Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Cảm xúc đầu tiên

Tại phòng học của lớp mười một hai.

"Trong triết học, chủ nghĩa duy vật là một hình thức của chủ nghĩ duy vật lý với quan niệm rằng thứ duy nhất có thể được thực sự coi là tồn tại là vật chất; rằng, về căn bản, mọi sự vật đều có cấu tạo từ vật chất và mọi hiện tượng đều là kết quả của các tương tác vật chất."

Bạn học A viết một tờ giấy ghi chú nho nhỏ màu vàng, chuyển lên cho bạn học ngồi phía trên.

"Khoa học sử dụng một giả thuyết, đôi khi được gọi là thuyết tự nhiên pháp luận, rằng mọi sự kiện quan sát được trong thiên nhiên được giải thích chỉ bằng các nguyên nhân tự nhiên mà không cần giả thiết về sự tồn tại hoặc không-tồn tại của cái siêu nhiên. Với vai trò một học thuyết, chủ nghĩa duy vật thuộc về lớp bản thể học nhất nguyên."

Tiếng thầy giáo vẫn đều đặn vang lên, ở phía dưới, bạn học nọ nhận được tờ giấy ghi chú, liền ngước mặt lên, sau đó cười khúc khích lầm bầm cảm thán, lại chuyển tiếp tờ giấy nhỏ màu vàng lên cho bạn học phía trên. Bạn học phía trên nhận được, cũng ngước lên nhìn, hai mắt sáng rỡ rồi chuyển tiếp cho bạn phía trên nữa. Cứ chuyền chuyền như thế, lớp học đang yên tĩnh bắt đầu có vài tiếng lào xào.

"Với vai trò một học thuyết, chủ nghĩa duy vật thuộc về lớp bản thể học nhất nguyên. Như vậy, nó khác với các học thuyết bản thể học dựa trên thuyết nhị nguyên hay thuyết đa nguyên. Xét các giải thích đặc biệt cho thực tại hiện tượng, chủ nghĩa duy vật đứng ở vị trí đối lập hoàn toàn với chủ nghĩ duy tâm... NÀY TRÒ KIA, CÓ CHÚ Ý NGHE TÔI GIẢNG BÀI KHÔNG ĐẤY?"

Thầy giáo chẻ hai mái đứng trên bục giảng giảng bài thấy lớp ồn ào thế là mất hứng, thầy bực mình đập bàn cái bốp, hướng mắt đến bạn học ngồi bàn đầu đang cầm một tờ giấy nhỏ kia mà quát to.

Bạn học nọ bị thầy chỉ điểm, nhanh chóng giấu tờ giấy xuống dưới tập, vội vội vàng vàng ngồi thẳng lưng lại, cầm bút lên giả vờ chăm chú lên bảng. Lúc bấy giờ thầy giáo chẻ hai mái mới hạ hỏa, tiếng tục bài giảng buồn ngủ của mình.

Bạn học nọ len lén mở tờ giấy nhỏ ra, trên đó viết đúng một dòng, 'Karry đang nhìn ra phía cửa sổ.' bạn học không hiểu cho lắm, quay xuống hướng mắt đến chỗ của Vương Tuấn Khải, ngay lập tức hai mắt mở to đến mức muốn rớt ra ngoài.

Vương Tuấn Khải ngồi kế bên cửa sổ, một tay chống cằm, tay còn lại cầm bút xoay xoay, ánh mắt thì nhìn ra ngoài, hoàn toàn không tập trung vào bài học.

Chuyện trong giờ học mà ngó ra cửa sổ thì bình thường thôi, đúng hơn là rất rất bình thường. Tuy nhiên, người này lại là Vương Tuấn Khải, đây chính là nam thần Karry đỉnh đỉnh đẹp trai lạnh lùng học giỏi, là phó chủ tịch hội học sinh trong trường đó nha, người mà luôn luôn đeo một bộ mặt lãnh đạm không cảm xúc, người mà luôn cắm đầu cắm cổ vào bài tập, vậy mà cũng có ngày ngồi ngó ra cửa sổ trong giờ học như vậy ư?

Mà coi kìa, có phải là Karry vừa mới cười không đấy, Karry cười ư? Thật là khó tin quá đi mất, mắt lơ đãng ngó ra cửa sổ cười cười một mình, đây là cảnh tượng gì vậy, lần đầu tiên thấy à nha, còn gương mặt rạng ngời kia nữa là như thế nào, là như thế nào đây?

Con người lạnh lùng kia mới sáng còn đi học trễ gần một tiết đã là chuyện không bình thường, bây giờ thì lại có bộ dạng thơ thẩn như vậy, lại càng không bình thường hơn nữa. Có phải là đã có chuyện gì không... hay là... Karry đã thích ai đó, nam thần Karry có phải là đã tương tư một bạn nữ nào đó trong trường rồi không?

AAAAAAAAAAAAAA..........

Tiếng lòng của bạn học nọ gào thét dữ dội, mà không phải chỉ một mình bạn học đó, những ai trong lớp liếc qua nhìn thấy Vương Tuấn Khải đều có chung một cảm giác như thế. Ai cũng cảm thấy rất tò mò nhưng cũng chỉ có thể tự nhủ thầm trong lòng, lâu lâu lại liếc mắt sang nhìn trộm vị nam thần nọ.

—-

Tại lớp học của Vương Nguyên.

Lớp học của Vương Nguyên hiện đang có tiết toán, khỏi phải nói cậu chả tập trung được, lời giảng của lão Đặng khó tính cứ vào tai này qua tai kia, một chữ cũng không vào đầu nổi.

Cậu liếc mắt nhìn qua cửa sổ, dãy lớp học đối diện phía xa xa kia chính là dãy lớp của khối mười một, cậu chống cằm, đầu óc suy nghĩ vẩn vơ.

Hình ảnh ban sáng Vương Tuấn Khải hôn phớt lên má cậu cứ hiện lên trong đầu mãi, không cách nào không nghĩ tới được.

Chỉ là một nụ hôn nhẹ, một nụ hôn rất nhẹ thôi, nhưng nó đã khiến cho cậu gần như sắp nổ tung luôn rồi. Sáng nay lúc Vương Tuấn Khải bước vào phòng, bao nhiêu cảm xúc dường như tuôn trào ra. Cậu đã không thể kiềm nén lại bản thân mình được nữa mà nói thích hắn.

Vương Nguyên vẫn không thể tin nổi, người đầu tiên cậu thích, lại là Vương Tuấn Khải.

Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thích ai, cũng không biết cảm giác hẹn hò với một người như thế nào, nhưng cậu biết rằng, bản thân mình đã thích Vương Tuấn Khải mất rồi. Cậu phát hiện bản thân mình cứ nghĩ về người ta suốt, lúc nào cũng mong muốn được ở bên người ta, cảm thấy rất vui khi người ta quan tâm đến mình, đây không phải thích thì còn là gì nữa chứ.

Cậu và Vương Tuấn Khải có phải đã là... một cặp rồi không?

Thiên a, nhớ lại chuyện hồi sáng sao mà thấy ngại quá đi... Huhu... cậu phải làm sao đây, cậu không thể không nghĩ đến Vương Tuấn Khải được nữa rồi, tự nhiên muốn gặp hắn quá đi mất...

"Này lớp trưởng Vương." Lưu Chí Hoành khều tay làm cho cậu giật bắn mình.

"Hả hả, Nhị Hoành, có... có chuyện gì vậy?"

Lưu Chí Hoành nhìn Vương Nguyên, nhỏ giọng hỏi, "Hồi sáng sao đi học trễ thế, có phải cậu và Karry..."

"KHÔNG CÓ GÌ HẾT, LÀ ĐI HỌC TRỄ THÔI, TỚ VỚI VƯƠNG TUẤN KHẢI KHÔNG CÓ CHUYỆN GÌ HẾT, HA HA HA HA..."

Lần này tới lượt Lưu Chí Hoành bị Vương Nguyên làm cho giật mình. Chỉ là muốn hỏi có phải cậu ta và Karry ngủ quên không thôi mà, cậu ta có cần phải gào lên như thế không?

Lưu Chí Hoành đang tính hỏi Vương Nguyên cái gì đó nữa nhưng lại thấy ánh mắt của lão Đặng đang chiếu thẳng về phía này, thế là đành khoanh tay ngồi ngay ngắn lại, cổ họng đánh ực một cái.

"Trò Vương Nguyên, mau đứng dậy, trong lớp mà còn dám la hét."

Vương Nguyên lúc này mới nhận ra hoàn cảnh của mình lúc này, mặt mày đau khổ đứng lên chuẩn bị nghe bài ca bất hủ của lão Đặng chủ nhiệm.

Lão Đặng nghiêm mặt nhìn cậu, sau đó xổ ra một tràng. Nào là đã đi học trễ còn làm ồn, nào là ngồi trong lớp thì phải trật tự nghe giảng, nào là lớp trưởng thì phải gương mẫu, vân vân mây mây vũ vũ bla bla bla. Vương Nguyên chỉ có thể đứng im đó mà chịu trận, còn đám lớp hai thì chớp chớp mắt, ngây ngẩn cả người ngước lên mà nhìn Vương Nguyên. Trong đầu ai nấy tự dưng đều có chung một suy nghĩ, bệnh động kinh của lớp trưởng Vương hình như lại phát tác nữa rồi.

Huhu... Vương Tuấn Khải, tất cả là tại anh, tại anh nên tôi mới bị lão Đặng quở trách trước lớp đó a a a a a a a a...

Vương Nguyên thầm gào thét trong lòng, ở lớp mười một hai, có một người nọ đang ngồi ngó ra cửa sổ bỗng nhiên cảm giác muốn hắt xì.

—-

Giờ ra chơi, Vương Tuấn Khải qua lớp của Vương Nguyên. Tiếng chuông vừa mới reo chưa được bao lâu đã thấy Vương Tuấn Khải đứng trước cửa lớp, Vương Nguyên bị làm cho giật mình, nhất thời tay chân cứng đờ, hai bên má bắt đầu hồng lên.

Cả lớp hai thấy vị phó chủ tịch hội học sinh xuất hiện ở đây, cứ ngỡ là bên hội học sinh có chuyện gì đó giao phó cho lớp hai nên định mở lời hỏi, còn chưa kịp nói gì đã thấy Vương Tuấn Khải bước thẳng vào lớp, chỉ nói đúng một câu 'Xuống dưới sân trường với anh' rồi sau đó nắm tay kéo Vương Nguyên đi ra ngoài luôn. Giọng nói của hắn không to không nhỏ, nhưng đủ để cho những người xung quanh đó có thể nghe đươc. Đám Lưu Chí Hoành, Nghê Tử Ngư, nhất là Hạ Nhi và đám con gái, ai cũng mắt chữ A mồm chữ O mà nhìn cảnh tượng ấy, nhìn muốn rớt cả tròng mắt mà vẫn không tin được.

Nam thần Karry từ bao giờ lại dịu dàng như thế chứ, còn ánh mắt lúc mới nãy nữa, trời ạ ánh mắt vô cùng ôn nhu kia là như thế nào? Nếu nhìn thẳng vào có khi bị bắt hồn đi lúc nào không biết chừng.

Mối quan hệ của hai người họ quả thật tốt hơn so với tưởng tượng nha, Karry nếu không có việc bên hội học sinh thì không bao giờ chủ động đến tìm người khác cả, ấy vậy mới nãy còn vào đến tận lớp nắm tay kéo ra ngoài, có lẽ là bạn cùng phòng nên anh ta mới như vậy chăng?

Trong khoảnh khắc đó, có vài người trong lòng tự dưng nảy sinh cảm giác có chút ghen tỵ với lớp trưởng Vương. Khi cả hai đã đi rồi, một số đứa con gái tụm năm tụm bảy lại chắp tay lên ngực bắt đầu xuýt xoa cảm thán rộn rã lên. Chỉ riêng một mình lớp phó học tập Thiên Tỉ là ngồi im một chỗ, môi hơi khẽ nhếch lên, ánh mắt vô cùng khó hiểu.

Giờ ra về, Vương Nguyên nhanh chóng thu dọn tập vở rồi xuống dưới sân đứng đợi. Một lát sau Vương Tuấn Khải xuống, rồi cả hai cùng nhau đi về ký túc xá. Một là nam thần Karry lạnh lùng tiêu sái, một là lớp trưởng hấp dẫn nhất khối mười, cả hai mỹ nam của trường cùng đi song song với nhau như vậy, nhìn thế nào cũng thấy sao mà đẹp quá đi mất. Đám học sinh trong trường một lần nữa bị mỹ cảnh này làm cho choáng ngợp, đám con gái thì không ngừng xuýt xoa, có người còn lấy điện thoại ra chụp hình, lưu lại mỹ cảnh ấy nữa chứ, không khác gì vừa nhìn thấy idol Hàn Quốc.

Có thể nói, từ khi Karry và Vương Nguyên chuyển trường đến đây, vào mỗi buổi tan học sân trường sôi động lên hẳn, một số đứa con gái đã tìm được một động lực lớn để có thể vui vẻ đi đến trường.

Vương Nguyên đi song song với Vương Tuấn Khải, đầu cậu cúi thấp xuống, hai vành tai đỏ hết lên. Đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu cùng đi học về với Vương Tuấn Khải, thế nhưng cảm giác lần này lại khác, cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Một bạn học nọ có việc vội nên chạy nhanh ra phía cổng trường, vô tình va phải Vương Nguyên khiến cho cậu ngã người ra đằng trước. Vương Tuấn Khải vội vàng đỡ lấy cậu, kéo cậu vào trong lòng hắn. Lúc ấy, tim Vương Nguyên đập lên thình thịch, cậu đỏ mặt đẩy hắn ra, nhanh chóng bước lên phía trước. Vương Tuấn Khải nhìn biểu hiện đó của cậu, đôi mắt vô cùng nhu hòa, môi khẽ nhếch lên cười một tiếng. Hắn đút hai tay vào túi quần rồi lững thững ra khỏi cổng trường, bước nhanh đuổi theo cậu.

Vương Nguyên có chút không quen, mối quan hệ giữa cậu và hắn không còn đơn thuần là bạn cùng phòng nữa, cho nên hiện tại cậu cảm thấy xấu hổ lắm, vừa muốn có thể cùng hắn đi về lại vừa muốn đi thật nhanh để tim mình không phải đập loạn lên. Cậu cứ bước nhanh bước nhanh như thế, cảm giác cực kỳ bối rối.

Vương Tuấn Khải thì đi theo đằng sau cậu, hắn nhìn con người trước mặt mình kia, trong mắt tràn ngập yêu thương.

Trưa hôm ấy cả lớp của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đều có tiết học, thế nên về ký túc xá chưa được bao lâu lại phải lên trường tiếp. Buổi chiều Vương Nguyên đến câu lạc bộ bóng rổ, còn Vương Tuấn Khải thì tập Taekwondo, đến gần tối thì cả hai mới về đến ký túc xá. Sau bữa tối thì lại cùng nhau làm bài, Vương Tuấn Khải tranh thủ tiếp tục phụ đạo toán cho Vương Nguyên.

Bầu không khí giữa hai người có chút ngượng ngập, cảm giác hồi hộp hơn mọi khi rất nhiều. Vương Nguyên làm bài toán, Vương Tuấn Khải ngồi chống cằm nhìn cậu không chút che giấu. Cậu bị hắn nhìn như vậy, cảm thấy ngại nhưng cũng không biết làm sao nên đành để mặc cho hắn nhìn.

Cậu chỉ mới phát hiện ra gần đây thôi, cái tên mặt than này, lúc nào cũng bày ra bộ mặt như chủ nợ, thế nhưng đối với cậu, hắn lại luôn tỏ ra dịu dàng như thế, điều này khiến cậu có một chút gì đó vui vui trong lòng.

Gần mười giờ tối, Vương Nguyên làm vệ sinh cá nhân xong liền tắt đèn, leo tót lên giường nằm, cảm thấy mí mắt đã bắt đầu hơi díp lại. Cậu nằm quay mặt vào tường, đang tính kéo chăn lên chuẩn bị ngủ thì đột nhiên có ai đó ôm lấy eo cậu, rồi nằm xuống kế bên. Vương Nguyên biết người đó là ai, tim cậu một lần nữa lại đập thình thịch. Tuy rằng đã sống chung phòng với nhau hơn ba tháng, thế nhưng giờ đây cậu vẫn không tránh khỏi cảm giác ngại ngùng.

Vương Tuấn Khải vụng về vòng tay ôm lấy cậu, tuy rằng hiện giờ trong phòng tối không thấy gì nhưng cậu biết, hai bên má mình bây giờ đã đỏ hơn cà chua chín rồi.

"Anh muốn ngủ chung giường với em." Vương Tuấn Khải thì thầm nói với cậu, giọng nói trầm ấm của hắn thật sự khiến cậu bị mê hoặc.

Vương Nguyên không trả lời, cậu với tay kéo chăn lên, trùm kín đầu mình.

Vương Tuấn Khải đang nằm kế bên cậu, hắn đang ôm cậu. Thiên a cậu phải làm sao đây, cứ thế này cậu sẽ bị nổ tim mất...

Bầu không khí xung quanh yên tĩnh vô cùng, ánh đèn tờ mờ của đèn ngủ làm cho Vương Tuấn Khải cảm thấy yên bình vô cùng. Hai tay hắn run run lên, càng ôm chặt cậu hơn. Từ lâu hắn đã muốn có thể cùng nằm chung một giường với cậu như vậy, từ lâu hắn đã muốn có thể được ôm cậu vào lòng như vậy rồi, nay mong muốn cuối cùng cũng đã thành hiện thực, thật sự hắn không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào nữa.

"Anh không muốn ngủ giường bên kia nữa, giường bên này ấm hơn."

Vương Nguyên vẫn không trả lời. Cậu cảm thấy chưa quen được với bầu không khí này, chưa quen được với một Vương Tuấn Khải mặt than dịu dàng như thế này, cũng chưa quen được với cách xưng hô thân mật như thế này. Mọi chuyện xảy ra cứ như một giấc mơ.

Nhưng có một điều là, hiện tại cậu cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết, và cũng có chút gì đó... vui vui.

"Hồi sáng em làm cho anh bất ngờ quá..."

"Nguyên Tử, anh chưa bao giờ thích ai hết..."

"Em là người đầu tiên..."

"Đừng trùm chăn kín đầu như vậy nữa, khó thở lắm."

Hơi thở của Vương Tuấn Khải phả lên cổ cậu, hắn đưa tay lên kéo cái chăn trên đầu cậu xuống, cậu có cố giật lại thế nào cũng không được, nên đành để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

"Nguyên Tử là một tên nhóc phiền phức..."

"Nguyên Tử là một tên nhóc nói nhiều..."

"Nguyên Tử là tên nhóc ham chơi..."

"Nhưng mà... anh thích Nguyên Tử..."

Vương Tuấn Khải ít khi nào lại nói nhiều như thế này. Hắn lại gọi cậu bằng cái tên ấu trĩ ấy nữa.

Không phải cậu không thích cái tên Nguyên Tử, nhưng mà, mỗi lần hắn gọi cậu bằng cái tên ấy, giọng điệu lại vô cùng ôn nhu dịu dàng, cậu không thể chịu nổi.

Vương Nguyên mím môi lại, cố gắng kiềm nén lại cảm xúc trong lòng. Trong khoảnh khắc nào đó, hình như hai mắt cậu hơi rưng rưng...

Mười mấy năm trời chưa có một mối tình nào vắt vai, gặp qua biết bao nhiêu người, cuối cùng giờ đây lại thích một người cùng phòng ký túc xá với mình.

Vương Nguyên, ấn tượng đầu tiên của hắn đối với cậu, đó chính là một tên nhóc ranh phiền phức, cứ thích làm ồn ào người khác, cứ thích bắt chuyện với người khác, dễ xù lông dễ giận nhưng cũng dễ quên, cậu thật sự không phải là mẫu người lí tưởng của hắn.

Vương Tuấn Khải, ấn tượng đầu tiên của cậu đối với hắn, chính là một tên mặt than, suốt ngày bày ra bộ mặt lạnh te, khó gần, rất đáng ghét, lúc nào cũng tỏ ra không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, sống khép mình. Thật sự không phải là mẫu người lí tưởng của cậu.

Hai con người với hai tính cách trái ngược, những tưởng sẽ không bao giờ có thể sống chung với nhau lâu dài, không ngờ lại quay ra thầm thương trộm nhớ người kia, tựa như hai đầu nam chân trái cực luôn hút lấy nhau vậy.

Cả Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải, lần đầu tiên biết cảm giác thích một người, lần đầu tiên có một người để mình có thể gọi là 'người yêu', cảm xúc thật sự rất mới mẻ, vừa hạnh phúc lại vừa hồi hộp đến không thể tả.

Vương Nguyên nằm trong vòng tay ấm áp của Vương Tuấn Khải, cậu nhắm mắt, tưởng tượng ra những viễn cảnh tươi đẹp sắp tới. Cậu có thể cảm nhận được, cuộc sống của mình có lẽ sắp bước sang một trang mới rồi, một cuộc sống sắp tới vô cùng vui vẻ cùng với tên mặt than cùng phòng này.

Có người yêu... thật hạnh phúc.

Chương 36: Một ngày trên lớp

Mới tờ mờ sáng hôm sau, khi bầu trời còn chưa tỏ rõ, Vương Tuấn Khải đã tỉnh giấc. Không khí vẫn còn khá lạnh, hắn lười biếng kéo chăn lên, chống cằm ngắm nhìn gương mặt người nằm bên cạnh.

Vương Tuấn Khải phát hiện ra một điều rất thú vị, đó là hình như hắn rất thích nhìn Vương Nguyên lúc ngủ. Vương Nguyên lúc ngủ môi sẽ hơi hé ra, tay giơ cao lên đầu, trông rất thoải mái. Nhìn đôi môi đỏ mọng kia, thật tình khiến cho người ta muốn cắn cho một phát...

Vương Nguyên hơi khẽ cựa mình, đôi mày hơi nhíu lại, chép miệng mấy cái, rồi sau đó vùi đầu vào ngực Vương Tuấn Khải, hơi thở đều đều, gối đầu vào tay hắn yên ổn mà ngủ. Hắn nhìn biểu hiện ấy của cậu, tự dưng không muốn đánh thức cậu dậy nữa. Hắn cứ nằm yên đó, ôm chặt lấy cậu hơn, ngửi hương thơm nhè nhẹ trên tóc cậu.

Hôm qua hắn nằm mơ một giấc mơ rất kỳ lạ. Hắn mơ thấy mình bị rớt xuống từ tầng năm mươi của tòa chung cư, Vương Nguyên trong trang phục Super Man trên đầu đội cái ly thủy tinh cỏ bốn lá mà cậu làm vỡ trong chuyến cắm trại, đang lao tới với vận tốc ánh sáng để cứu hắn, sau đó cả hai cùng chơi cút bắt trong công viên.

Thật là một giấc mơ tào lao chả ra gì.

Không biết đã bao nhiêu phút trôi qua, Vương Tuấn Khải nằm đó, bên cánh tay hắn tê rần. Bên ngoài ánh nắng chiếu qua cửa sổ, hắn ngước mắt lên nhìn đồng hồ, phát hiện cũng không còn sớm nữa, dù không nỡ thì cũng phải đánh thức cậu dậy chuẩn bị đi học thôi.

"Nguyên Tử, dậy nào" hắn thì thầm vào tai cậu, giọng nói vô cùng dịu dàng.

"Nguyên Tử, thức dậy đi học thôi."

Tên nhóc nào đó hơi cựa quậy, trở mình nằm quay lưng lại, đoạn kéo chăn lên che kín đầu luôn.

"Này, dậy đi học, dậy đi học thôi."

Vương Nguyên nằm im không nhúc nhích. Hắn kéo cái chăn xuống lại, ghé sát tai cậu, giọng nói có phần to hơn, "Nguyên Tử, thức dậy mau."

"Thức dậy, thức dậy."

Vương Nguyên ư a mấy tiếng. Cậu trở mình, lấy tay dụi mắt mấy cái, rồi mở mắt, sau đó nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra. Gương mặt Vương Tuấn Khải kề sát với gương mặt cậu, bốn mắt nhìn nhau, không ai nói lời nào.

Một phút im lặng trôi qua.

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...................

Tiếng hét kinh thiên động địa của ai đó vang lên làm cho những người trong vòng bán kính một kilomet đều bị thót tim thủng màng nhĩ.

Vương Nguyên vừa mới mở mắt ra, còn đang mơ mơ màng màng chưa kịp tỉnh ngủ đã thấy Vương Tuấn Khải đang ở trước mặt, cậu bị dọa cho giật mình, thế là không cầm được mà hét lên một tiếng, sau đó theo phản xạ tự nhiên đạp thẳng một đạp lên người Vương Tuấn Khải khiến hắn ngã lăn quay xuống giường.

Vương Tuấn Khải bất ngờ bị đạp xuống, 'A' lên một tiếng. Vương Nguyên bây giờ mới thực sự tỉnh ngủ. Cậu ôm chăn, còn đang tính gào lên mà hỏi lại sao hắn lại ở trên giường cậu thì sực nhớ hôm qua cậu và hắn đã ngủ chung một giường.

Chết rồi chết rồi, tự nhiên lại đá hắn ngã xuống như vậy, Vương Nguyên a Vương Nguyên, mới sáng sớm mà mày lại như vậy rồi, thiên a phải làm sao đây...

Cậu ôm cái chăn mon men lại gần mép giường, ái ngại nhìn Vương Tuấn Khải.

"Khải ca, anh... anh... anh không sao chứ?"

Vương Tuấn Khải ôm lấy hai chân, mặt mũi nhăn nhó, trông có vẻ đau đớn lắm.

"Khải ca... xin... lỗi nha... anh không sao chứ, có... có bị cái gì không?"

Vương Tuấn Khải vẫn không trả lời. Cậu thấy hắn như vậy, vội vàng leo xuống giường, hốt hoảng lay lay hai bên vai hắn, "Khải ca, Khải ca, xin lỗi mà, anh bị gì vậy, anh đau chân hả, có nặng lắm không vậy?"

Vương Tuấn Khải bật cười, cậu ngớ mặt, mất một lúc sau đó cậu mới hiểu ra, nghiến răng ném luôn cái chăn lên người hắn.

"Khải caaaaaa... dám lừa tôi, đáng ghét đáng ghét, đúng là đồ đáng ghéttttttttttt." thiệt cái tình, làm cho cậu lo lắng, hóa ra hắn không bị gì hết, còn ôm chân giả đau nữa chứ, thật đáng ghét mà.

Vương Nguyên giậm chân thật mạnh đi đến chỗ tủ quần áo, hai bên má hơi hồng lên, cảm thấy xấu hổ vô cùng. Tuy vậy nhưng cậu vẫn không tự chủ được mà khẽ cười một tiếng.

Tên mặt than này cũng biết đùa giỡn nữa đấy.

Vương Nguyên cầm bộ đồng phục, cười cười như một tên ngốc rồi lon ton chạy vào phòng tắm, Vương Tuấn Khải trơ mắt ếch ra nhìn chả hiểu chuyện gì.

Cả hai loay hoay chuẩn bị cũng gần hết một tiếng, sau đó cùng nhau ra khỏi ký túc xá đến trường. Vương Nguyên thoái mái vươn vai hít thở bầu không khí buổi sáng sớm, cảm thấy thoải mái vô cùng. Cậu nhìn cái cặp nặng trịch của mình, trong đầu nảy ra một ý định.

"A... sao mà sau lưng tự nhiên đau quá vậy nè, chắc là bị con gì cắn rồi, Khải ca, anh cầm cái cặp giùm tôi với, xíu thôi, nha." cậu mặt mày (giả bộ) nhăn nhó, giương ánh mắt cún con lên mà nhìn hắn. Vương Tuấn Khải đi kế bên mặt vẫn không biến đổi, giương mắt nhìn cậu chằm chằm.

Vương Nguyên giơ cái cặp lên, ngượng ngùng rồi cúi mặt xuống, "Khải ca, anh cầm giùm em cái cặp một tí nhé."

Vương Tuấn Khải lúc này mới đưa tay ra cầm lấy cái cặp của Vương Nguyên. Cậu chỉ chờ có thế, nhanh chóng chạy vèo lên đằng trước, quay mặt lại với hắn, cười rạng rỡ lè lưỡi ra lêu lêu, "Ha ha ha... có người cầm cặp giùm rồi khỏe ghê, Khải ca từ bây giờ sẽ là người cầm cặp giùm bổn Đại Nguyên ta đây, Khải ca, đem vào trường giùm em nhé, ha ha ha..." sau đó hướng cổng trường chạy vèo đi, gương mặt vui vẻ vô cùng.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu như vậy, lắc đầu cười. Chỉ là cầm cặp giùm từ ký túc xá đến trường thôi mà, cứ nói là được, có cần phải giở trò như thế này không chứ, đúng là đồ trẻ con.

Vương Nguyên đứng từ phía xa nhìn Vương Tuấn Khải. Hắn thong thả xách hai cái cặp, những tia nắng nhẹ nhàng chiếu xuống gương mặt tuấn mỹ của hắn, bước chân vẫn đều đặn, phong thái ung dung, tạo nên một hình ảnh thật là đẹp, khiến cho Vương Nguyên trong phút chốc ngây ngẩn cả người ra.

"Làm gì mà đứng đó vậy Vương Nguyên?" Lý Vĩnh Kỳ đi ngang qua, vỗ vai cậu một cái làm cậu giật mình.

"A đội trưởng, không có gì, hì hì..." cậu gãi gãi đầu, cười giả lả.

"Kỹ thuật chuyền bóng của em càng ngày càng tiến bộ hơn đó nha." Vĩnh Kỳ đi song song với Vương Nguyên, tiện thể bắt chuyện với cậu.

"Thật ạ, cảm ơn anh, em vẫn còn phải học hỏi nhiều."

"Đúng đấy, còn phải học hỏi nhiều, nhưng như vậy là đã tốt hơn rất nhiều người rồi, không hổ danh giúp cho trường trung học A đoạt giải quán quân, giải bóng rổ sắp tới phải tiếp tục phát huy nữa nhé."

"Hì hì, anh cứ nói quá, cũng phải nhờ tất cả thành viên khác nữa mới được như vậy mà." cậu vỗ vỗ ngực, ra vẻ rất tự hào, "Nhưng mà có bổn Đại Nguyên ở đây thì giải bóng rổ cấp trường sắp tới nhất định trường ta cũng sẽ đoạt giải vô địch thôi, ha ha, đội trưởng, anh biết không, từ khi mới sinh ra mama đã nói em là thiên tài bóng rổ rồi đấy, anh tin không?"

Bệnh tự luyến của Vương Nguyên lại tái phát, nhưng tuyệt nhiên không làm cho người khác cảm thấy chán ghét. Cả hai cùng bật cười, thoải mái như những người bạn lâu năm.

Vương Tuấn Khải đi đằng sau, cảm thấy chướng mắt vô cùng, không hiểu sao tự nhiên thấy Lý Vĩnh Kỳ hôm nay sao mà khó nhìn quá thể. Hắn bước nhanh lên phía trước, "Vương Nguyên, đi nhanh lên, sắp đến giờ lên lớp rồi." sau đó nắm lấy tay cậu lôi đi.

Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải bất ngờ kéo đi, chỉ có thể ngoái đầu lại nói với Vĩnh Kỳ, "Đội trưởng, em đi trước nhé." sau đó hấp tấp chạy theo Vương Tuấn Khải.

Lý Vĩnh Kỳ đứng trố mắt ra, kia chẳng phải là phó ban hội học sinh Karry của khối mười một đó sao, anh ta nhìn lại đồng hồ, hình như vẫn còn lâu lắm mới vào học mà, lạ thật...

"Khải ca, anh làm cái gì vậy, em đang nói chuyện với đội trưởng mà." vào trong trường rồi, Vương Nguyên giật tay mình lại, xoa xoa nơi cổ tay. Vương Tuấn Khải thật độc ác, mỗi lần hắn nắm tay cậu kéo đi đều nắm rất mạnh, đau chết đi được.

Vương Tuấn Khải đang định trả lời lại Vương Nguyên, vừa quay qua thì lại thấy cậu đang hướng mắt ra phía đằng xa xa, gương mặt rất hào hứng lạ thường.

"A, Khải ca, kia là hội trưởng hội học sinh phải không, dù đã học ở đây gần một học kỳ nhưng em rất hiếm khi gặp được anh ta..."

Vương Nguyên ánh mắt sáng rỡ, chăm chú nhìn vào quyển sách trên tay của anh hội trưởng ở đằng xa kia, "Anh ấy đang cầm cuốn The Da Vinci Code phải không ta, thảo nào hôm bữa lên thư viện tìm không có, hóa ra là anh ấy đã mượn." Vương Nguyên vẫn thao thao bất tuyệt, không để ý đến gương mặt tối sầm của Vương Tuấn Khải đang nhìn mình, "Hình như anh ấy cũng rất thích mấy thể loại này, hay thật, nhất định hôm nào phải tìm gặp anh ấy để trao đổi về truyện trinh thám mới được, hi hi hi..."

Vương Tuấn Khải cuối cùng không chịu nổi, một lần nữa nắm tay cậu thật chặt lôi đi.

"A a... Khải ca, anh làm gì vậy, lại đi đâu nữa, đừng đi nhanh như vậy chứ, từ từ thôi mà." Vương Nguyên lại bị Vương Tuấn Khải bất ngờ lôi đi, tay bị siết chặt không cách nào giằng lại được, đành chân trước chân sau hấp tấp chạy theo hắn.

Vương Tuấn Khải kéo cậu ra đằng sau trường, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị hắn đè vào vách tường, kề sát mặt vào mặt cậu.

Cổ họng Vương Nguyên nuốt một cái ực, tay hắn chống vào vách tường, hai người đứng ở khoảng cách gần như thế này, Vương Nguyên tự dưng cảm thấy thật khó thở, tim cũng vì vậy mà đập nhanh hơn.

"Nguyên Tử." hơi thở ấm nóng của hắn phả vào gương mặt cậu, "Từ nay về sau không được tỏ ra thân mật với đội trưởng Vĩnh Kỳ nữa, cũng không được nhìn ai khác ngoài anh."

Cái gì chứ?

Lý Vĩnh Kỳ là đội trưởng đội bóng của cậu, tỏ ra thân mật gì ở đây, từ nay về sau còn không được nhìn người khác nữa, vậy cậu nhắm mắt đi vào trường à?

"Anh... anh nói vậy là sao ch..."

"Còn nữa." hắn ngắt lời cậu, "Anh cũng đã đọc cuốn sách Da Vinci đó rồi, nếu muốn trao đổi gì thì cứ trao đổi thảo luận với anh, tuyệt đối không được đi tìm hội trưởng hội học sinh, nghe rõ chưa."

Ở đâu ra cái luật này thế?

Vương Nguyên còn chưa kịp trả lời lại, Vương Tuấn Khải liền cúi xuống, đặt một nụ hôn phớt lên trán cậu, giọng nói nhẹ như gió bay, "Nguyên Tử, buổi sáng học vui vẻ nhé." hắn im lặng một lúc rồi tiếp, "Sắp đến giờ vào lớp rồi, anh đi trước." sau đó hắn buông cậu ra, quay mặt bước đi thẳng.

"..."

Một phút trôi qua.

Vương Nguyên đứng đó ngệch mặt ra, tay chân bất động.

Vương Tuấn Khải... hắn vừa làm cái gì chứ, hắn... vừa... hôn cậu ư?

Thề có Chúa, mới nãy cậu vừa thấy... hình như... gương mặt hắn hơi hồng lên a... đây là biểu thị cho điều gì nhỉ... Vương Tuấn Khải... xấu hổ ư?

Tim Vương Nguyên đập thình thịch thình thịch, cậu ngồi bệch xuống, hai tay run rẩy lên, gương mặt bây giờ đích thị đã đỏ hơn quả cà chua chín rồi.

Huhu... cậu phải làm sao đây... cậu phải làm sao đây... xấu hổ quá đi mất, tuy nơi đây không có người nhưng vẫn là đang ở trong trường mà, Vương Tuấn Khải lại hôn cậu nữa...

Tim a tim, sao mày cứ đập loạn lên thế chứ... huhu... Giọng nói trầm ấm ấy, nụ hôn nhẹ nhàng ấy... a...thật muốn tìm một cái lỗ nào đó chui xuống cho rồi... Cậu không muốn lên lớp nữa, không muốn lên lớp nữa đâu.

Hu hu...

Vương Tuấn Khảiiiiiiiiii, đúng là đáng ghét mà, hắn đúng là đồ đáng ghét nhất trên trần đời này a a a a a a a!

Cả một đoạn đường đi lên lớp học, Vương Nguyên liên tục thầm nguyền rủa tên mặt than đáng ghét nào đó, tuy vậy nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác lạ lẫm xen lẫn một chút hồi hộp cứ lan tỏa trong người. Vương Tuấn Khải, con người này thật biết cách khiến cho cậu bối rối mà.

Ánh nắng buổi sáng sớm khẽ khàng chiếu xuống sân trường, ấm áp đến kỳ lạ, làm người ta cảm giác thật dễ chịu. Đã bước sang tháng tư, vậy là cũng sắp bắt đầu bước sang mùa hè.

—–

Giờ ra chơi, tại lớp hai của khối mười.

Lớp học trông rất hỗn độn, một số người chăm chỉ ngồi làm bài tập, một số úp mặt xuống bàn ngủ, đám con gái thì tụm năm tụm bảy lại ngồi bàn tán đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ chuyện hôm nay nhóm nhạc A mới ra bài hát mới, nghe hay cực kỳ, rồi cho đến chuyện hôm qua mới phát hiện có một shop thời trang rất đẹp, bla bla bla. Còn đám con trai thì ngồi vây quanh Vương Nguyên và Nghê Tử Ngư đang chơi đấu vật tay, hú hét ồn ào như cái chợ.

Vương Nguyên tuy là cầu thủ rất giỏi của câu lạc bộ bóng rổ, thế nhưng mấy trò chơi cần dùng đến sức cơ như trò đấu vật tay thế này thì chả lúc nào thắng. Hết lần này đến lần khác, Nghê Tử Ngư luôn hạ được cậu.

"Hứ, là bổn Đại Nguyên đây nhường cậu thôi."

Cả đám xung quanh cười cười, Vương Nguyên ngồi hẳn lên bàn, bắt đầu ngồi kể chuyện phiếm. Bất chợt, có một bạn học nọ lớp khác bước vào lớp hai, dáo dác dòm xung quanh rồi nói to, "Cho hỏi ở đây có bạn Vương Nguyên không ạ?"

Vương Nguyên leo xuống bàn, đi đến gần chỗ bạn học ấy, "Tớ là Vương Nguyên, có chuyện gì không?"

"Ồ, Karry có chuyện muốn gặp cậu, anh ấy nhờ tớ bảo cậu lên lớp mười một hai gấp. Ờ... chỉ vậy thôi." bạn học nọ nói hết câu, sau đó ngượng ngùng quay mặt đi luôn.

Vương Tuấn Khải có chuyện cần gặp cậu gấp ư, chuyện gì thế nhỉ?

Vương Nguyên quay qua nói với Nghê Tử Ngư, "Tớ đi đây một chút." sau đó nhanh chóng bước ra khỏi lớp.

Cậu bước nhanh đến dãy phòng học khối mười một, đến ngay trước cửa lớp hai, thập thò đứng bên ngoài cửa tìm Vương Tuấn Khải.

Cậu ngó tới ngó lui mất mấy phút vẫn không thấy Vương Tuấn Khải đâu, đang định bước vào lớp hỏi thì bất chợt từ đằng sau có một bàn tay nào đó đặt mạnh lên vai cậu.

"Ô cậu nhóc dễ thương, là em hả, anh đợi em từ nãy giờ."

Vương Nguyên nghe giọng nói quen quen, cậu giật mình quay qua, gương mặt ngay lập tức đanh lại.

Hừ hừ... lại là tên da ngăm Lý Dịch Phong.

"Đừng nhìn anh như vậy mà, anh buồn lắm a..." tên ấy giả bộ bày ra bộ mặt đau khổ, đồng thời nắm lấy tay cậu giơ lên trước ngực, dùng ánh mắt quái dị nhìn cậu, "Vương Nguyên, em lên đây có phải muốn gặp anh không? Có muốn đi dạo xung quanh một chút cùng với anh không?"

Vương Nguyên hốt hoảng giật tay mình lại, cảm thấy cái tên trước mặt mình thật buồn nôn. Cậu lùi ra phía sau mấy bước, dè chừng, "Tôi lên đây tìm Vương Tuấn Khải, không phải tìm anh, làm ơn tránh ra một chút."

"Ha... tìm Karry hả, nó đang ở phòng hội học sinh, không có ở đây đâu mà tìm."

Vương Nguyên khựng lại, cảm thấy không hiểu cho lắm.

Mất một lúc sau đó, cậu mới ngước mặt lên nhìn Lý Dịch Phong, gằn tiếng với hắn, "Này này, có phải... có phải anh nhờ người giả Vương Tuấn Khải gọi tôi lên đây không hả?"

"Ây yô, em phát hiện ra rồi ư, thật đáng tiếc."

Còn thẳng thắn thừa nhận nữa chứ, vậy hóa ra không có chuyện Vương Tuấn Khải tìm cậu, mà là tên này tìm cậu ư?

Cái tên này sao mà rảnh quá vậy, thật là, làm mất thời gian của người ta, cuối cùng tên này có ý đồ gì chứ? Đúng là điên quá mà.

Vương Nguyên có chút hụt hẫng, trong lòng bắt đầu bức bối khó chịu. Cậu né người qua định đi về lớp thì Lý Dịch Phong nắm tay lôi cậu lại, ép sát cậu vào tường, "Vương Nguyên, Karry tìm em thì được, còn anh thì không được ư, sao lúc nào em cũng khó chịu với anh vậy?"

Lý Dịch Phong càng nói khuôn mặt càng tiến sát vào mặt Vương Nguyên. Cậu hốt hoảng, cố gắng đẩy tên này ra, "Anh anh anh làm cái gì vậy hả, buông ra, buông ra để tôi về lớp."

"Nói đi, Karry có gì hơn anh, Karry lúc nào cũng lạnh lùng như vậy tại sao em lại đối xử tốt với nó hả?"

"LÝ DỊCH PHONG, BUÔNG RA NGAY."

Tên da ngăm đột nhiên bị giọng nói lớn của ai đó làm cho giật mình, hắn ta quay qua, gương mặt ngay lập tức đanh lại. Đúng là ban ngày không nên nhắc người, vừa mới nhắc người thì người liền xuất hiện.

Vương Tuấn Khải cầm một đống giấy tờ, bước nhanh đến chỗ Vương Nguyên và Lý Dịch Phong, gạt mạnh tay tên da ngăm ấy ra, Vương Nguyên thấy vậy nhanh chóng bước nhanh đến chỗ Vương Tuấn Khải, xoa xoa hai bên vai bị ghì chặt nãy giờ, lè lưỡi với Lý Dịch Phong.

"Sao lại lên đây?" Vương Tuấn Khải mặt vẫn không biến đổi, lạnh lùng nói với cậu.

Vương Nguyên trố mắt ra nhìn Vương Tuấn Khải, còn đang không biết phải nói gì thì Vương Tuấn Khải bất chợt nắm lấy tay cậu siết thật chặt, kéo cậu ra sau lưng, giọng nói gượng gạo, "Giải bóng rổ cấp trường sắp tới trường mình sẽ tổ chức."

Vương Nguyên nghe Vương Tuấn Khải đột nhiên nói như vậy, không biết trả lời sao. Cậu ậm ờ vài tiếng, ngước lên nhìn hắn, "Vậy... vậy em về lớp nhé." sau đó quay lưng lại đi thẳng.

Đến khi Vương Nguyên đã đi xa rồi, Vương Tuấn Khải lúc này mới quay lại nhìn tên Lý Dịch Phong.

"Nếu sau này mày còn dám đụng đến Vương Nguyên, thì đừng trách."

Vương Tuấn Khải vẫn lãnh đạm như thường, giọng nói không to không nhỏ, nhưng lại khiến cho Lý Dịch Phong cảm thấy hơi chột dạ, cảm nhận được xung quanh tên Vương Tuấn Khải kia hình như đang có một tầng hắc ám bao quanh.

Vương Tuấn Khải bước vào lớp, Lý Dịch Phong lúc này mới thở hắt ra, trong người bồn chồn bức bối khó chịu.

Tiếng chuông vào học reo lên, tên da ngăm siết chặt hai tay lại, chửi thề một tiếng rồi sau đó cũng bước vào trong lớp, ngồi vào bàn học của mình.

Vương Nguyên thẫn thờ trở về lớp, trong đầu miên man một đống suy nghĩ.

Lúc Vương Tuấn Khải siết chặt lấy tay cậu, trong khoảnh khắc nào đó, cậu chợt nhận ra, hình như Vương Tuấn Khải đang cố che giấu đi quan hệ giữa cậu và hắn.

Cậu đã quên mất, Vương Tuấn Khải là phó chủ tịch hội học sinh, cậu thân là lớp trưởng một lớp, và điều mười nội quy trường, cấm chỉ yêu đương.

Cuối cùng, hai người vốn dĩ phải là tấm gương tốt lại đi vi phạm nội quy của trường mặc dù điều lệ này vốn rất nhảm nhí rồi.

Vương Nguyên thở dài, tự dưng cảm thấy lòng nặng trĩu. Cậu lắc đầu, cố gắng bỏ hết những suy nghĩ không vui trong đầu ra, ngẩn mặt nhanh chóng chạy về lớp.

Mối quan hệ giữa cậu và hắn không ảnh hưởng đến ai cả. Tình cảm đầu đời, cho dù là vi phạm nội quy, nhất định không thể nào từ bỏ được. Vương Nguyên a Vương Nguyên, vì Vương Tuấn Khải, phải cố lên, cố lên thôi, nhất định.

Vương Nguyên thở hồng hộc trước cửa lớp, giáo viên vẫn chưa vào, thật may. Cậu cười hì hì với Lưu Chí Hoành đang ngơ mặt ra nhìn cậu kia, nhanh chóng đến chỗ bàn học của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro