🗼 Chap 68 🗼
"Này, bà Yoo, mặc dù bà và tôi có quan hệ cá nhân tốt, nhưng tôi chỉ có thể làm theo thủ tục vì công việc."
Bà Yoo đã trở nên lo lắng khi nghe ông ta nói vậy: "Ông Lee, anh không thể thấy chết không cứu!"
Bên kia im lặng một lúc rồi nói: "Cách duy nhất bây giờ là hòa giải. Chỉ cần anh ấy không truy cứu thì tính nghiêm trọng của vụ án sẽ bớt phức tạp hơn."
Vẻ mặt bà Yoo rối bời, sau khi cúp điện thoại, bà ta quay lại, nhìn con trai và ngừng nói.
Jinyoung khép hờ đôi mắt, đối với mẹ mình, anh ta thực sự không muốn nói thêm lời nào. Vì vậy, anh ta đứng lên và nói: "Thế giới này có quy tắc riêng, và không phải ai cũng có thể hành động tùy tiện. Nếu làm sai, mẹ sẽ phải trả giá."
Anh ta định rời đi, và bà Yoo ngay lập tức hét lên: "Jinyoung! Mẹ đã làm tất cả những điều này vì con!"
"Vì con?"
Jinyoung bật cười, đứng đó không quay đầu lại: "Mẹ là vì thể diện của mình. Bà Yoo sao có thể thua con dâu đã bị bà ta ruồng rẫy? Để thể hiện thân phận bà chủ của mình, thể hiện quyền lực của mình, mẹ đã hạ bệ người ta bằng cách khiến người ta bị bắt cóc vô cớ như vậy. Tuy nhiên, đừng quên cô ấy bây giờ không còn là con dâu nhà họ Yoo nữa, mà là vợ của Jungkook."
Khi nói điều này, đôi mắt của Jinyoung hiện lên một tia lạnh lùng.
"Jinyoung! Mẹ biết rằng mẹ không nên làm điều này, điều đó khiến mẹ thực sự mệt mỏi! Nhưng bây giờ còn phải giúp mẹ nghĩ cách khắc phục!" Bà Yoo thực sự hoảng loạn, bà nghĩ ông Lee cũng sẽ giúp bà như trước đây, mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện của bà ta. Ai mà biết được, Jungkook lại không dễ động đến đến vây.
Jungkook chậm rãi quay đầu lại: "Cảnh sát trưởng Lee đã đưa ra kiến nghị gì?"
Bà Yoo quay mặt đi với vẻ mặt mất tự nhiên: "Ông ấy nói, điều tốt nhất bây giờ là... hòa giải."
Phương pháp này cũng được Jinyoung đã lường trước. Anh ta thản nhiên nói: "Cộng với lần trước, đây là lần thứ hai. Mẹ nghĩ anh ta sẽ đồng ý sao?"
Bà Yoo sững sờ, vừa nghĩ vừa biết Jungkook giàu có như vậy sẽ không thiếu tiền bồi thường! Vì vậy, bà ta đã suy nghĩ mất một lúc, cuối cùng bà ta đơn giản thốt lên "Quên nó đi! Để họ bắt người mẹ này đi tù đi! Dù sao thì, tôi không còn sống nữa! Tôi đã làm rất nhiều điều cho con trai tôi, nhưng cuối cùng tôi nhận lại chỉ là những lời phàn nàn. Thà chết đi còn hơn! "Vừa nói bà ta vừa khóc.
Jinyoung lạnh lùng liếc nhìn, trên trán nổi lên gân xanh yếu ớt nhảy vài cái. Anh ta quay người đi về phía cửa, bà Yoo đang lo lắng, bà ta thật sự sợ con trai mình bỏ mặc nên vội vàng đuổi theo: "Jinyoung, con đi đâu vậy?"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Đi tới gặp người mà mẹ ghét để cứu mẹ."
Bà Yoo sững sờ, biểu cảm trên mặt rất phong phú.
Sau khi tìm kiếm các báo cáo đồ ăn trực tuyến,Jimin cuối cùng đã đặt được một nhà hàng Hoa Sen, cậu ngay lập tức gọi điện đặt chỗ.
Điện thoại bên này vừa đặt xuống, điện thoại bên kia đã nhanh chóng gọi tới.Jimin lập tức cầm lên, sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc bên trong, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó đứng dậy cầm lấy cốc nước đi đến phòng đựng thức ăn.
Sau khi đóng cửa lại, cậu quay đầu lại nói: "Tôi chỉ muốn giao mọi chuyện cho cảnh sát. Tôi không muốn can thiệp nữa."
Ngập ngừng một chút, đầu dây bên kia nói: "Tôi xin lỗi."
Giọng điệu của anh ta thật trang trọng, đây là thái độ chân thành nhất mà anh ta từng dùng sau khi họ gặp lại nhau.Jimin nhíu mi, cậu muốn đồng ý lời xin lỗi chân thành như vậy. Tuy nhiên, cậu không muốn mạo hiểm với bản thân và con trai mình nữa.
Cậu nhẹ nhàng nói: "Tôi xin lỗi,Jinyoung."
Như không ngờ cậu sẽ từ chối,Jinyoung hỏi không chắc: "Cô không phải Jimin sao? Có phải là Jimin nhân hậu trong trí nhớ của tôi không? Cho dù bà ấy có sai như thế nào, bà ấy cũng đã già, cậu nỡ lòng để bà ấy phải ngồi tù sao? "
Jimin như bị đâm vào tim!
Câu này tương đương với việc xóa sổ tất cả những gì trước đây bọn họ từng yêu sâu đậm, nhưng hiện tại lại trở thành hoài nghi. Jimin hồi lâu không lên tiếng, môi run run, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ôm chặt lấy điện thoại.
"Cậu phải nhìn bà ấy vào tù thì mới hết hận thù sao? Jimin, cậu trở nên ích kỷ như vậy từ khi nào vậy?"
Jimin hai tay cũng bắt đầu run lên, lồng ngực như bị thứ gì đó chặn lại, một hơi đều bị kẹt ở đó, không thể động đậy lên xuống hành hạ cậu. Cho dù cậu có ngàn vạn bất bình, nhưng khi đối mặt với câu hỏi của Jinyoung, cậu không thể giải thích được một câu!
Cậu biết lý do.
Cậu biết mình nợ anh ta những gì, cô không thể biện minh và bào chữa cho mình, kể cả bất cứ thứ gì.
Người ở đầu dây bên kia rõ ràng là giọng điệu thất vọng: "Tiền bạc và quyền lực đã khiến cô trở nên như thế này sao? Là vợ của Jungkook, cậu không thèm dùng lòng tốt để ngụy trang cho mình nữa. Vì vậy, cho dù tôi có gọi điện đến cầu xin, cậu cũng có thể nhẫn tâm khước từ, ha ha ha... "Anh ta bật cười khùng khục:" Tôi thật ngốc. Sau bao nhiêu năm tôi mới hiểu được điều này. "
Jimin hai mắt đỏ hoe, nỗi đau mấy năm trước nay chồng chất lên nhau, cậu đã thở không ra hơi từ lâu, sắp ngạt thở chết mất!
"Vì cậu không định tha cho bà ấy, nên, chúng ta hãy gặp lại nhau tại tòa." Ngay khi anh ta định cúp máy, anh ta như thể nhớ ra điều gì đó liền lên tiếng nhắc nhở: "À, đúng rồi, tôi nghĩ là tôi phải nhắc cậu chuyện này Jungkook và Sungwoon cũng có liên quan, giới truyền thông nhất định sẽ vào cuộc. Lúc đó, những điều về con trai cậu chắc chắn cũng sẽ được chú ý. Người lớn thế nào cũng không quan trọng, cô nên nghĩ xem bọn trẻ có thể chịu bao nhiêu lời đàm tiếu. "Sau đó, anh ta cúp máy.
Jimin vẫn duy trì tư thế trả lời điện thoại vừa rồi, cứng ngắc đứng ở nơi đó, hồi lâu không có phản hồi.
...
Sau cuộc họp,Jungkook bước ra khỏi phòng họp, NamJoon đang báo cáo cho anh về hành trình tiếp theo. "Anh Jeon, có một cuộc phỏng vấn về chủ đề phát triển công ty vào lúc 3 giờ chiều, và lúc 4 giờ là buổi họp mặt khen thưởng nội bộ dành cho những nhân viên xuất sắc do nhiều bộ phận lựa chọn..."
Jungkook dừng lại, ánh mắt nhìn vào người đang ngồi trên ghế salon gần đó.
NamJoon nhìn theo ánh mắt của anh, vừa nhìn thấy Jimin, anh ta đã tự động hiểu: "Tôi về làm việc trước. Tôi sẽ thông báo cho anh trước khi phỏng vấn."
Jungkook không có phản ứng gì, nhìn người phía trước ngồi ở đó một hồi, sau đó chậm rãi đi tới, rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh cậu.
Jimin tâm trạng có chút phiền muộn, nụ cười trên mặt trông rất bất đắc dĩ, lúc nào cũng cụp mắt xuống, giống như sợ bị phát hiện đôi mắt sưng đỏ.
"Tôi nghĩ... chuyện của bà Yoo, hãy quên nó đi." Cậu nói nhẹ nhàng, không hề nhìn lên.
Jungkook chỉ nhắm mắt lại, đôi chân dài tao nhã khoanh lại một chỗ, cánh tay thản nhiên đặt ở lưng ghế sau lưng cậu, giọng nói không ấm áp cũng không lạnh lùng: "Tại sao?"
Jimin tiếp tục nói: "Chỉ là không muốn làm cho tình hình tệ hơn... Hơn nữa, tôi cũng không muốn làm tổn thương anh."
Jungkook cong môi liếc cô một cái: "Có người đang uy hiếp cậu?"
"Không." Cậu lắc đầu và phủ nhận.
Jungkook chậm rãi thay đổi tư thế ngồi: "Jimin,"
Jimin sững sờ, ngẩng đầu tập trung vào anh.
Anh hiếm khi gọi cô bằng tên của cậu, nghe tên của chính mình từ miệng anh cảm thấy... hơi lạ.
"Đến bây giờ cậu còn nhớ rõ thân phận của mình không?"
Jungkook hoàn toàn không để ý đến những nhân viên đi qua, giọng điệu vẫn lạnh lùng đến mức khiến người ta hiểu nhầm là anh không có cảm tình: "Nếu quên, tôi sẽ nhắc lại."
Anh nhìn lại, ánh mắt không chút ấm áp rơi trên người cậu: "Cậu là vợ Jeon Jungkook tôi, cậu là phu nhân của chủ tịch JJK, cô là mợ trẻ của nhà họ Jeon! Người nào dám động cậu chính là đánh vào mặt tôi! Cậu đã hiểu chưa? "
Jimin sững sờ tại chỗ, nghe được anh tuyên bố hống hách, lồng ngực không ngừng đập. Cảm giác được bảo vệ và nắm giữ trong lòng bàn tay của người khác đã lâu rồi cậu chưa cảm nhận được. Giờ phút này, cậu thậm chí bắt đầu nghi ngờ rằng cậu và anh không hề diễn kịch! Dù vậy, cậu cũng hy vọng vở kịch này có thể kéo dài mãi mãi, không bao giờ có chuyện hạ màn.
Ý thức được suy nghĩ của mình,Jimin bị chính mình làm cho hoảng sợ.
Cậu nhanh chóng hạ tầm mắt xuống và không thể tin được rằng cậu sẽ thực sự nghĩ về Jungkook...
Jimin thực sự hoảng sợ, Jungkook và cậu căn bản là người đến từ hai thế giới, nhưng vì một ngã rẽ sai lầm mà tạm thời đi cùng nhau, sớm muộn gì cũng phải phân biệt thân phận của nhau.
Thấy cậu im lặng và cúi đầu rất thấp,Jungkook nhướng mày: "Cậu không nghe rõ sao?"
"Không!"
Jimin nhanh chóng phủ nhận, cậu không muốn bị cảm xúc khó giải thích trong lòng lần nữa ảnh hưởng. Nhưng mà khi ngẩng đầu lên, cậu không dám nhìn vào mắt anh! Vừa gặp nhẹ hai má sẽ lập tức đỏ lên, vội vàng cúi đầu xuống.
"Vậy?" Anh đang đợi câu trả lời của cô.
Jimin quay đầu lại, hai má đỏ bừng.
Chết tiệt, chắc chắn cậu bệnh rồi!
Jungkook nhìn cậu chằm chằm, tưởng cô đang muốn cự tuyệt, anh lập tức lạnh mặt: "Ừ tốt, rất tốt, rất tốt. Bây giờ cô còn có thể đưa ra những ý kiến khác tôi rồi."
Anh chậm rãi đứng dậy, đút hai tay vào túi quần: "Tôi ngưỡng mộ những người không đồng ý với tôi, ít nhất, nó khiến tôi cảm thấy quá trình chinh phục không quá nhàm chán."
Jimin trong lòng cười thầm, cậu vội vàng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt mù sương nhìn anh.
Có phải cậu đã mắc sai lầm?
Jungkook không muốn nói thêm, đôi chân dài chậm rãi rời đi,Jimin lập tức đứng dậy kéo lấy anh: "Tôi không có ý đó."
Jungkook không quay người lại mà quay đầu quét mắt nhìn cô, khóe môi cong lên có chút không vui: "Vậy cậu có ý gì?"
"Tôi..." Jimin nhất thời không biết phải nói gì, làm sao cô có thể thú nhận với anh một chuyện mà cậu còn không biết nói ra như thế nào? Vì vậy, cậu chỉ nói: "Tôi có lý do của mình, mong anh hiểu cho." Nhìn ánh mắt anh trở nên lạnh hơn, Jimin biết anh sắp nổi cơn tức giận, vội vàng tiếp lời, lo lắng nói: " Đó là sự thật! "
Jungkook nhìn cậu nói: "Vì Jinyoung?"
Jimin sửng sốt, lập tức lắc đầu: "Đương nhiên không phải!"
Yên lặng nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, nỗi giận toát ra từ người Jungkook cũng từ từ giảm xuống. Cậu là một người đơn giản, có thể anh không đoán được suy nghĩ của cậu, nhưng anh có thể biết được cậu có nói thật hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro