Chương 29
Sau khi hoàn thành màn biểu diễn với Ngô Diệc Phàm, Rache liền vội vã rời khỏi sân vận động, khi ra tới cửa, tài xế đã chuẩn bị sẵn sàng, mới vừa mở cửa xe, phía sau lại vang lên một giọng nam lạnh lùng.
"Đứng lại."
Rache thoáng sửng sốt, nàng hít một hơi thật sâu, nhưng không hề xoay người, "Còn có việc gì sao?"
"Mục đích của cô khi làm như vậy là gì?" Ngô Diệc Phàm bình tĩnh nhìn chằm chằm vào bóng dáng nàng, người kia mím chặt môi, dùng sức đóng sầm cánh cửa lại, đột nhiên xoay người đến gần Ngô Diệc Phàm.
"Như thế nào? Còn không hiểu? Tôi muốn để cho khán giả ở phía dưới thấy rõ mối quan hệ của chúng ta!" Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt Ngô Diệc Phàm, hai tay bất giác nắm chặt lại.
"Tôi nhớ đã nói rõ với cô, giữa chúng ta chỉ có thể là bạn bè, nếu cô cứ tiếp tục như vậy, thì trò chơi này, tôi chỉ có thể để cho nó kết thúc." Ngô Diệc Phàm tức giận gằng từng chữ, hơi thở trở nên nặng nề hơn.
"Bạn bè? Oh! Tôi chưa từng nói như vậy, khi trò chơi bắt đầu, không đến lượt anh ngừng lại đâu." Nàng rũ mắt xuống, chậm rãi tiến đến bên tai Ngô Diệc Phàm, "Anh đừng quên, người chiếm lợi thế, là tôi."
Rache xoay người vào trong xe, trước khi bước lên, nàng đột nhiên dừng lại một chút, "Chắc anh hiểu rõ, có những việc, không phải chỉ do tôi nói mà thôi, nếu anh muốn bảo vệ Trương Nghệ Hưng, tốt nhất nên rời xa cậu ấy."
Không biết Rache đã rời đi từ khi nào, Ngô Diệc Phàm lờ mờ trở lại phòng chờ của mình, không đợi hắn lấy lại tinh thần, đã bị người quản lý đẩy lên sân khấu, nói rằng toàn bộ công ty hợp xướng.
Bị một đám hậu bối vây quanh ở phía trên, từ đầu đến cuối Ngô Diệc Phàm đều nhìn xung quanh, nhưng thủy chung không nhìn thấy người mình tìm kiếm, hắn nghĩ rằng, có lẽ Trương Nghệ Hưng không muốn gặp mặt hắn nữa rồi!
Phải giải thích như thế nào? Chẳng lẽ nói với em ấy, bản thân cũng không biết Rache sẽ hôn thật sao? Có tin hay không? Giải thích như vậy, có phải quá thiếu tính thuyết phục.
Sau khi concert kết thúc, Ngô Diệc Phàm không trở về ký túc xá của mình, mà lái xe chạy đến dưới nhà Trương Nghệ Hưng. Một đêm kia, người trên lầu ôm di động ngồi bên giường nói chuyện cả đêm, còn người dưới lầu ngồi trong xe nhìn về phía cửa sổ sáng ánh đèn suốt một đêm.
Có lẽ tờ mờ sáng ngày hôm sau, Ngô Diệc Phàm mới gục đầu ngủ quên trên ghế điều khiển, không biết qua bao lâu, cửa kính xe đột nhiên bị người gõ hai cái, Ngô Diệc Phàm giật mình tỉnh giấc, mới nhận ra là bảo vệ của ký túc xá.
"Lại tới tìm cô bé nhà Lộc tiên sinh sao! Cô ấy ra ngoài từ sớm rồi."
Ngô Diệc Phàm mơ mơ màng màng gật đầu, nhân viên bảo vệ thấy hắn không phản ứng gì, tiếp tục nói, "Khi cô ấy xuống đây tôi có nói cậu ở ngoài này chờ, có lẽ cô ấy thấy cậu đang ngủ nên không gọi dậy."
Nghe vậy, Ngô Diệc Phàm không khỏi có chút chua xót, giật giật khóe miệng, hắn vỗ vào đầu bởi vì mất ngủ mà đang lờ mờ, phất tay tạm biệt bảo vệ, sau đó khởi động động cơ, lái xe chạy về hướng công ty.
Ngô Diệc Phàm mang theo vẻ mặt tiều tụy bước vào trong, trên cằm râu mọc lởm chởm làm cho hắn thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi. Hắn đi vào WC rửa mặt, tùy tiện vò tóc rồi đi ra ngoài, trong lúc vô tình lại bắt gặp người mà bản thân suy nghĩ cả đêm.
"Nghệ Hưng." Hắn thì thào mở miệng, bất giác tiến gần về phía đối phương.
"A! Trùng hợp thật! Tại sao lúc nào chúng ta cũng gặp nhau trong WC vậy?" Trương Nghệ Hưng bất động thanh sắc lui từng bước về phía sau, gượng ép nở ra một nụ cười.
"Nghệ Hưng." Ngây ngốc lặp lại hai chữ kia, Ngô Diệc Phàm run rẩy bắt lấy tay cậu.
"Ngô Diệc Phàm, đừng như vậy, đây là công ty!" Trương Nghệ Hưng muốn rút tay ra, nhưng đối phương ngày càng nắm chặt hơn.
"Tha thứ cho anh, tối hôm qua anh thật sự... thật sự không biết sẽ xảy ra như vậy." Ngô Diệc Phàm kìm lòng không được, vươn tay ôm chặt người kia vào trong lồng ngực, cứ như sợ sẽ mất đi Trương Nghệ Hưng vậy.
"Em không trách anh." Nghe vậy, Ngô Diệc Phàm đang muốn thở phào một hơi, không ngờ Trương Nghệ Hưng lại tiếp tục lên tiếng, "Vốn chỉ là chuyện của hai người mà thôi!"
"Cái gì?" Ngô Diệc Phàm sững sờ kinh ngạc, làm cho Trương Nghệ Hưng có cơ hội giãy ra khỏi lồng ngực đối phương.
"Vốn dĩ là người yêu! Ở trên sân khấu hôn nhau, cũng rất bình thường, em... có quyền gì mà can thiệp."
"Nghệ Hưng, em biết rõ anh và cô ấy chỉ đang đóng kịch thôi mà." Ngô Diệc Phàm trừng to hai mắt, luống cuống nhìn cậu.
"Ngô Diệc Phàm, chúng ta không cần đùa giỡn nữa, chị của em sắp từ Mỹ trở về, đến lúc đó, em sẽ quay lại cuộc sống trước kia, chúng ta... bắt đầu trò khôi hài này từ WC, vậy hôm nay, ngay tại WC chấm dứt đi!" Trương Nghệ Hưng giả vờ nhún vai thoải mái, mỉm cười híp mắt, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, thật lâu sau, cậu giơ tay lên, giống như vẫy tay từ biệt với Ngô Diệc Phàm, sau đó bỗng nhiên xoay người, chạy ra khỏi tầm mắt người kia.
Đần độn trôi qua một ngày, toàn bộ tâm trí của Ngô Diệc Phàm đều là bóng dáng khi Trương Nghệ Hưng rời đi.
Từ chối lời đề nghị của người quản lý muốn đưa hắn về ký túc xá, một mình Ngô Diệc Phàm ra khỏi công ty, thất thần đi bộ trên đường phố. Bóng người in dài phản chiếu vẻ cô đơn, đêm nay không có sao, sương mù dày đặc tràn ngập không trung.
Bất ngờ nhìn thấy một quán nướng ở phía trước, liền ngồi xuống không hề do dự. Chủ quán là đôi vợ chồng trung niên, có lẽ bởi vì không thường xem ti vi, nên hai người đều không nhận ra Ngô Diệc Phàm.
"Chàng trai trẻ, hôm nay rất lạnh, muốn uống chút rượu soju không?" Chủ quán nhiệt tình lấy bình rượu trắng đang hâm nóng bên cạnh đưa tới trước mặt Ngô Diệc Phàm, người kia khẽ gật đầu, rót đầy cốc rượu.
"Đã trễ thế này vẫn chưa về nhà, không sợ người yêu giận sao?"
Ngô Diệc Phàm mỉm cười, uống một hơi cạn sạch cốc rượu, mới cay đắng lên tiếng, "Em ấy chịu giận tôi thì tốt rồi, mới vừa chia tay tôi đấy chứ."
"Ôi chao! Chắc trong lúc giận dỗi nên mới nói chia tay thôi!" Chủ quán ngừng chà xát bình rượu, nhìn về phía Ngô Diệc Phàm giải thích.
"Không, em ấy rất nghiêm túc!" Nói xong, lại đổ đầy cốc rượu lớn. Chủ quán đứng đối diện vội vàng khuyên nhủ, "Chàng trai trẻ, cậu uống chậm thôi, ai...u! Tại sao bọn nhỏ các cậu bây giờ cứ hở một tý là nói chia tay vậy?"
"Đều tại tôi! Tôi thân thiết với người khác ở trước mặt em ấy."
"Vậy là cậu sai rồi, cậu không biết sao, điều cấm kỵ nhất của phụ nữ là biết người đàn ông của mình ở bên ngoài có người khác." Chủ quán đứng trước bàn nướng hùng hồn phát biểu ý kiến của mình, không ngờ lại rước lấy dáng vẻ khinh thường của bà vợ, "Xùy! Ông nói cứ như hiểu lắm ấy."
Dường như không muốn mất mặt trước cậu trai trẻ, chủ quán lập tức đỏ mặt lên tiếng phản bác vợ mình, "Tại sao tôi lại không hiểu? Bà nghĩ rằng mười mấy năm qua tôi sống với bà đều uổng phí sao?"
Nhìn đôi vợ chồng già cãi nhau trước mặt, Ngô Diệc Phàm bất giác giật giật khóe miệng, đưa tay lấy bình rượu, tự rót tự uống một mình.
Rache nhận được một hoạt động ở sàn diễn thời trang, ý tứ của nhà quảng cáo là, hy vọng nàng và Ngô Diệc Phàm có thể cùng nhau tham dự. Không thể từ chối, gần như nhận lời ngay lập tức. Nàng hỏi mượn điện thoại của trợ lý, rồi gọi cho Ngô Diệc Phàm.
"A lô?" Một giọng nam xa lạ truyền ra từ ống nghe, Rache thoáng nhíu mày bất mãn, "Ông là ai?"
"Hả? Cô có phải là bạn của chàng trai này không? Cậu ấy uống rượu ở quán tôi, cô mau đến đón đi!"
Hỏi rõ địa chỉ quán nướng, Rache bất chấp người đại diện còn đang cùng đối tác thảo luận về bản hợp đồng, tự mình lấy chìa khóa ngồi lên xe.
Nhanh chóng lái xe đến trước cửa quán, Rache bước xuống, vội vàng chạy vào trong.
"Này! Anh không sao chứ?" Khó có thể che dấu sự lo lắng biểu lộ rõ trên khuôn mặt, Rache vỗ nhẹ vào bên má Ngô Diệc Phàm, nhưng đối phương đã say đến bất tỉnh nhân sự.
"Ôi chao? Cô là người yêu của chàng trai này phải không? Tôi nói bọn trẻ các cô các cậu cãi nhau thì có gì to tát đâu chứ, cô tha thứ cho cậu ấy đi! Cô xem, cũng bởi vì cô nói hai chữ chia tay mà cậu ấy trở thành như vậy đấy."
Đột nhiên hiểu ra lý do khiến Ngô Diệc Phàm say khướt như thế này, sắc mặt Rache lập tức tối sầm lại, thái độ khó chịu trả tiền cho chủ quán, rồi đỡ Ngô Diệc Phàm ra ngoài xe.
"Nghệ... Nghệ Hưng." Ngô Diệc Phàm mơ mơ màng màng gọi Rache, người kia nhất thời cảm thấy chán nản, dứt khoát thả tay ra, làm cho hắn ngã nhoài vào cửa xe.
"Anh thấy rõ chưa, tôi không phải Trương Nghệ Hưng?" Rache khoanh tay trước ngực, vẻ mặt hờ hững nhìn hắn.
Ngô Diệc Phàm dụi hai mắt, chậm rãi xoay người, sau khi thấy rõ người phía trước, hắn đột nhiên nhếch miệng khinh thường, "Thì ra là cô!"
Nói xong, Ngô Diệc Phàm lảo đảo đi ra ngoài, trong lúc tình thế cấp bách, Rache theo bản năng chụp cánh tay người kia lại, "Anh đi đâu vậy?"
"Hỏi làm gì? Bây giờ ngay cả tôi muốn đi đâu cũng phải báo cáo cho cô biết sao?" Ngô Diệc Phàm gạt tay nàng ra, chỉnh sửa lại quần áo, chuẩn bị rời đi.
"Ngô Diệc Phàm, người chia tay anh cũng không phải là tôi, anh dựa vào cái gì mà phát điên với tôi."
"Hừ! Là tại ai mà tôi và em ấy mới chia tay, bây giờ chúng tôi thành ra thế này, chắc hẳn cô rất vui vẻ nhỉ?" Ngô Diệc Phàm chỉ vào chóp mũi Rache, ngay cả ánh mắt cũng trở nên khinh miệt.
"Anh chán ghét tôi đến như vậy sao?" Rache đẩy ngón tay người kia ra, giả vờ mạnh mẽ lên tiếng.
"Chán ghét? A! Tôi nào dám! Người chiếm lợi thế chính là cô! Bất quá cô biết không?" Ngô Diệc Phàm thu hồi vẻ mặt bất cần đời, nghiêm túc nhìn Rache, "Tôi thật sự hối hận khi bắt đầu trò chơi này với cô, rất hối hận khi diễn cái trò tình nhân chết tiệt này."
Ngô Diệc Phàm lau miệng, nhìn nàng một cái rồi xoay người rời đi.
Trái tim giống như bị cái gì ngăn chặn, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, Rache cố gắng hít sâu, hút vào từng ngụm từng ngụm không khí, ánh mắt lại càng chua xót, luôn cảm thấy có thứ gì đó ẩm ướt sắp chảy ra, nàng dùng sức mở to hai mắt, không ngờ nước mắt vẫn tùy hứng tràn ra ngoài.
Đêm nay, có một vài người, không thể nào ngủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro