Chapter 2: Người tình và người yêu.
(rating 18+ nhé, click back ngay khi còn kịp^^)
Cậu mong chờ điều gì khác biệt chứ? Dù có một trăm, hay một nghìn người hay nhiều hơn, họ vẫn ấm áp như nhau hiển nhiên như thể cậu vẫn là Vongola Decimo, anh vẫn là Nam tước Kyouya Hibari chủ nhân quận Namimori nhỏ bé nằm rất xa đâu đó trong lãnh địa rộng lớn cậu quản lí. Và giữa họ chẳng có gì.
Và thỉnh thoảng cậu vẫn lăn lên giường với một gã đàn ông nào đó, hoặc quí tộc, hoặc thương nhân tư sản, hoặc vài vị quan đại thần, hay chăng cả một hai nhà lãnh đạo cách mạng nào đó. Còn phụ nữ, những quí bà, tiểu thư nhẹ dạ, với những mảnh vụn tin tức vô giá, cậu không có kinh nghiệm bằng Reborn hay Mukuro, nên cứ để họ lo vậy. Tất cả chỉ hòng mua lấy một chút lợi lộc cho bộ rễ của Vongola cắm sâu hơn xuống cái tầng đất ọp ẹp của cái thời kì đảo điên hỗn loạn này.
Thỉnh thoảng, Tsunayoshi Sawada nghĩ về những ả điếm trong khu đèn đỏ. Rồi cậu nghĩ về cậu và hai người kia, những kẻ kinh doanh bằng nguồn vốn tự có và có vẻ như là ... một cách nào đó khó diễn tả về sự tiện lợi và lời lãi vô biên của nó. Điếm cao cấp? Cậu tự cười, trong vô thức nằm ngửa dài lên tấm thảm lông cừu đắt đỏ trong phòng, nhìn trần nhà quét vôi trắng và những nét trạm trổ đẹp mắt xoắn xít lấy nhau. Rồi cậu nghĩ tới anh, trong một giây lơi lả của lí trí.
Cậu cũng muốn đẩy ngã anh. Không phải lên giường mà xé toạc quần áo nhau trong vội vã và nhục dục. Cậu muốn đẩy anh ngã xuống một bãi cỏ xanh mướt sương đêm, để cả hai cùng yên lặng tại đó ngắm nhìn trời xanh và những đám mây trôi lờ lững, cầu cho thời gian ngưng lại và đồng hồ làm ơn đừng bao giờ quay nữa. Thẳng hoặc thời gian của họ dừng lại mãi mãi.
Quá đẹp cho một kẻ bẩn thỉu để chết đi trong một buổi sớm trong lành như vậy, bên một con người sạch sẽ. Hơn cả, quá nhàm chán và vô dụng cho một cái chết chẳng mang lại chút lợi lộc hay giá trị gì. Một vài đồng tiền viếng, những món quà chia li, hay những lời xót xa bên bia mộ chẳng thấm vào đâu so với giá trị mà một Tsunayoshi sống (gần như là) khỏe mạnh mang lại.
"Đi về."_Giọng nói khô cứng quen thuộc, chẳng bao giờ hàm chứa bất kì thứ gì. Nói là nói, không hơn_ "Cậu lăn lộn dưới sàn nhà người khác làm gì vậy, động vật ăn cỏ ngu ngốc?"
Hừm thực ra thì thỉnh thoảng nó hàm chứa tức giân hoặc mỉa mai, hoặc khinh thường. Thế thôi. Tsuna ngóc đầu dậy dòm ra phía ngoài cửa phòng chỗ anh đang đứng, cười ngờ nghệch. Như dự đoán một cái tonfa phi thẳng vào đầu cậu. Rất may, bằng bản năng, cậu tránh được cú va chạm định mệnh.
Hayato lại ầm ĩ chửi bới đằng sau Hibari đe dọa ném bom hắn, Takeshi đang cố gắng làm dịu tình hình, và Ryohei cứ hét ầm "hết mình" ủng hộ. Lambo chạy lăng xăng đâu đó không thấy có mặt. Reborn và Mukuro hẳn vẫn đang bận rộn. Buổi tiệc còn chưa tàn cơ mà.
Một mớ hỗn độn mà cậu yêu quí. Như một mớ dây rối tinh bện xoắn lại với nhau được đáp cho kẻ ở dưới bùn sình đang lún. Tuy chẳng đẹp, nhưng lại vô cùng chắc chắn.
"Judaime, ngài Reborn nói chúng tôi đưa người về trước."_Hayato chạy đến đỡ Tsuna dậy, kính cẩn nói.
Cậu gật đầu trả lời, yên lặng cho "cánh tay phải" tự phong của mình giúp cậu chỉnh sửa ngay ngắn bộ lễ phục đắt tiền. Đôi mắt nâu đảo lướt tìm kiếm thứ gì đó, cậu cũng không biết, vô tình chạm phải một màu thép nguội đến lạnh ngắt. Cậu hé môi cười, một cách bản năng, trong khi dịch vị trong dạ dày sôi lên chút ít. Đáng lẽ không nên uống bất kì một giọt vang chua nào, cậu tự nhủ, rượu kích thích dục vọng.
"Nếu Reborn về, bảo anh ta tới phòng tôi. Ngay."_Cậu nói với Hayato trong khi vén tấm màn cửa sổ xe ngựa lơ đãng nhìn ra bầu trời đêm tím lịm. Mây vẫn đang trôi. Và cái cau mày rất chặt của Hibari, cậu mơ hồ mường tượng được. Takeshi Yamamoto vẫn kiên trì hỏi thăm anh có rắc rối gì đó sao.
~~~
Tsuna rên rỉ khi Reborn cắn lấy đầu ngực cậu, nhai và mút mát như đứa trẻ con thèm sữa mẹ. Một tay giữ hai cổ tay của cậu lên cao đỉnh đầu, tay kia mơn trớn trên trong đùi non của cậu. Những thớ cơ giật khẽ khi cái kia của cậu bắt đầu phản ứng.
"Ahh..."
Cậu bật tiếng, Reborn liếm một đường dọc từ trên ngực xuống, xoáy vài vòng ở cái rốn sâu, rồi sâu hơn lượn lờ xung quanh hai trái cầu, sâu hơn nữa, chỗ vào nhỏ hẹp đỏ lựng đang co rút. Hắn gác hai chân cậu lên vai trước khi vùi mặt xuống, nắn bóp cái mông căng mềm của cậu, miết khẽ miệng chỗ nhỏ hẹp, những ngón tay khô ráp, đột ngột, một vật ẩm ướt len vào những thớ thịt xoáy chật cứng. Cái lưỡi hư hỏng!
Tsuna nhích hông, muốn nữa, sâu hơn nữa, thô hơn, nóng hơn
"Dâm đãng."_Reborn mắng khẽ trong một tiếng cười trầm thỏa mãn, cậy mở quai hàm cậu, đặt hai ngón tay trêu đùa cái lưỡi hồng trong khoang miệng ẩm ướt, cậu cũng phối hợp liếm mút nó với cái nhìn nửa con mắt khiêu gợi. Khi hắn rút tay ra để lại một sợi chỉ bạc kéo dài lấp lánh.
Lại rên rỉ, càu nhàu thúc dục hắn. Hắn nhếch môi, đâm thẳng hai ngón tay vào cửa hậu.Tsuna rít khẽ, bấu chặt lấy ga giường, cắn môi ngăn một tiếng nấc khoái lạc khi những ngón tay khuấy đảo thành đại tràng. Vội vã ra vào vài cái, rồi lại thêm một ngón nữa, của cậu căng cứng, từ trên đỉnh rỉ ra chất lỏng màu trắng đục sền sệt.
Reborn đảo mắt gian manh, bất ngờ rút ra để lại cho cậu một khoảng trống rỗng nóng như lửa thiêu, cúi đầu liếm chờn vờn qua đỉnh của cậu, vuốt lấy một ít trượt trên mép huyệt nóng ran. Thỉnh thoảng vô tình lại trượt vào chơi vơi nơi lỗ huyệt đã nới rộng.
" Reborn!"_Cậu rít lên, chuyển chân xuống quấn riết quanh cái hông nam tính của hắn, đẩy người về phía sau nhưng chỉ cọ được vào cái nóng bỏng của hắn.Tsuna cau mày, khó chịu bật người dậy đẩy hắn ngã xuống giường, dang chân ngồi trên người hắn. Cậu vuốt ve vật cỡ lớn kiềm chế đến nổi gân của hắn, cười cười: "Của anh cũng trướng đến đau đớn rồi! Đồ kiêu ngạo."_Giữ lấy vật bỏng rẫy ấy trong tay, từ từ ngồi xuống, rên rỉ vì những cơn đau và nhục cảm, sức nóng cọ vào vách tràng, tê dại, những thớ cơ căng mở vặn xoắn nở ra theo đường chôn ốc, từng chút nuốt lấy thứ to lớn kia.
"Ư..."_Cậu cắn môi, không thể tự mình xuống sâu hơn nữa, của hắn quá lớn, nhưng chưa đủ, muốn nữa_ "Reborn..." _Cậu rên lên tên hắn, trong khi kẻ kiêu ngạo cười trầm đục, bắt lấy vòng eo cậu, kéo lên một chút rồi nhấn sâu xuống đột ngột
"Ahhh..."_Tsuna ngửa cổ, trước mắt tối đi, vật nhỏ căng cứng bắn vọt, tinh dịch vương vãi trên cơ ngực Reborn, cả người cậu cong lên đón nhận cơn khoái cảm chạy dọc sống lưng lên tận ót, Reborn thong thả đưa đẩy, rút ra nhợt nhạt, rồi lập tức cắm vào, chờ đợi cậu hoãn lại. Tsuna nằm đổ trên bờ ngực rộng rãi của gã đàn ông, bị động đón nhận những đợt trừu cắm dần mãnh liệt, miệng không ngừng nỉ non âm điệu của nhục dục.
"Ngẩng lên, ta muốn cậu ngắm gã tình nhân quyến rũ của mình." Reborn ghé vào tai cậu nỉ non, bờ môi như hôm vào tai cậu, hơi ấm xộc thẳng vào cuống tai. Cậu rụt người, đê mê vì giọng nói nam tính của hắn. Tsuna ngẩng lên, tặc lưỡi, khỉ gió, hắn quyến rũ thật, mồ hôi trượt dài hai bên thái dương, chân mày hơi cau bởi khoái cảm. Tsuna ước gì mình có thể đẻ ra mười thằng con đẹp trai thế này, dĩ nhiên, đấy là nếu cậu đẻ được.
"Sao muốn có bầu con ta hả?" Hắn cười nhạo, thúc vào một cái thật sâu trước khi rút ra. Huyệt động âu yếm không muốn phân thân của Reborn rời đi, vách tường trong vô thức siết lại níu giữ, hắn bị kẹp thích đến suýt chút bắn ra, cười mắng, ấn cậu quỳ sấp xuống giường, quỳ sau hông đương nâng cao của cậu, như trừng phạt, bất chợt đâm mạnh vào điểm nhạy cảm của cậu. Tsuna cắn môi, nuốt tiếng hét thốt ra một nửa vào cuống họng, cả người theo cú thốc bất chợt của hắn lao về phía trước một ít, tay siết chặt ga giường, ngón chân cuộn lên trong khoái cảm. Reborn nhoài người ôm lấy cậu vào lòng từ phía sau, ôn tồn hôn lên cổ cậu làm như an ủi, ấy thế hoạt động dưới thân vẫn không hề dịu nhẹ chút nào.
"Haa... Ch...chậm... thôi... Re... Reborn... em sắp..."
"Ra đi, ta đây..." -Giọng hắn khàn khàn gợi cảm, thổi bên tai cậu. Hắn mạnh mẽ thúc vào điểm G, một tay giúp cậu súc vật nhỏ đáng yêu đứng thẳng phía trước. Giọng Tsuna đột nhiên cao vút, bị ngâm sâu trong cổ hộng, ôm siết lấy cánh tay của hắn, run rẩy bắn ra. Cậu nức nở đổ xuống giường, cố vặn mình lại ôm lấy gã tình nhân, nũng nịu cầu yêu thương. "Ta đây..." -Reborn ôn tồn lặp lại, rút ra để cậu trở mình nằm ngửa. Vừa xoay người, cậu lập tức dính lấy gã đàn ông, hai chân cuốn lấy hông gã, hai tay ôm cổ gã, vùi mặt vào sườn vai cường tráng, nỉ non nức nở.
"Thôi nào, em còn chưa để ta ra đâu..." Reborn thuận theo, ôm lấy cậu, dựa vào đầu giường, nhanh chóng thúc sâu vào, nhờ tư thế, cả trọng lượng dồn ép, vật kia của hắn đi vào sâu hơn cả, Reborn thoải mái thở dài, bắt đưa đẩy kịch liệt, tiếng rên xiết không thể kìm nén thỉnh thoảng lại bật lên cho đến khi cùng lên tới đỉnh. Tsuna quắp chặt ngón chân trong khoái cảm khi phóng ra, và cảm nhận Reborn siết chặt lấy cậu khi dòng dịch nóng hổi phun mạnh vào trong cơ thể mình.
Cậu mệt mỏi, thở dốc, cả người đổ xụp, nằm bẹp trên ngực của Reborn, cảm nhận cái ấm áp của cơ thể con người. Lẳng lặng cảm nhận cái vuốt ve dịu nhẹ của hắn.
"Ngu ngốc!" Hắn cau có mắng
Cậu cười nhạt, biết ngay sẽ bị mắng mà.
"Thích thì đẩy con mẹ lên giường luôn. Giải quyết xong rồi nhanh chóng quên đi."
"Không làm được." _cậu lẩm bẩm dụi đầu vào hõm cổ hắn, trong lúc Reborn rút ra khỏi người cậu, luồn một lóng tay vào dẫn dòng dịch ban nãy trào ra ngoài. Cậu cau mày bởi cơn đau nhói khi nhích khẽ cơ thể, nghe được tiếng mắng trầm thấp bắt cậu nằm yên.
"Biết."_Hồi lâu hắn mới chán nản thốt ra, kéo tấm chăn cuối góc giường lên phủ lên hai người.
Tsuna biết rõ quan hệ giữa cậu và Reborn là gì. Là thầy và trò, chủ nhân và quản gia, một chút nào đó giống những người tình cô đơn an ủi nhau. Thực ra thì cũng không hẳn, Reborn có người yêu rồi, và họ cũng thắm thiết lắm, thì chính là cậu bé Lambo, người bảo vệ mười lăm tuổi của ngài hầu tước đây. Tsuna biết dù có lên giường nóng bỏng với nhau như thế nào, hay dù Reborn có đối xử đặc biệt ân cần với cậu hơn mức bình thường thì vẫn luôn có một tấm màn chắn rõ ràng và sâu sắc giữa cái ranh giới người tình và người yêu trong tiềm thức hắn. Tỉ như, Reborn không bao giờ hôn người tình, không để lại dấu hôn, hay là Reborn không bao giờ tán tỉnh ngọt ngào với người yêu.
Hắn cũng là một gã không biết thể hiện cảm xúc ấy nhỉ, Tsuna nép sát hơn nữa vào cơ thể ấm áp của hắn, mỉm cười, thật may mắn cho gã khốn này rằng là gã không bị bó buộc bởi quá nhiều trách nhiệm và nguyên tắc, và rằng Lambo chỉ là cậu con trai thứ đáng thương đã bị bỏ quên của nhà tử tước Bovino.
Nhà Bovino đang xuống dốc trầm trọng, Tsuna lại nhớ về những ngày đầu tiên, khi mà cậu nhóc bé xíu cố gắng ám sát quản gia Reborn của Vongola chỉ với mong mỏi hoàn thành nhiệm vụ và dành được một chút ít ỏi quan tâm từ người cha lạnh lùng. Ai mà ngờ đến ngày hôm nay.
Ngừng lại một chút dòng hồi tưởng, ngài hầu tước đang nghĩ đến việc mua đứt Lambo về Vongola, và cậu tin tưởng chắc rằng tử tước Bovini sẽ sẵn sàng trao đổi để nhận lấy một chút ít lợi lộc. Gã quý tộc hèn hạ và vô dụng đó. Cậu nên làm sớm trước khi Reborn giết chết hắn. Cậu không muốn em trai nhỏ bé của mình phải khó xử giữa tình yêu và tình thân.
End chap 2.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro