Chương 17
Trên TV đang phát lại đoạn phỏng vấn của Rache vào buổi sáng, Trương Nghệ Hưng nhìn chằm chằm vào màn hình, luống cuống ngồi trên ghế salon.
"Hừ! Em đã nói Ngô Diệc Phàm không phải là người tốt rồi mà." Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn TV, giận dữ nói một câu.
"Nghệ Hưng, em... không sao chứ?" Lộc Hàm vỗ nhẹ vào đầu Phác Xán Liệt, quay người lo lắng nhìn Trương Nghệ Hưng.
"Hả? Em không sao đâu!" Trương Nghệ Hưng mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, khoát tay về phía Lộc Hàm, "Thời gian không còn sớm, em trở về công ty luyện tập đây."
Không đợi Lộc Hàm lên tiếng một lần nữa, Trương Nghệ Hưng liền đứng dậy, vội vàng rời khỏi ký túc xá.
Khi nghe thấy Rache tuyên bố về tình cảm của nàng cùng Ngô Diệc Phàm, Trương Nghệ Hưng chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, không khí ở ký túc xá giống như bị người ta hút hết, ngay cả hô hấp cũng vô cùng khó khăn. Không muốn ở lại ký túc xá ngây ngốc thêm một giây nào nữa, Trương Nghệ Hưng thậm chí cả điện thoại cũng chưa kịp lấy, đã bỏ chạy ra ngoài.
Sau khi Ngô Diệc Phàm rời khỏi quán cà phê, việc đầu tiên là gọi cho người quản lý hỏi địa chỉ ký túc xá của Lộc Hàm, hắn hy vọng Trương Nghệ Hưng còn chưa kịp xem đoạn phỏng vấn vào buổi sáng, hắn sợ đứa trẻ này sẽ tức giận rồi bỏ đi.
Cho xe dừng lại phía dưới ký túc xá, Ngô Diệc Phàm vội vàng chạy ào vào thang máy.
"Nghệ Hưng, anh là Ngô Diệc Phàm, em có trong đó không?"
Một lúc lâu sau, cánh cửa ký túc xá đột nhiên bị ai đó mở ra, nhưng người đến không phải là Trương Nghệ Hưng.
"Có chuyện gì sao?" Ngô Thế Huân bày ra một khuôn mặt lạnh nhạt, không hề có ý để cho Ngô Diệc Phàm đi vào.
"Tôi muốn tìm Nghệ Hưng." Ngô Diệc Phàm ngẩng đầu nhìn xung quanh ký túc xá một lượt, sau đó có chút lo lắng, mở miệng nói.
"Cậu ấy quay về công ty rồi." Nghe vậy, Ngô Diệc Phàm lập tức xoay người chuẩn bị rời khỏi, nhưng Ngô Thế Huân ở phía sau lại quát lên, "Ngô Diệc Phàm, anh như vậy là có ý gì? Chắc hẳn Lộc ca đã nói rõ với anh rồi, Nghệ Hưng không phải là người trong cái vòng tròn lẩn quẩn của chúng ta, nếu anh muốn tìm người để đùa giỡn, chẳng lẽ không tìm người khác được sao?"
Ngô Diệc Phàm nắm chặt hai tay, nghiến răng, mở miệng nói, "Bây giờ tôi không rảnh giải thích với cậu, chờ tôi tìm được Nghệ Hưng rồi nói sau."
Nói xong, cũng không hề quay đầu lại mà bước ngay vào thang máy.
Sau khi Trương Nghệ Hưng đi không lâu, Lộc Hàm cũng trở lại công ty, khi mở ra cánh cửa phòng tập luyện, lại phát hiện bên trong không hề có một bóng người. Gọi điện thoại cho mọi người một lượt, nhưng không có ai trông thấy cậu ấy.
"Đứa ngốc này, rốt cuộc đã đi đâu vậy?"
Mới vừa ra khỏi phòng luyện tập, không ngờ lại nhìn thấy vẻ mặt đang lo lắng của Ngô Diệc Phàm, "Anh Lộc Hàm, Nghệ Hưng đâu?"
Lộc Hàm tức giận, trừng mắt nhìn hắn một cái, không muốn nhiều lời, liền vòng qua người hắn chuẩn bị bỏ đi.
"Lộc ca, tôi rất lo lắng, anh nói cho tôi biết em ấy đang ở đâu đi mà?" Ngô Diệc Phàm bắt lấy cánh tay Lộc Hàm, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
Nghe vậy, Lộc Hàm lạnh lùng nhếch cao khóe miệng, "Chẳng lẽ tôi không lo lắng hay sao? Người khiến cho em ấy mất tích không phải là cậu sao? Như thế nào? Bây giờ còn chạy đến đây hỏi tôi?"
Lộc Hàm giật ra khỏi bàn tay Ngô Diệc Phàm, lạnh lùng bước đi.
Một mình Trương Nghệ Hưng thẩn thờ đi trên đường phố rộng lớn, trong đầu không ngừng xuất hiện những hình ảnh đã nhìn thấy trên TV vào buổi sáng, đi qua một trạm xe buýt, trên biển quảng cáo chính là khuôn mặt mỉm cười mê người của Ngô Diệc Phàm.
Bất tri bất giác đứng ngây người tại chỗ, ngơ ngác nhìn người nọ.
"Nếu không vui thì nên khóc một trận cho thoải mái đi!" Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau, Trương Nghệ Hưng lập tức quay đầu lại, vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt từ trong balo lấy ra một bộ quần áo con trai, đưa đến trước mặt cậu, "Thay đi!"
Trương Nghệ Hưng vào trong nhà vệ sinh ở trung tâm mua sắm thay ra bộ quần áo mà Phác Xán Liệt đã chuẩn bị cho cậu, mới vừa bước ra, đã bị Phác Xán Liệt kéo lên chiếc moto của mình, còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn đội lên trên đầu một chiếc nón bảo hiểm.
"Xán Liệt, em đưa anh đi đâu vậy?"
"Đi đến một nơi mà có thể khiến cho anh vui vẻ."
Chiếc moto chạy đến một sân bóng rổ nhỏ trong trường đại học, trên sân bóng, một nhóm thiếu niên trong đồng phục học sinh đang chơi bóng, trong đó có một người vừa nhìn thấy Phác Xán Liệt, liền mỉm cười vẫy tay với hắn.
"Xán Liệt, em biết bọn họ sao?"
"Mấy ngày nay anh luôn bận rộn, em cũng chỉ có thể một mình đi dạo xung quanh, sau đó ở tại nơi này đã quen biết bọn họ."
Nghe vậy, Trương Nghệ Hưng có chút áy náy, lén nhìn hắn.
"Không có sao đâu! Hôm nay em dẫn anh đến đây là muốn anh vui vẻ, nếu lại để cho anh lộ ra vẻ mặt này, em đây cũng quá thất bại rồi." Phác Xán Liệt khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ của Trương Nghệ Hưng, mỉm cười rạng rỡ.
"Nghệ Hưng, bắt đầu từ bây giờ, anh hãy quên đi chuyện của Nghệ Thiên, chỉ làm một học sinh trung học bình thường, vui vẻ đến chơi bóng trên sân trường đi!"
"Ừ!" Trương Nghệ Hưng gật đầu, mỉm cười híp mắt.
Cùng thời khắc đó, Ngô Diệc Phàm đang ngồi trong phòng chủ tịch, người đối diện vẫn giữ nguyên khuôn mặt không hề biểu lộ cảm xúc như trước, càng nhìn càng khiến cho người ta cảm thấy buồn bực.
"Về tin tức buổi sáng, tôi đã chuẩn bị cho cậu một lời giải thích vô cùng hợp lý." Kim Thành Nguyên nhàn nhã tựa lưng vào chiếc ghế ngồi, không nhanh không chậm mở miệng nói.
"Thực xin lỗi, đã mang đến rắc rối cho ngài." Ngô Diệc Phàm thở dài, nhưng cũng không có ý định giải thích với người kia.
"Rắc rối? Thành thật mà nói, việc cậu hẹn hò cùng Rache, thật ra cũng không gây thiệt hại đến lợi ích của công ty, nhưng điều khiến tôi cảm thấy hứng thú hơn chính là, cậu thật sự hẹn hò cùng Rache sao?"
Nghe vậy, Ngô Diệc Phàm không khỏi sửng sốt, một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng gật đầu.
"Tốt lắm, nếu đã như vậy, sân khấu tình nhân của cậu và Nghệ Thiên ở buổi buổi diễn của công ty vào tháng sau sẽ bị hủy bỏ."
"Tại sao?" Ngô Diệc Phàm bỗng nhiên kích động, quát lớn một câu.
"Theo mối quan hệ hiện tại của cậu cùng Rache, tôi không nghĩ rằng sân khấu tình nhân của cậu và Nghệ Thiên còn có thể mang đến lợi ích gì cho công ty."
"Tuy nhiên khi hủy bỏ màn trình diễn này, tôi sẽ có cớ..."
Còn chưa nghe hết câu, Ngô Diệc Phàm đột nhiên thở dài, "Quên đi, chủ tịch, tôi còn có việc, đi trước."
Không để ý đến ánh mắt nghi hoặc của Kim Thành Nguyên, Ngô Diệc Phàm vội vàng đứng dậy rời khỏi phòng chủ tịch.
Trương Nghệ Hưng dựa người vào hàng rào chắn bên ngoài sân bóng rổ, há miệng thở hổn hển, Phác Xán Liệt ở bên cạnh còn chu đáo đưa cho cậu một chai nước khoáng.
"Xán Liệt, cám ơn em." Trương Nghệ Hưng đón lấy chai nước khoáng, lộ ra một nụ cười vô cùng đáng yêu.
"Không phải chỉ là một chai nước khoáng thôi sao?" Phác Xán Liệt giả vờ ghét bỏ nhìn cậu một cái, rồi quay đầu về phía khác.
"Điều anh nói không phải nước khoáng, mà là..."
"Được rồi được rồi, Nghệ Hưng, em rất đói! Chúng ta đi ăn gà rán được không?" Phác Xán Liệt làm nũng, tựa đầu lên vai Trương Nghệ Hưng, người kia đành miễn cưỡng gật đầu.
Từ cửa hàng gà rán đi ra, ngoài trời đã xẩm tối, chiếc moto của Phác Xán Liệt chạy nhanh về ký túc xá, từ đằng xa, Trương Nghệ Hưng đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng bên ngoài cửa đi tới đi lui.
"Nghệ Hưng." Vừa nhìn thấy Trương Nghệ Hưng trở về, Ngô Diệc Phàm lập tức chạy lại phía cậu.
"Anh mau cách cách xa anh ấy một chút." Không đợi Trương Nghệ Hưng kịp lên tiếng, Phác Xán Liệt đã đưa tay kéo cậu về phía sau.
"Cậu tránh ra, tôi có chuyện phải nói với Nghệ Hưng." Ngô Diệc Phàm khó chịu nhìn Phác Xán Liệt.
"Có cái gì mà nói? Muốn nói thì trở về nói với bạn gái của anh đi." Phác Xán Liệt nói xong liền dẫn Trương Nghệ Hưng đi lên lầu.
"Nghệ Hưng!" Sợ Trương Nghệ Hưng cứ như vậy mà bỏ đi, Ngô Diệc Phàm vội vàng kéo tay cậu lại.
"Anh buông anh ấy ra!"
Một lúc lâu sau, Trương Nghệ Hưng đột nhiên lên tiếng, "Ngô Diệc Phàm."
Nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn khác thường của cậu, Ngô Diệc Phàm bỗng nhiên có một loại dự cảm không lành, "Nếu anh sớm nói cho em biết anh đã có bạn gái, thì em đã không cho rằng những lời bông đùa của anh là sự thật."
Sau khi nghe những lời này của Trương Nghệ Hưng, Ngô Diệc Phàm chỉ biết đứng ngẩn người tại chỗ, ngay cả khi cậu bị Phác Xán Liệt dẫn đi, hắn cũng không hề hay biết.
"Nghệ Hưng, có phải anh đã mang đến đau buồn cho em rồi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro