Chương 9: Ẩu đả
"Lớp trưởng Vương, cậu không sao chứ?" Lưu Chí Hoành kéo tay cậu, lo lắng hỏi.
"Không có gì." cậu thờ ơ.
"Vậy thì đừng có như thế nữa."
Ngừng một hồi, cậu nhóc nói tiếp, "Tên béo ấy là vậy đó, lúc mới chuyển vào lớp này chẳng ai ưa cậu ta rồi, cậu cũng đừng chấp nhặt hắn làm gì, cứ mặc kệ đi."
"Tớ không có chấp nhặt." Vương Nguyên bất ngờ quay sang trừng mắt khiến Lưu Chí Hoành giật mình.
"Tớ không có chấp nhặt những tên như vậy. Chỉ là tớ nhớ lại chút chuyện cũ thôi." Vương Nguyên đầu cúi xuống, bước chân cũng nhanh hơn. Thật sự là bây giờ cậu không muốn nói chuyện với ai hết, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái cổng trường này cho rồi.
Về đến ký túc xá, cậu quăng cặp sang một bên, leo tót lên giường. Một tay gác lên trán, cậu nằm đó suy nghĩ lung tung.
Vương Tuấn Khải cảm thấy lạ, tên nhóc này bình thường miệng nói không ngừng, vậy mà hôm nay lại im lặng như thế, thật có chút không quen. Nhưng hắn liền nhanh chóng gạt cảm giác ấy qua một bên.
Mạc Bình, hay còn gọi là Bạng Hổ, là hậu vệ số 4 của trường trung học Tam Trung, ngay từ những trận đấu bóng đầu tiên hắn đã khiến cho Vương Nguyên không có cảm tình. Một tên to con cao mét tám nặng một trăm cân, kỹ thuật bóng rổ không thật sự giỏi, lại còn là một kẻ xảo quyệt thủ đoạn nữa chứ.
Không ngờ có ngày học chung lớp với tên này.
Vương Nguyên càng nghĩ càng thấy khó chịu hơn, khuôn mặt nhăn nhó thành một đống.
Cậu vẫn còn nhớ trận đấu của trường trung học A với trường Tam Trung ở vòng bán kết giải toàn thành nọ.
"..."
Aish~ thôi bỏ qua một bên, dù gì cũng thân là một lớp trưởng, không nên để chuyện cũ xen vào hiện tại được. Chuyện hôm nay coi như bỏ qua, nếu hắn không làm gì quá đáng mình cũng sẽ không làm gì hắn. Không thể để lớp mất đoàn kết vì mình được.
Ai da nhưng mà thật là điên quá đi... hồi sáng chính hắn là kẻ gây sự trước cơ mà...
"..."
Thôi thôi không suy nghĩ nữa, không suy nghĩ nữa.
Vương Nguyên lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng không nghĩ đến chuyện ban sáng. Tuy là cậu đang khó chịu đấy, nhưng cậu không phải người không biết kiềm chế cảm xúc. Người ta thường nói, quân tử là người không bao giờ để bụng quá nhiều việc, chỉ có trẻ con mới vậy thôi.
Khi tâm trạng đang khó chịu hay bực mình, thì tốt nhất là tìm một việc gì đó làm để quên đi.
Làm gì bây giờ nhỉ? Đúng rồi, học bài, học bài thôi.
Cậu ngồi bật dậy, với tay lấy cái cặp, lôi quyển sách ngữ văn ra để trên bàn, bắt đầu giải quyết đống bài tập dài lê thê, cốt để không nghĩ đến tên Bạng Hổ nữa.
Vương Nguyên ghét nhất môn toán, đó là một môn cực kỳ khô khan cùng nhức đầu vô cùng. Thế nhưng cậu lại vô cùng yêu thích môn ngữ văn nha, đây cũng là môn học cậu đạt số điểm cao nhất trong tất cả các môn, với cả học ngữ văn vô cùng thú vị luôn. Mỗi lần làm bài hay kiểm tra, ý văn trong đầu nó cứ tuôn trào như suối ấy, cậu cứ ngồi viết viết viết, viết đến khi gần hết giờ làm bài thì cũng vừa hoàn thành xong.
Bởi thế mới nói, môn ngữ văn là tuyệt nhất nhất nhất.
Vương Nguyên nhìn vào đống bài tập, mỉm cười một cái, rồi cầm bút lên bắt tay vào làm. Bản thân cậu không biết mình đã ngồi bao lâu. Cậu cứ viết, viết hoài, đến khi làm xong hết tất cả, đặt bút xuống nhìn đồng hồ thì phát hiện đã không còn sớm nữa.
Chiều nay câu lạc bộ bóng rổ có lịch tập.
Cậu cất tập vở, đứng lên duỗi người thư giãn gân cốt. Cậu quay mặt sang kiếm chuyện hỏi cái người đang cặm cụi ngồi học bài phía bên kia.
"Hôm nay anh không đi tập Taekwondo à?"
Hắn im lặng.
"Này Vương Tuấn Khải, hôm nay anh không tập Taekwondo sao?"
"Ừ."
"Vậy ngày mai anh có tập không?"
"Không."
"Ngày mốt cũng không luôn?"
"Ừ."
"Ồ, vậy ư..." cậu mang giày thể thao vào, tâm trạng bây giờ cũng đã khá hơn nhiều rồi.
"Bữa nay câu lạc bộ bóng rổ có lịch tập. Hây da~ anh không biết đâu, hồi sáng đi học tôi gặp một chuyện cực kỳ không may, còn tính chiều nay sẽ không đi tập bóng rổ nữa cơ." Vương Nguyên đã ra đến cửa vẫn cố vói đầu vào trong, "Anh có muốn biết chuyện gì không?"
"Không." hắn trả lời gần như ngay lập tức.
"..."
Thật là một tên mặt than chính hiệu mà.
Vương Nguyên thầm nghĩ vậy, nhưng trong lòng cũng có chút gì đó vui vui. Tuy Vương Tuấn Khải vẫn làm ra cái bộ mặt không quan tâm đến bất kỳ thứ gì kia, nhưng hôm nay ít ra hắn đã chịu trả lời cậu.
Hê hê Vương Tuấn Khải ơi là Vương Tuấn Khải, chung phòng lâu ngày với Đại Nguyên ta đây có mặt lạnh băng cỡ nào thì cũng có ngày cái mặt đó tan chảy ra, rồi anh cũng phải nói chuyện với tôi thôi, hắc hắc hắc...
Vương Nguyên tàn tàn nhàn nhã rời ký túc xá, đi đến sân bóng của trường. Vừa mới bước vào, cậu đã chạy lăng xăng khắp sân, toe toét cười chào hỏi hết người này đến người kia.
Thời tiết hôm nay cũng không còn oi bức như mấy hôm trước, khiến cho tinh thần mọi người dường như cũng tốt hơn hẳn.
Lý Vĩnh Kỳ điểm danh, rồi tập trung mọi người lại, dõng dạc nói:
"Hôm nay huấn luyện viên bận không đến được nên chúng ta tự tập."
"Ồ vậy ư?"
Vĩnh Kỳ hiện đã là học sinh năm cuối, là thành viên xuất sắc nhất và hiện tại là đội trưởng đội bóng. Anh ta nhìn xung quanh một hồi, rồi hỏi, "Hình như còn thiếu Mạc Bình, cậu ta đã đến chưa vậy?"
Vương Nguyên chợt khựng lại, ánh mắt hơi dao động. Bạng Hổ, hắn không đến ư?
Đúng lúc này, Nghê Tử Ngư chỉ tay về phía cửa, nói với Vĩnh Kỳ, "Đội trưởng, cậu ta tới rồi." thế là mọi người đều đã đến đầy đủ.
Vương Nguyên thở hắt ra.
"Tốt, vậy bắt đầu tập luyện thôi." Vĩnh Kỳ vỗ tay bôm bốp, cất mớ giấy tờ gì đó rồi cũng chạy vào bắt lấy bóng.
Lúc trước thì không sao, bây giờ biết tên Mạc Bình học cùng lớp lại tham gia chung câu lạc bộ bóng rổ này chính là Bạng Hổ, cậu cảm thấy có chút nản.
Lúc đi ngang qua Vương Nguyên, tên Bạng Hổ nhìn cậu chằm chằm, rồi hừ mũi bước đi. Cậu cũng chẳng dư hơi mà để ý đến hắn, chạy vào giữa sân, bắt đầu luyện tập.
Cả câu lạc bộ bóng rổ có tổng cộng gần hai mươi người, được chia làm hai nhóm tập, nhóm của đội trưởng Vĩnh Kỳ, bao gồm cả Vương Nguyên, và nhóm của tên Bạng Hổ, Nghê Tử Ngư hôm nay làm trọng tài thay cho huấn luyện viên. Tử Ngư vừa ném bóng lên, Vĩnh Kỳ bắt được bóng, anh ta nhanh chóng chạy đến chuyền qua cho Vũ Tầm. Tiếng đập bóng cùng với tiếng giày ma sát trên mặt sân tạo nên một âm thanh vô cùng kích thích. Vũ Tầm ngay lập tức bắt được liền giơ cao bóng lên, hơi khụy chân rồi nhảy, ném thẳng vào rổ.
Không may, bóng chưa chạm được tới rổ thì bị tên Bạng Hổ cao mét tám bắt được. Hắn nhanh chóng tâng bóng hướng đến rổ của đội Vương Nguyên, tốc độ nhanh đến mức Vũ Tầm cũng không đuổi theo kịp.
Chiều nay không có tiết nên đám con gái lớp hai rủ nhau đến xem câu lạc bộ bóng rổ luyện tập. Gọi là đến xem 'mọi người trong câu lạc bộ' nhưng thực chất tụi con gái đến để xem lớp trưởng Vương đỉnh đỉnh đẹp trai tài giỏi của bọn họ chơi bóng như thế nào. Hạ Nhi là lớp phó văn thể mỹ của lớp, cũng là một người đặc biệt có thiện cảm với Vương Nguyên, vừa bước vào đã thấy tên béo lớp mình cướp được bóng, cô bé liền bắt tay thành loa, hô to "Lớp trưởng Vương, cố lên lớp trưởng Vương..."
Mọi người đồng loạt quay lại, tên Bạng Hổ thì vừa dẫn bóng vừa cười, thầm nghĩ, "Lớp trưởng Vương cái gì, nực cười! Cũng chỉ là một tên nhóc không hơn không kém, hôm nay đợi mà xem lớp trưởng Vương của các ngươi thua đậm đi!" Cách không còn xa phần rổ của đội Vương Nguyên, hắn nheo mắt, chân hơi khụy xuống, chuẩn bị ném.
Khi bóng vừa rời khỏi tay Bạng Hổ, Vương Nguyên không biết từ đâu chạy đến, kéo quả bóng ra khỏi quỹ đạo của nó, thành công cướp lấy. Tốc độ của cậu nhanh đến mức khiến hắn chưa kịp phản ứng gì thì đã không còn thấy bóng dáng của cậu và trái bóng đâu nữa.
Vương Nguyên chạy đến giữa sân, nhảy lên thật cao rồi ném bóng hướng vào rổ của đội Bạng Hổ. Quả bóng màu cam tạo thành một hình vòng cung trên không rồi bay thẳng vào rổ, một cú ném ba điểm chuẩn xác từ giữa sân khiến mọi người trong tích tắc trở nên sững sờ.
"..."
"Woa a a... vào rồi, vào rổ rồi, lớp trưởng Vương tuyệt quá á á..." Hạ Nhi là người hét lên đầu tiên, động tác của Vương Nguyên mới nãy hoàn hảo đến mức khiến cho những người không am hiểu về bóng rổ như cô cũng phải cảm thấy phấn khích.
Mọi người lúc này mới hoàn hồn trở lại. Vĩnh Kỳ giơ ngón cái về phía Vương Nguyên, môi hơi mỉm cười. Những người khác đều nhìn cậu với ánh mắt vô cùng vui vẻ và thỏa mãn, xen lẫn một chút hâm mộ.
Đám con gái cũng liên tục hò reo cổ vũ.
Cậu gãi gãi đầu cười, rồi nhanh chóng chạy đi nhặt bóng.
Tên Bạng Hổ nhìn Vương Nguyên, cậu ghi điểm chỉ trong hai phút đầu của hiệp 1 khiến hắn phải nhăn mặt. Hắn lấy tay vuốt mặt một cái rồi cũng nhanh chóng chạy về vị trí của mình, tiếp tục trận đấu.
Tụi con gái lớp hai phấn khích vô cùng. Họ nghe nói khi còn ở trường trung học A, Vương Nguyên được mệnh danh là tay ném bóng thần sầu của cả đội, hôm nay được tận mục sở thị làm bọn họ vô cùng phấn khích. Bọn họ vốn đã nghĩ Vương Nguyên đã rất tuyệt vời rồi, thế nhưng không ngờ cậu lại tuyệt đến thế. Những cú đúp bóng chuẩn không cần chỉnh liên tiếp nhau, cộng thêm hình ảnh của cậu khi chơi bóng với những giọt mồ hôi chạy dọc thân thể hoàn mỹ khiến không ít người bị mê hoặc. Cả nam lẫn nữ trên sân bóng lúc này đều không thể rời mắt khỏi cậu.
Một lúc sau, hiệp 3 kết thúc. Đội của đội trưởng Vĩnh Kỳ dẫn trước đội của Bạng Hổ những 10 điểm. Bây giờ đang là giờ giải lao giữa trận, Vương Nguyên vui vẻ chạy khắp nơi tán dóc với cả đội, tâm trạng lúc này vui vẻ, thoải mái vô cùng.
"LỚP TRƯỞNG VƯƠNG, COI CHỪNG ĐẰNG SAU KÌA!" Vũ Tầm bất chợt la lên, mọi người nghe vậy cũng đồng loạt nhìn về phía Vương Nguyên.
Vương Nguyên theo phản xạ quay đầu lại, chỉ thấy có một trái bóng đang bay với tốc độ ánh sáng, tiến về phía mình.
Vương Nguyên không kịp phản ứng, quả bóng ngay lập tức đập thẳng vào mặt cậu, cậu bị mất đà liền ngã nhào xuống sàn.
Mọi người trong phút chốc đứng hình.
Tụi con gái thấy lớp trưởng Vương bị ngã, hốt hoảng chạy đến, cả đám Vũ Tầm cũng chạy đến bên cậu. Vĩnh Kỳ đỡ cậu lên, sốt sắng hỏi, "Vương Nguyên, có sao không?" Xung quanh nhao nhao, "Vương Nguyên, cậu không bị gì chứ?"
Đầu óc Vương Nguyên lúc này choáng váng vô cùng, cậu cố gắng mở mắt ra, chỉ thấy lờ mờ mọi người xung quanh và bóng dáng tên Bạng Hổ đang từ từ tiến về phía cậu.
"Trời ơi chảy máu mũi rồi kìa!" Hạ Nhi hét lên, rồi cô bé nhanh chóng chạy đi tìm khăn giấy, đám Vũ Tầm đứng xung quanh lúc này không biết phải làm gì, cảm thấy tay chân thừa thải vô cùng.
Vương Nguyên đưa tay quẹt mũi, đúng là chảy máu thật rồi...
Đầu cậu tự nhiên đau vô cùng.
Bạng Hổ nhặt quả bóng, rồi đứng trước mặt cậu. Khuôn mặt hắn thản nhiên như không có gì xảy ra, "Xin lỗi nhé, lúc ném bóng không thấy cậu đứng đó."
Thì ra quả bóng đó là tên béo này ném.
Cả đám Vũ Tầm đứng hình lần thứ hai.
Vương Nguyên cố gắng ngước mắt lên nhìn hắn, cậu gằn giọng, có một luồng cảm xúc khó chịu dần len lỏi vào trong người, "Mày cố tình phải không?"
"Không phải."
"Tự dưng đang giải lao mày ném bóng làm gì?"
"Tôi nói này lớp trưởng Vương, cậu có thâm thù gì với tôi hay sao mà lại nghĩ tôi cố tình làm vậy chứ?" hắn nhìn cậu, lộ rõ thái độ căm ghét trên mặt.
Vương Nguyên cười lạnh, cậu cũng không còn lý do gì để tiếp tục đôi co với hắn nữa. Cậu nhận tờ khăn giấy từ tay Hạ Nhi rồi quay mặt đi chỗ khác.
Được lắm Bạng Hổ, rõ ràng là tên béo nhà hắn cố tình chọc tức cậu đây mà. Cứ ở đó mà tự đắc đi, đến lúc nào đó lớp trưởng Vương cậu đây sẽ lôi bộ mặt thật của tên béo kia ra cho mọi người xem. Quân tử trả thù mười năm không muộn.
Ban sáng đã gặp chuyện với tên này, bây giờ lại bị như vậy, có muốn vui mấy cũng không nổi.
Hết giờ giải lao, câu lạc bộ bắt đầu trận đấu tập hiệp 4. Vương Nguyên khó khăn đứng dậy, mũi đã không còn chảy máu nữa, nhưng đầu vẫn còn nhức. Lực quả bóng đập vào mặt lúc nãy quả là không hề nhỏ, càng nghĩ lại càng thấy khó chịu.
Vương Nguyên day day hai bên thái dương, tiến thẳng ra giữa sân bóng. Rồi không biết dưới chân có vật gì ngáng đường, cậu bị vấp rồi chỉ kịp "A" lên một tiếng, lần thứ hai mất đà ngã nhào xuống sân.
Không phải hôm nay xui đến vậy chứ? Nguy hiểm quá, một chút nữa thôi là mặt cậu đập luôn xuống sàn rồi.
Cậu ngước lên, thấy tên Bạng Hổ đang đứng trước mặt.
Lại là hắn.
Vương Nguyên nhìn hắn, ánh mắt kinh ngạc xen lẫn sự phẫn nộ.
Cậu bắt đầu bực mình.
"Ô lớp trưởng Vương, tôi không biết là cậu đang đi qua đây, chắc vấp phải chân tôi mà ngã rồi, có sao không vậy, haha..." hắn cười một cách thô bỉ, khuôn mặt ra chiều thỏa mãn lắm.
Vương Nguyên thật sự tức giận, cậu đứng bật dậy, ánh mắt hằn tia lửa điện, cậu nắm lấy cổ áo hắn, hét lên:
"Mày lại cố tình nữa phải không hả tên kia?"
Đội trưởng Vĩnh Kỳ và đám Vũ Tầm chạy đến chỗ Vương Nguyên, ai cũng cảm thấy xung quanh bắt đầu có một tầng khí nặng nề bao bọc.
Tên béo cao hơn Vương Nguyên nửa cái đầu, hắn nhìn bàn tay cậu đang nắm lấy cổ áo mình, ánh mắt hắn khinh thường, giọng đầy mỉa mai giễu cợt:
"Này lớp trưởng Vương, nghe nói mày lịch sự với người khác lắm mà, xem ra không phải rồi."
"Mày còn dám nói..." cậu nghiến răng, cố gắng áp chế cảm giác muốn đấm vào mặt hắn, "Mày nói tao không lịch sự, vậy còn mày thì sao? Ném bóng, ngáng chân người khác, ha..." cậu cười giễu, rồi nói tiếp, "Đúng là một tên vô năng lại còn tự nhận mình giỏi. Nếu không tham gia trận đấu bóng rổ giải toàn thành vừa rồi, tao còn không tin trên đời này lại có loại người bỉ ổi dùng thủ đoạn để chiến thắng như mày. Mà khoan, hình như mày cũng đâu có thắng." Vương Nguyên nói như hét vào mặt tên béo, bản thân cậu bây giờ đã không còn kiềm chế được nữa. Mọi suy nghĩ trong đầu đều bị nói ra hết trước khi cậu kịp nhận ra.
Cả đám Vũ Tầm, Hạ Nhi mắt chữ O mồm chữ A nhìn Vương Nguyên, không khí trong sân bóng càng lúc càng thêm nặng nề.
Lần đầu tiên họ thấy có người dám nắm cổ áo to tiếng tên béo từ khi hắn chuyển đến đây...
Lần đầu tiên họ thấy lớp trưởng Vương tính tình hòa nhã vui vẻ lại có thể tức giận như vậy...
Lần đầu tiên họ cảm thấy tay chân vốn linh hoạt của mình lại trở nên vô cùng thừa thải...
"..."
Tên béo bị chọc trúng chỗ ngứa, hắn tức giận đẩy Vương Nguyên ra khiến cậu lảo đảo ngã về phía sau. Vĩnh Kỳ đỡ cậu, anh ta bắt đầu cảm thấy tình hình không ổn, giơ tay khuyên ngăn nhưng bị tên béo đẩy ra. Những học sinh khác tình cờ đi ngang qua sân bóng rổ đều hiếu kỳ dừng lại nhìn, có một số người còn bước vào sân xem sự tình bên trong.
Tên béo khuôn mặt đỏ gay, hắn chỉ tay vào mặt cậu, hét lớn:
"Lớp trưởng cái quái gì! Tay ném bóng thần sầu cái quái gì! Chỉ dựa vào chút tài năng bé tí ấy mà bày đặt vênh váo! Mày cũng chỉ là một tên phá gia chi tử, dựa vào đồng tiền của ba mẹ mà sống trong cái trường này thôi! Bây giờ mày muốn gây sự hả, Vương Nguyên?"
Mọi người tiếp tục câm nín, hết nhìn tên béo rồi lại nhìn Vương Nguyên.
Hắn mới nói cái gì? Vênh váo, phá gia chi tử, dựa vào đồng tiền của ba mẹ? Hắn nghĩ cậu là ai chứ, hắn nghĩ là cậu giống tên thối nát như hắn ư?
Vương Nguyên không giữ được bình tĩnh nữa, hiện tại cậu rất tức giận. Sự tức giận dồn nén từ trận đấu bóng rổ toàn thành, thêm cả từ sáng hôm nay, và cả bây giờ, khiến cậu dường như muốn bùng nổ. Cậu hét lớn, "Mày mới nói gì hả?!" rồi bất ngờ lao thẳng vào tên béo, tốc độ nhanh không kịp trở tay.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng gì thì bất chợt, có một người lao đến từ phía cửa sân vận động. Người đó nhanh chóng bắt lấy nắm đấm của Vương Nguyên đang trực chỉ khuôn mặt đen sạm của tên béo, kéo cả thân hình đang mất bình tĩnh của cậu lại, khiến cho cậu trong phút chốc mất đà, cả thân người gần như đổ ập xuống sàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro