Chap 11 : Đổ cũng phải ngầu
Gil trở về sau một chuyến thăm nhà. Vừa về nó lập tức đến công ty Chi Nguyễn. Gil bước vào thang máy, trong đầu nó nghĩ về hình ảnh Thùy Chi rồi chợt mỉm cười. Lúc sáng khi về nhà, nhìn mọi thứ xung quanh cũng đủ để nó biết cô ngốc kia đã đến thường xuyên. Chiếc giường của nó còn lưu lại hương nước hoa của Thùy Chi. Có lẽ trong thời gian vắng nhà, ai kia tiện thể chiếm luôn lãnh địa của nó rồi. Tội thiệt, lậm quá nên xa nhau một chút cứ như xa nhau mãi mãi vậy. Nghĩ lại việc Gil về sớm hơn dự định là ý định vô cùng sáng suốt.
Khi thấy Gil đến, thư ký Liên liền đứng dậy, gương mặt cô ấy nhíu lại nhìn Gil. Gil nhìn đáp trả cô thư ký, nó thắc mắc tại sao cô ấy lại nhìn như vậy, đến khi cô Liên nói nó mới hiểu.
- Cô Gil, tổng giám đốc đang tiếp khách tôi e rằng cô không nên vào
Gil suy nghĩ một hồi, cùng lúc đó từ trong phong bất ngờ phát giọng Thùy Chi với tông khá cao. Ôi dào, giọng dì mà lớn thế, lúc nói chuyện bình thường thì giọng Thùy Chi đã khá ồn ào rồi, giờ lại còn lớn và bass hơn. Tôi tự hỏi liệu cô đã mua bảo hiểm tai mũi họng cho nhân viên của mình chưa nhỉ?
"Các người cứ vô trách nhiệm như vậy tối biết phải làm sao đây. Đây là một công ty lớn, việc làm việc thiếu chuyên nghiệp như vậy là điều không thể chấp nhận được. Tôi có nhiều việc để phát điên chứ các người không cần kiếm việc để tôi nói mãi như vậy đâu"
Uầy, thì ra những gì Tú phải chịu là thế này sao? Hèn chi tên ấy bị xoắn não cực đại là phải, đến cả nó cũng phát sợ trình độ chửi có đẳng cấp của Thùy Chi mà. Nhưng không vào thì không được, bởi lý do khiến tâm trạng Thùy Chi trở nên bất ổn một phần là tại cô. Lỡ gây lỗi rồi đành sửa lỗi thôi. Kệ đi, chuyện gì mà Lê Thanh Trúc chẳng giải quyết suôn sẻ chứ.
- Tôi nghĩ mình nên vào thì hơn, cám ơn thư ký Liên
Cánh cửa được mở ra, Gil bước vào thật thản nhiên, mà không thể bất ngờ rằng con người kia quơ đữa cả nắm, ngay lập tức tát vào cô một gáo nước lạnh.
- Yah, có biết lịch sự không vậy? Đây không phải là chùa hay nhà thờ để tự tiện vào phòng tôi
Tôi lập tức đóng băng, bất ngờ chưa, tôi còn chưa kịp chào hỏi câu nào đã nghe chửi té tát như vậy. Được rồi Thùy Chi, để xem Gil sẽ xử đẹp em như thế nào. Nghĩ đến việc trả thù, Gil cười nhếch mép, nó giả vờ nói lơ đi mục đích chỉ để thông báo ai tên giám phá rối giây phút giải tỏa của Chi tổng.
- Vâng, xin lỗi Thùy Chi tổng
Thùy Chi tổng, trên đời này chẳng ai dám gọi cô bằng biệt danh đó đâu, cách nói này quen quá, giọng nói lại càng quen hơn. Cô trợn mắt, omo chẳng lẽ là người đó, mặt cô nghiêng sang một bên, mắt từ từ đảo để nhìn rõ người vừa mới nói. Người đó đang đi chậm rái đến chiếc sofa đối diện, tim cô đập nhanh, cô có thể nghe rõ nhịp tim qua hơi thở. Con người đó dần xuất hiện, tướng đi đó, dáng người đó quá quen thuộc.
Gil bắt chéo chân, khoanh tay nhìn Thùy Chi. Cô nuốt nước bọt, mắt liếc từng cử chỉ của người kia. Tại sao người ấy lại về mà tại sao bây giờ mới chịu về, có biết mấy ngày nay cô buồn và khổ tâm lắm không? Vì nhớ nó mà cô chẳng làm việc gì ra hồn, tâm thế luôn ở trạng thái stress cực đỉnh nên mới trút giận leen nhân viên. Nhưng giờ người cần gặp đã về rồi, cô tức vì sao bây giờ mình lại sợ người kia quá, sợ đến nổi không dám nói luôn chứ cãi vã gì. Tức thiệt, cứ như mình bị dưới cơ tên đáng ghét kia vậy, vừa phải giữ hình tượng vừa không muốn bị ai kia đánh giá, thiệt là khổ tâm hết sức!
Nhìn cô bối rối làm Gil không giấu được nụ cười. Để xem cô sẽ giải quyết thế nào, dám chửi Gil à, thử giờ còn dám nói gì nữa không nào. Gil nhìn cô, cô cũng nhìn Gil. Đám nhân viên cứ luân phiên nhìn hai nhân vật chính, kì lạ, đây là ai mà đến Chi tổng cũng phải sợ, người có thể dễ dàng làm tắt đài Chi tổng quả không phải tay vừa. Người đó đứng dậy rồi, đám nhân viên càng rơm rớm lo sợ, cả Chi tổng cũng chỉ biết đứng như trời trồng vậy thôi. Sợ là thế nhưng kể từ khi nụ cười thánh thiện ấy xuất hiện, căn phòng u tối lập tức sáng bừng sức sống. Đám nhân viên choáng ngợp trước ánh hào quang từ vị tiểu thiên thần ấy, ngay lúc đó Gil nói :
- Thật phiền các vị quá, dạo này công việc ồ ạt đến khiến Thùy Chi bị căng thẳng, có gì quá lời mong mọi người bỏ qua cho. Bây giờ ai cũng có công việc riêng cả, mọi người về làm việc vui vẻ nhé! Hiểu lầm trên tôi sẽ giúp Thùy Chi khắc phục, giờ mọi người có thể về phòng làm việc của mình rồi
- Vâng cám ơn tiểu thư
Ai về nhà nấy, trả lại không khí yên tỉnh cho đôi chim sẻ. Gil trở về chỗ ngồi, một lúc sau nó nhận ra sự ngơ ngát của Thùy Chi, cô vẫn đứng đó. Gil cười khi điệu bộ ngốc và ngố của cô, tự hỏi về sau mà cô còn ngô như vậy chỉ bất lợi cho cô mà thôi vì Gil là người rất giỏi chi phối tin thần người khác.
- Tôi đến đây không phải nhìn cô đứng, chúng ta cần nói chuyện
Cô ghét, cô tỏ ra không nghe lời và vẫn đứng yên đó.
- Thôi mà, tôi nghiêm túc đó, nếu không nghe thì có hối hận cả đời
Hối hận sao? Phen này không đùa được, cô biết mình đang bị bất lợi nên cắn môi chịu đựng đi về phía tên đáng ghét kia. Gil cười khi thấy cô nghe lời mình, đợi lúc cô đến, tây nó đã nhanh hơn nắm lấy tay cô kéo về phía mình. Woa, quá chuẩn, cô lập tức đặt bàn tọa ngay trên đùi nó, quả đúng ý đồ, cô nhìn nó, tỏ vể bất ngờ không hiểu chuyện gì. Nó nhìn cô hiền từ, vòng tay quanh eo cô âu yếm.
- Dạo này có nhớ tôi không?
- ...
- Không nhớ sao, khổ thân tôi cứ nhớ đến em mãi. Em là yêu nghiệt phương nào sao lại lợi hại như thế, nắm giữ luôn cả trái tim Lê Thanh Trúc này, quả không thể xem thường
- Hửm?
Lại một quả ngơ, cô vẫn không hiểu lời nói bay bổng của nó. Nó chủ động tiến gần đến cô, mặt nó áp sát mặt cô, ngay lúc này nó có thể cảm nhận hơi thở gấp của của cô, nó biết mình đã nắm được thế thượng liền giáng một nước cờ, ngay lập tức hạ gục đối phương.
- Làm bạn gái Gil nhé, Gil yêu em!
Đôi mắt Thùy Chi sóng sánh, cô gái của nó chắc ngạc nhiên và xúc động lắm, Vậy là Lê Thanh Trúc đã đổ, mà đổ này là đổ thật oanh liệt. Gil hôn Thùy Chi, nụ hôn sau bao nhiêu ngày nhớ mong giờ đã rìm lời giải đáp cho câu hỏi tình yêu. Thùy Chi hòa theo nụ hôn, cô vòng tay lên cổ kéo Gil vào nụ hôn sâu hơn nữa. Bao nhớ nhung, bao hờn trách được lấp đầy bằng một nụ hôn, như vậy cũng đủ nồng rồi. Cả hai đều không muốn kết thúc, hơi thở đến lúc bị cạn vẫn không muốn rời, họ cố chaaos hôn đến khi ngực phải phập phòng lấy không khí mới chịu dứt hẳn
- Đáng ghét, đi luôn đi về chỉ khiến người ta bực mình
Thùy Chi đánh yêu Gil, Gil dù đau cũng cố gắng chịu, cười như điên khi thấy cô dễ thương như vậy. Đến một lúc không chịu nổi, nó nắm lấy đôi tay thon thả của cô, đánh thêm một cú vào tâm lý mềm yếu của người kia khiến cô chính thức sập bẫy tình.
- Vì Gil ngốc nên Gil không biết mình đã yêu em. Em là tình yêu của Gil, là cô gái duy nhất, là người làm chủ trái tim của Gil, là bảo bối của Gil. Đừng giận nữa có được không?
Chớp cơ hội khi con gái người ta đang đắm chìm vào lời trăng hoa nó liền ôm chầm lấy cô mà vuốt ve. Cô yêu những cử chỉ nhẹ nhàng đầy yêu thương này, giấc mơ rồi cũng thành hiện thực, giây phút này cô như vỡ òa trong hạnh phúc, nhưng cái hạnh phúc nó đến quá bất ngờ nên cô đâm ra sợ và nghi ngờ :
- Đây là thực đúng không? Em không mơ chứ?
- Không, đây là thực, có cần hôn một cái nữa để tỉnh mộng không?
- Đồ lợi dụng
- Phải, Gil lợi dụng, vì Gil yêu em đến ngây dại luôn rồi, cô gấu ngốc ạ!
Cô ngả vào lòng nó, những lời sến súa không phải chưa từng nghe qua, nhưng nó phải phát ra từ miệng của Gil mới khiến cô hạnh phúc. Nghĩ lại tình yêu này với cô quả xứng đáng, vì nó cô một mình vào rừng chỉ để tìm một bông hoa. Cô đã chết đi sống lại con người cô thay đổi, tâm tư bấy lâu cũng thay đổi. Cuộc sống từ bây giờ sẽ không còn buồn nữa, bởi bên cạnh cô còn có Gil. Nó hôn nhẹ lên trán cô, nụ hôn thật bình yên, cô không khóc không chỉ vì cô quá vui mà còn bởi cô muốn mẹ coo từ trên cao sẽ yên lòng. Chắc bà sẽ tự hào và đang chúc mừng cô vì đã có người yêu tuyệt vời bên cạnh. Và cô sẽ thoát khỏi sự lạnh lẽo suốt bảy năm đã giam cầm cô, cô cho mình một lần nữa được tin vào sức mạnh của tình yêu.
Nó nhìn cô nhắm mắt, nó từng tự hỏi tại sao chẳng thể nào nó cho mình quyền ghét cô, thì ra vì yêu quá nên không có chỗ nào để ghét. Nó yêu nàng không vì thương hại, thứ tình yêu của nó đến từ một sinh linh hai tay, hai chân và đặc biệt là từ một trái tim lúc nào cũng tin vào tình yêu. Nếu tình yêu như định luật quay tròn của trái đất, nó tin mình sẽ yêu Thùy Chi đến khi định luật ấy không còn là định luật. Nhưng ngày đó sẽ rất rất và rất xa, vì vậy tình yêu của nó sẽ tồn tại mãi mãi. Nó coi cô là bảo bối, vì cô là tình đầu nồng nàn và khó phai, vì cô mới khiến nó phải yêu sâu đậm. Nó trân trọng cô, cả thể xác và linh hồn, cả quá khứ, thực tại còn tưởng lai cứ để nó và cô cùng thêu dệt. Nói chung, việc nó yêu cô từ trái tim chứ không phải khoảng danh lợi.
- Bảo bối à, em đối không? Chúng ta đi ăn nhé!
- Hừm, Gil sẽ đưa em đi đâu?
- Gil thật ra rất muốn nấu ăn cho em nhưng em biết đó vì nhớ em quá nên vừa trở về là Gil đến gặp em ngay. Hôm nay chúng ta sẽ ăn ở một nhà hàng Gil thích, Gil nghĩ em cũng sẽ thích, rồi những ngày sau Gil sẽ làm cho em ăn, chịu không?
- Chịu
- Yêu quá!
*Chụt*
Ngọt chết đi được, Gil quả đúng là mẫu người mà Thùy Chi thích, ngọt ngào, ôn nhu, đảm đang và lãng mạn. Nếu cô đói nó sẽ làm cho cô ăn, nếu cô mệt nó sẽ âu yếm cô trong vòng tay mềm mại nhưng vững trãi và nếu cô cảm thấy cô đơn, chỉ cần gọi tên nó, nó sẽ vận dụng hết những yêu thương sưởi ấm trái tim này. Cô chỉ cần nắm tay, ngồi vào lòng nó để nó có thể chăm sóc từng chút một, yêu thương từng chút một, có người yêu tuyệt vời như vậy thì còn gì bằng.
- Nhưng trước tiên, chúng ta cần làm một điều đã
Gil cười trong khi Thùy Chi thắc mắc không biết chuyện đó là gì. Nó nắm tay cô bước ra khỏi phòng, thư lý Liên thấy họ liền đứng dậy lễ phép chào. Gil lại cười và nói với cô thư ký :
- Nhờ cô thông báo giùm, bữa trưa hôm nay tổng giám đốc sẽ đãi toàn bộ các nhân viên, bảo họ ăn thật ngon miệng nhé!
- Vâng thưa cô Gil
Khi bước vào thang máy, có một người chu mỏ giận dỗi, tự nhiên khi không lại lấy tiền của mình rồi đãi thiên hạ, rõ ràng chỉ giỏi chuyện thiên hạ, hùa theo họ ức hiếp cô, cô ức lắm, ghét lắm mà ngặt nổi lại không dám nói ra.
Gil nhìn cô bạn gái của mình ngó lơ, cũng hiểu cô nàng đang giận. Biết làm sao bây giờ, việc nó làm là tốt cho ai kia, có ý tốt mà còn bị giận, thật oan ức, nó ôm eo cô, kéo sát vào người mình, nó đặt một nụ hôn ngay má Thùy Chi rồi thì thầm vào tai cô :
- Bảo bối à, Gil chỉ muốn tốt cho em thôi , Gil nghe nói em hay la mắng nhân viên, Gil biết công việc của em nhiều áp lực nhưng thử nghĩ xem em làm việc thì người khác cũng làm việc mà. Em phải nghĩ cho nhân viên mình trước thì mới đòi hỏi họ nghĩ cho lợi nhuận công ty, không thể để họ nghĩ bảo bối của Gil là người khó ưa được
- Đáng ghét, Gil chỉ được cái hùa theo họ ức hiếp em
- Oan cho Gil quá! Gil thương em còn không hết nữa sao lại hùa theo họ ức hiếp bảo bối của Gil được. Bảo bối ngoan, Gil chỉ muốn họ yêu quý em như Gil yêu quý em thôi!
Cô lại một lần nữa xiêu lòng, làm sao trách được khi biết người yêu mình làm thế là tốt cho mình. Nhưng nghĩ lại cũng tại tên này nên nàng mới mất hình tượng với nhân viên công ty, sao dễ dàng bỏ qua được
- Tại ai mà em như vậy
- Vâng, tại Gil hư, thôi được rồi, chiều nay về Gil sẽ cùng em đi mua sắm để chuộc lỗi có được không?
- Cái đó là Gil tự nguyện chứ không phải em ép nha
Cô cười, biết ngay mà, mấy cô chỉ được cái mè nheo người yêu để đi mua sắm thôi. Dù hơi mất tiền một chút, à không phải là qua nhiều luôn chứ, bù lại làm người đẹp bớt giận cũng không sao, thật là không có tiền đồ mà.
Mà thôi , người ta không có tiền đồ vậy đó nhưng được cái người ta thương người yêu, để vợ lên đầu là trường sinh bất lão mà. Nhưng chắc chắn cô sẽ khong dám làm tới với nó đâu, vì cô đủ biết khả năng chi phối suy nghĩ và nắm bắt tâm lý của nó rất giỏi. Chỉ cần như vậy làm được rồi, còn đòi hỏi gì thêm nữa. Với cô, chỉ cần nó là đủ, còn với nó, sống để yêu cô là cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn. Sau bao nhiêu khó khắn rồi những người thuộc về nhau sẽ tự biết đường để trở về bên nhau, mong rằng tình yêu của họ sẽ vững bên, dù có khó khăn xảy ra vẫn mãi mãi như bây giờ, vậy là đủ.
��y�?5��
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro