lấy chiếc kính râm trên bàn, sau đó nắm tay Trương Nghệ Hưng ra khỏi phòng.

"Chị, buổi concert của công ty không phải diễn ra vào đêm nay sao? Bây giờ chị còn đi ra ngoài, sẽ không có chuyện gì chứ?" Trương Nghệ Hưng hơi cúi đầu, lo lắng mà nhìn người thấp hơn một chút so với cậu.

"Chỉ cần trở về trước khi buổi concert bắt đầu là được rồi!" Dứt lời, Trương Nghệ Thiên ngẩng đầu nở nụ cười tỏa nắng. Ý đồ dùng lúm đồng tiền của mình, gọi một cái trên mặt em trai mình cùng xuất hiện.

"Vậy... vậy được rồi!"

Hai người đi thẳng đến đại sảnh khách sạn, khi Trương Nghệ Hưng và chị gái băng qua cánh cửa xoay tròn của khách sạn, không hề chú ý, phía bên kia vòng quay của cánh cửa, khoảnh khắc cậu đi ra ngoài, đồng thời cũng có một dáng người cao to bước vào trong khách sạn.

Ngô Diệc Phàm, kẻ gây ra sự kiện tắc nghẽn ở trường học của Trương Nghệ Hưng, cuối cùng cũng được nhà trường thu xếp gọn ghẽ, kéo lê cơ thể mệt mỏi bước vào đại sảnh khách sạn, Ngô Diệc Phàm không quan tâm đến ánh mắt kì quái của mọi người xung quanh, vẫn đi một mạch về hướng thang máy.

Cửa thang máy đúng lúc mở ra ngay khi hắn vừa đi đến, anh quản lý một tay cầm áo khoác của Ngô Diệc Phàm, tay kia thì cầm điện thoại, cúi đầu không biết đang đọc cái gì.

"Ủa? Diệc Phàm, anh đang muốn tìm cậu đây!" Anh quản lý đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Ngô Diệc Phàm, nhanh chóng gọi người đang chuẩn bị bước vào thang máy kia lại.

"Nếu là chuyện luyện tập, thì để em nghỉ ngơi trước rồi nói sau!" Ngô Diệc Phàm thở dài, ngay cả đầu cũng không buồn ngoảnh lại.

"Vậy... thôi! Quên đi, à! Đúng rồi, đây là áo của cậu phải không?"

Nghe vậy, Ngô Diệc Phàm không thể không quay đầu lại nhìn, khi tầm mắt của hắn chạm đến chiếc áo khoác trên tay anh quản lý, đồng tử nhất thời phóng to.

"Làm sao anh có chiếc áo này?" Hắn nhớ rõ ràng, ngày hôm qua, trong cơn tức giận, hắn đã ném chiếc áo này ở rừng cây nhỏ trong trường học của Trương Nghệ Hưng.

"Là... là em trai của Nghệ Thiên đưa cho anh! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tại sao cậu lại quen..."

"Bây giờ em ấy đâu rồi?" Ngô Diệc Phàm chộp lấy chiếc áo khoác, vẻ mặt khẩn trương mà nhìn về phía anh quản lý còn đang nghi hoặc không hiểu gì cả.

"Cậu ấy? Cậu ấy dường như mới đi ra ngoài cùng Nghệ Thiên? Trước khi cậu trở về không lâu."

Vừa dứt lời, anh quản lý liền thấy Ngô Diệc Phàm lao ra khỏi khách sạn như một cơn gió.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro