[LONGFIC] Khuynh Thế Hoàng Phi [Chap 37], YoonSic l
Chap 37
YoonA đứng trầm ngâm một hồi trước gian đồ hàng ở siêu thị.
Nhìn lướt qua tất cả những hộp sữa trưng trên kệ, YoonA cẩn thận cầm từng hộp một, đọc kĩ công dụng, thành phần dinh dưỡng, nước sản xuất. Jessica đã mang thai đến tháng thứ tư, tuy bụng cô vẫn còn khá phẳng nhưng cũng nên uống những loại sữa này để cung cấp thêm dinh dưỡng cho cả hai mẹ con rồi.
Tuy nói là xem cẩn thận, nhưng YoonA cũng chẳng biết nên chọn loại nào thì tốt nhất, cô thấy hộp nào cũng như hộp nào, hoa hết cả mắt.
Vì vậy, để khỏi bỏ sót, mỗi hãng cô lại chọn một hộp và bỏ tất vào xe đẩy hàng.
Thở phào, YoonA toan bước ra phía quầy thanh toán, nhưng bước chân cô chợt dừng lại khi đi qua khu đồ cho em bé.
Tần ngần một lúc, YoonA cũng không ngăn nổi bước chân mình bước vào khu đó, một không gian tươi sáng, tràn ngập sắc màu ùa lấy cô.
Trên khắp các gian hàng, đồ chơi, quần áo, sữa tắm, tã,… bày la liệt, vô cùng bắt mắt và dễ thương.
YoonA mỉm cười, cô cầm một cái áo của trẻ mấy tháng tuổi lên, vuốt nhẹ, cảm giác mát rượi của sợi cotton khiến lòng cô lâng lâng.
Tự nhủ, cũng chỉ mấy tháng nữa thôi, em bé sẽ chào đời.
Em bé.
Không biết nghĩ gì, YoonA chọn thêm mấy bộ quần áo, một ít đồ chơi xà lúc lắc rồi mới ra thanh toán.
Cách đó không xa
- Tae à, Tae bảo em có hợp làm mẹ đỡ đầu cho đứa bé không?- Fany vừa khoác tay TaeYeon đi vào siêu thị, vừa bĩu môi thắc mắc.
- Ờ….thì tất nhiên là….có rồi….Em không làm được thì ai làm được nữa!- Tae cười khì khì và trả lời, nói dối một cách trắng trợn.
- Thật chứ? Em biết mà!- Fany tươi rói rói rồi kéo tay Tae đi nhanh hơn đến quầy đồ em bé - Mau mau đi chọn đồ cho em bé thôi.
- Chọn đồ? Fany à, những sáu tháng nữa đứa bé mới ra đời mà!- Tae ngao ngán.
- Mặc kệ, em thích mua luôn từ bây giờ cơ! Đồ sơ sinh dễ thương lắm mà! – Fany vùng vằng.
- Tae biết, nhưng em không thấy thừa sao? YoonA cậu ấy chắc sắm cho hai mẹ con Jessica cả một cái kho đồ rồi ấy, đâu cần đợi đến lượt em mua.
- Tae nói cũng đúng…..- Fany tiu nghỉu, nhưng lại nhanh chóng cười tươi- Nhưng mà, kể cả thế, em vẫn mua. Quà của mẹ đỡ đầu bao giờ cũng ý nghĩa hơn! Điiiiiiiiiiii~~
- Ôi….- Tae ngửa đầu lên trời kêu than. Cả hai bước về phía khu trẻ em, bước chân của Fany khựng lại khi thấy bóng dáng quen thuộc của YoonA đang loay hoay hì hụi trong đó.
- Em sao thế?- Tae thắc mắc.
- Tae à, kia có phải YoonA không?
- Đâu???- TaeYeon kiễng lên ngó nghiêng, nhận ra cái dáng cao cao gầy gầy đấy đang cười một mình ở góc quần áo.- Cậu ấy làm gì ở đây nhỉ?
- Còn để làm gì nữa!- Fany cốc yêu đầu Tae - Để mua đồ cho mẹ con Jessica chứ sao!
- Không ngờ tên đó cũng sến như em vậy!- Tae lè lưỡi trêu chọc Fany, cô bặm môi dọa lại cô ấy rồi cả hai khẽ núp vào một góc, đứng quan sát YoonA đang lén lút chọn đồ. TaeYeon có thể thấy rõ ánh nhìn nửa ngưỡng mộ nửa ghen tị của Fany, cô mỉm cười xoa đầu cô ấy:
- Sao? Em có còn muốn mua đồ tặng quà nhân danh mẹ đỡ đầu không?
- Em....- Fany tiu ngỉu, TaeYeon nói đúng, YoonA đã quá chu đáo rồi, cô còn cần phải lo lắng gì nữa.- Không, em sẽ vẫn mua.
- Ơ....- Tae nghệt mặt khi Fany kéo cô đi.
- Chúng ta sang khu trung tâm mua sắm khác.- Fany vênh mặt lên – Em nhất định phải mua được đồ đẹp hơn YoonA. Tae cứ đợi đấy.
Một nụ cười nở trên môi cô, đôi chân không điều khiển tự động bước theo cái cô gái ngốc nghếch đó.
--------------------------------------@@------------------------------------
YoonA đặt túi lên bàn, mấy thứ đồ trẻ em rơi ra. Vừa lúc quản gia Kim cũng bước vào và nhìn thấy, bà bật cười trước sự ngốc nghếch của cô. Ngượng ngùng, YoonA dí mấy thứ đó xuống đáy túi vào buộc chặt lại, để riêng ra một góc.
- Bà đừng hiểu nhầm, tôi mua..tặng cháu ấy mà.- YoonA chữa ngượng, lôi mấy hộp sữa ra, xem cẩn thận liều lượng rồi pha cho Jessica một cốc sữa nóng, cô mang lên phòng cô ấy.
Gõ cửa.
Không có tiếng trả lời.
Gõ lần thứ hai.
Vẫn không có động tĩnh gì.
YoonA vặn chốt cửa, bước vào.
Chăn màn đã được gấp gọn, Jessica không có trong phòng.
YoonA đặt cốc sữa lên bàn, tự hỏi không biết Jessica đi đâu. Cô tìm ngoài ban công, phòng tắm nhưng vẫn không thấy cô ấy.
Chạy vội xuống nhà, YoonA hỏi bà Kim dồn dập:
- Bà Kim, Sica đâu rồi?
- Tiểu thư đã ra ngoài từ lúc sáng sớm rồi ạ.
- Cái gì? Sao bà lại để cô ấy ra ngoài một mình!- YoonA quát lên, nỗi sợ hãi và lo lắng xâm chiếm tâm hồn cô. YoonA sợ, sợ Jessica sau khi đọc bức thư nhận ra Yoong đã chết, không còn gì níu kéo nữa cô ấy sẽ làm chuyện dại dột. Chuyện đó có thể xảy ra lắm!
- Dạ..nhưng tiểu thư nhất quyết đòi đi.
- Đáng lẽ ra bà phải báo cho tôi chứ?! Lỡ có chuyện gì xảy ra với cô ấy thì sao?- YoonA bực bội, cô lấy điện thoại ra để gọi cho Jessica, vừa gọi vừa bước về phía cánh cửa toan ra ngoài tìm kiếm cô ấy.
Cánh cửa bật mở.
Jessica bước vào, đụng YoonA, cô nhìn cô ấy, vô cùng ngạc nhiên.
- Thưa cô, tôi chưa nói hết.. Tôi đã báo cho nhị tiểu thư và cả hai tiểu thư cùng ra ngoài.- Bà Kim từ tốn giải thích trong khi YoonA tay vẫn cầm điện thoại, sững sờ đứng nhìn Jessica trước mặt cô.
- Yoon sao thế?- Sica cất tiếng hỏi, nhìn YoonA bằng đôi mắt nâu to tròn của mình, một nụ cười nở trên môi cô.
YoonA mấp máy môi, không biết nói gì. Nỗi sợ hãi trong lòng cô tan thành mây khói, tâm trạng khá hẳn lên, cô thở phào, lo lắng hỏi Sica:
- Em đã đi đâu vậy? Tại sao không chịu nghỉ ngơi, sao không nói cho Yoon biết?
Jessica nhìn vào đôi mắt sáng của YoonA, lòng cô quặn lại khi thấy nỗi lo lắng và có chút hoảng hốt hằn rõ trên từng ánh mắt đó. Jessica cúi đầu, cô thấy có lỗi với YoonA, ngẩng lên và trả lời nhẹ nhàng:
- Em ra ngoài dạo phố với Krystal, đã lâu lắm rồi, em không đi mua sắm. Ở nhà mãi, em thấy chán lắm. Hơn nữa, nếu tâm trạng em thoải mái, cũng sẽ rất tốt cho em bé.
- Em.....- YoonA ngạc nhiên vô cùng, Jessica bình phục nhanh như một phép màu, đôi mắt nâu trong veo ngày nào YoonA còn nhớ kể từ lần đầu tiên cô gặp Sica đã tràn đầy sức sống như nó phải thế, không còn mông lung, mơ hồ nữa.
- Yoon lo lắng cho em sao?- Jessica hỏi nhỏ, ánh mắt bối rối, cô nắm nhẹ gấu tay áo YoonA và mỉm cười – Em xin lỗi, đáng lẽ ra....Em không nên như thế, em nên nói với Yoon......
Lòng YoonA vô cùng ấm áp, sao cô có thể giận cô ấy được chứ, chỉ có cô mới là người đáng trách vì không hiểu cô ấy. YoonA nở nụ cười, cô dắt Jessica vào trong và đỡ cô ngồi xuống:
- Em chắc đói rồi, Yoon lấy bữa sáng cho em nhé.
- Em ăn với Krys rồi.- Sica cười.
- Vậy em ăn chút hoa quả nhé?
- Ừm.....- Jessica gật đầu, ngồi chống tay nhìn YoonA quay lưng lại và gọt rửa hoa quả. Cô bỗng thấy ấm áp và bình yên đến mức lạ thường khi nhìn YoonA ân cần chăm sóc cho cô. Vô thức, Jessica bước lại gần YoonA.
- Em làm gì vậy? Ngồi đó nghỉ đi.- YoonA ngạc nhiên.
- Em muốn xem Yoon làm.- Jessica trả lời.
- ......- YoonA nhìn Sica một hồi làm cô đỏ mặt.
- Nhìn hoài vậy?
-.....Không có gì. Lạ quá thôi.- YoonA bật cười, trả lời rồi tiếp tục gọt táo.
Jessica nhìn YoonA, nhìn từng đường nét hoàn hảo trên gương mặt thanh tú ấy. Trông YoonA gầy và tiều tụy đi rất nhiều, hóa ra, không chỉ mình cô ốm và đau khổ, mà còn có người cũng rất ốm, gầy đi và đau hơn cô nhiều.
- Em xin lỗi.....- Jessica cất tiếng nhỏ nhẹ, đôi mắt long lanh không rời YoonA.
- Sao em lại xin lỗi?- Cô ấy hỏi.
- Vì em...không tốt, em đã đối xử lạnh nhạt với Yoon, đã chỉ biết nghĩ đến nỗi đau của bản thân mà không nghĩ đến Yoon, nghĩ đến con. Em đã làm tổn thương Yoon, khiến Yoon phải lo lắng, buồn rầu vì em.....- Jessica đáp, từng lời cô nói như liều thuốc công dụng nhất xoa dịu trái tim đã chịu quá nhiều nỗi đau của YoonA, im lặng, không nói gì.
- Yoon à......- Jessica cảm giác nước mắt đang trực trào từ khóe mắt mình.- Từ giờ, em sẽ là một vị hôn thê tốt, một người mẹ tốt........
YoonA nhìn Jessica, một tay cô đưa lên, chạm vào má Jessica.
Nhưng cô ấy lại giật mình, như lùi lại.
Không phải vì Jessica né tránh hay gì, mà là cô không nghĩ YoonA lại làm vậy, điều đó khiến cô có chút bất ngờ.
Cô không biết, hành động nhỏ của mình đã khiến đứa trẻ tội nghiệp kia tổn thương, hụt hẫng.
“Cô ấy...vẫn không có gì với mình...”
YoonA rụt tay lại, mỉm cười khổ sở:
- Em ngốc lắm, đừng nói vậy, là do Yoon tự nguyện chăm sóc em.
- Yoon...Em xin lỗi....- Jessica nhận ra mình vừa làm một chuyện vô cùng ngu ngốc.
- Không sao mà.
YoonA đẩy Jessica ngồi vào bàn, đặt đĩa hoa quả xuống:
- Em ăn đi.
Jessica gật đầu hạnh phúc và ăn vô cùng ngon miệng, YoonA nhìn cô ăn.
Nỗi xót xa vẫn không hề nguôi ngoai, cô ấy có lẽ mãi chỉ có hình bóng cậu ấy trong lòng.
Cô không muốn là người thay thế, không hề.
YoonA đứng dậy và tìm cách trốn tránh:
- Em ăn đi nhé, có gì gọi bà Kim giúp, giờ Yoon phải đến công ty, hôm nay em phải tự lo đấy, Yoon không đến được nữa đâu.
Jessica chưa kịp nói gì, mới buông chiếc dĩa ăn xuống thì YoonA đã vội bước ra ngoài cửa.
“Người ta còn chưa kịp chào mà.”
----------------------------@@----------------------------
YoonA bước vào văn phòng riêng của mình, nhìn đống hồ sơ chất cao như núi, thở dài một cách chán nản, cô quăng cái cặp của mình qua một bên và bắt đầu ngồi vào bàn làm việc.
Ba tháng qua, vì bận chăm sóc Jessica, YoonA hầu như không hề đến công ty, mọi chuyện đều một tay TaeYeon và ban quản trị tiếp quản. Tuy vậy, vẫn còn nhiều thứ xếp lại để chờ YoonA đến quyết định, vì thế việc này dồn việc kia, YoonA giờ như một cái chong chóng bị quay tít trong đống hỗn độn ấy.
Suốt từ sáng, cô tham dự không biết bao nhiêu cuộc họp, gặp bao nhiêu đối tác, kí duyệt bao nhiêu cái hồ sơ nữa.
“Phịch!”
Thả người xuống ghế sô pha, YoonA đặt tay lên trán và nằm nhắm mắt, tính chợp mắt một lúc, giờ mới năm giờ, vẫn còn khá sớm.
- Tổng giám đốc, ngài có một cuộc gặp với đối tác bên công ty ABC vào mười lăm phút nữa.
Tiếng cô thư kí nói vào micro vang lên, YoonA giật mình, thở dài ngao ngán, cô biết mình khó mà được nằm nghỉ vào ngày hôm nay. Công việc thực sự còn rất nhiều.
YoonA nhớ cô ấy, tự hỏi không biết giờ này cô ngốc đó đang làm gì hay lại ngồi ngẩn ngơ như trước.
Lấy điện thoại ra, di di cái màn hình, YoonA không biết có nên gọi hay không.
Cuối cùng cô lại cất chiếc iphone vào túi áo, hít thở đều đều để vơi đi nỗi xót xa trong lòng. Cô lao vào làm việc.
-------------------------------------@@------------------------------
Suốt bốn ngày liền, YoonA không về nhà.
Cũng chẳng đến thăm Jessica.
Cô ở luôn tại văn phòng công ty, mọi sinh hoạt suốt bốn hôm đều diễn ra trong căn phòng riêng của YoonA ở tập đoàn họ Im.
Cô không muốn ngừng làm việc bất kì một giây nào, vì cô biết, cô sẽ lại nghĩ ngay đến Jessica nếu không tập trung và rảnh rỗi.
Hơn nữa cô còn rất nhiều chuyện phải làm, cô bận lắm.
Mỗi ngày vào lúc 9h30 tối, YoonA lại gọi điện cho Jessica, hỏi thăm và dặn cô đi ngủ sớm, rồi nhanh chóng cúp máy, ra chiều rất bận rộn, nhưng tuyệt nhiên không thể hiện rằng mình đang rất mệt mỏi trong ống nghe.
- Yoon à~.- Jessica vội nhấc máy khi biết YoonA gọi đến.
- Ừm, em chuẩn bị đi ngủ chưa?- YoonA hỏi đều đều, đứng nhìn thành phố Bắc Kinh qua cửa kính văn phòng.
- Một lúc nữa em sẽ đi ngủ, em đang ngồi xem tivi với Krys.
-.............- YoonA im lặng.
- Yoon à......- Jessica cất tiếng trước.
- Gì vậy?
- Dạo này bận đến thế sao? – Một chút hờn dỗi, nhớ nhung vang lên trong từng lời của Sica. YoonA đang trốn tránh cô sao? Chưa bao giờ YoonA không ở bên cô suốt mấy ngày liền như vậy. Trước dù bận mấy cũng vẫn đến chăm sóc cô cơ mà.
- Ừm, công việc để nhiều ngày, dồn ứ lại.- YoonA khẽ thở dài. – Hôm nay em có nhớ uống sữa không?
- Có....
- Ừ. Đi ngủ sớm đi.- YoonA cười nhẹ.
- Khoan đã, Yoon à.
- Sao?
- Khi nào Yoon lại đến? Mấy hôm nay, Yoon không còn lo lắng cho em như trước nữa.- Lòng cô buồn rười rượi, thực sự không có YoonA bên cạnh, một ngày trôi qua với cô rất trống trải và nhàm chán.
- Yoon sẽ cố gắng thu xếp. – YoonA trả lời, chưa kịp để Jessica hỏi thêm, cô đã vội cúp máy và quăng điện thoại lên bàn, nằm vật ra sô pha, tự gặm nhấm nỗi sợ hãi một mình.
Jessica đã bình phục hoàn toàn, đâu còn cần đến cô nữa.
Cô ấy chỉ đối xử tốt với cô, vì đã ở bên chăm sóc cô ấy trong thời gian khó khăn, chỉ vì ân nghĩa và trách nhiệm của một vị hôn phu thôi.
Thừa nhận, YoonA thừa nhận cô đang chạy trốn.
Có lẽ, sau lần này, cô nên có một khoảng thời gian dài để lấy lại sự bình yên trong tâm hồn.
---------------------------------@@--------------------------
Như mọi ngày, YoonA quăng tập tài liệu lên bàn, nới lỏng caravat và lại thả mình lên chiếc ghế sopha như bao lần khác.
- Tổng giám đốc, lịch trình của ngài chiều hôm nay đã hết, đến 8h tối ngài có hẹn với công ty XYZ tại nhà hàng Diamond.
- Tôi tưởng có cuộc họp lúc 4h?- YoonA nhoài người lên trả lời.
- Cuộc hẹn đã được tạm hoãn thưa tổng giám đốc.
- Ngài nên về nhà nghỉ ngơi, đã hơn một tuần nay ngài không rời khỏi văn phòng rồi.
YoonA với tay tắt chiếc micro đi, cô thư kí nói cũng đúng.
Cũng ngót một tuần chưa về nhà, YoonA quyết định sẽ về đó tắm rửa và chợp mắt, lâu lắm rồi cô chưa được nằm lên chiếc giường quen thuộc của mình.
Lái xe để ở Garage, YoonA bước vào biệt thự riêng của mình, người quản gia vội vã chạy lại chào hỏi cô:
- Tiểu thư, cuối cùng người cũng về nhà rồi.
- Ừm, mấy ngày qua tôi bận quá, tôi muốn ngủ một giấc.- YoonA uể oải bước lên cầu thang.
- Dạ, nhưng thưa tiểu thư có….
- Biết rồi, Đừng ai làm phiền tôi.- YoonA gắt nhẹ, cô ngán ngẩm cái màn chào hỏi này quá.
Ông quản gia có vẻ bối rối, định thưa thêm nhưng lại sợ rồi thôi.
YoonA mở tung cửa phòng mình, cởi chiếc áo vest ra và quăng bừa đi đâu đó, bước về phía chiếc giường.
Cô nằm xuống, quờ chân quờ tay.
- Mẹ ơi!
“Bịch!!”
Ngã lăn xuống giường, YoonA vẫn chưa hoàn hồn, trên giường cô có người!
MA???!
YoonA nghểnh cổ lên, không phải ma, là người sống, vì đang thở phì phò thế kia cơ mà.
Thở phào nhẹ nhõm, YoonA lại gần hơn, khẽ kéo chăn một chút.
Mái tóc vàng óng, dài và tỏa sáng như ánh mặt trời lộ ra.
Cảm giá bình yên ùa về.
Là Jessica.
Cô mèo bé nhỏ đang nằm ngủ ngon lành trên giường YoonA, người cong lại như con tôm chín.
YoonA đưa tay lên, vuốt nhẹ những lọn tóc xõa trên gương mặt cô, vô tình làm cô giật mình tỉnh giấc.
Chớp chớp mắt, cô mở mắt ra hoàn toàn nhìn YoonA, dù đôi mắt có vẻ khó chịu vì còn buồn ngủ.
- Yoon về rồi à?- Jessica dụi dụi mắt, mỉm cười ngớ ngẩn với YoonA.
- Ừ, Yoon về ngủ. Sao em lại ở đây?
- Em đợi Yoon.- Jessica mỉm cười ngượng ngịu, cô nhớ YoonA.
- Tại sao không gọi cho Yoon trước? – YoonA ngồi xuống giường, nhìn vào mắt cô, hai bên má cô ửng đỏ.
- Yoon đâu có mở máy.
YoonA im lặng, cô quên mất điều đó.
- Thực ra.....Sáng nay em có đến công ty của Yoon, nhưng thư kí nói Yoon đang bận họp, ngồi đợi ở đó không tiện nên em đã dặn cô ấy, hoãn công việc chiều nay của Yoon.
- Em đợi...Yoon?
- Em nói rồi mà.- Jessica ra chiều giận dỗi.
-...... Yoon xin lỗi.- YoonA hạ giọng, cúi đầu xuống, cô thấy mình tệ quá.
- Phải, Yoon đáng trách lắm. Yoon có biết bao lâu rồi Yoong không đến thăm con và em không?- Jessica bĩu môi, kì nhẹ vào cái trán ương bướng của YoonA.
YoonA ngạc nhiên, sững lại nhìn Jessica. “Em và con....”
- Em nhớ Yoon lắm.....- Jessica nhẹ rướn người lên, ôm cổ YoonA.
- Con cũng rất nhớ Yoon.....- Những lời này thực sự xuất phát từ tận sâu đáy lòng Jessica, cô biết ngay lúc này, việc cần làm là xoa dịu đứa trẻ đang tự hành hạ bản thân này.
Toàn thân YoonA bất động, cái ôm của Jessica như ngọn lửa ấm áp xoa dịu những ưu tư, phiền muộn của cô, nó làm cô quên đi nỗi sợ hãi đang gặm nhấm, quên đi việc mình định làm.
End chap
À còn 1 lưu ý quan trọng, mọi người ai cũng biết khả năng viết PG của con người là hữu hạn, nhất là với 1 người trong sáng như mình đây
Nên liệu có pg hay k...T__T Thực khó trả lời
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro