Chap 8: Nỗi lòng của Chí Hoành
_ Chủ tịch, tôi muốn xin nghỉ phép 1 tháng -Người mà Vương Nguyên gọi đến chính là Vương Hạo Khiêm, chủ tịch tập đoàn Vương Lâm và cũng là cha cậu.
_ Tiểu Nguyên, con cuối cùng cũng gọi cho ta. Ta thật sự cám ơn con. Nhưng con muốn đi đâu, sao lại nghỉ tận 1 tháng -Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ổn nhưng thập phần kích động.
_ Tôi muốn về Trùng Khánh, công việc tôi sẽ chyển giao cho người mới.
_ Được rồi, ta sẽ cho tìm người khác đến phụ trách công việc của con....-Ông ngập ngừng một chút rồi nói tiếp...
_ Tiểu Nguyên, nếu con cần gì cứ nói với ta, ta sẽ đáp ứng..
_ Không cần đâu, cám ơn Ngài chủ tịch Vương. Vậy đi tôi cúp máy đây, bắt đầu từ mai tôi có thể nghỉ được rồi chứ - Vương Nguyên không lạnh không nhạt cắt ngang lời ông muốn nói.
_ Con....thôi được rồi, nhớ giữ gìn sức khỏe..Tiểu Nguyên, ba xin lỗi con, thực sự rất xin lỗi, ba không nghĩ bà ta lại ác độc đến vậy có thể....
_ Đủ rồi, trong chuyện này ông không biết nên không có lỗi, ông cũng không cần phải thấy áy náy với tôi. Từ lâu....tôi đã xem tất cả thành chuyện quá khứ rồi - Vương Nguyên toan dập máy nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến lời xin lỗi của ông khiến cậu phải ngừng lại một lúc lâu mới nói tiếp. Ông định nói thêm điều gì đó nữa nhưng Vương Nguyên đã dứt khoát ngắt điện thoại. Bàn tay cậu không biết từ khi nào xuất ra rất nhiều mồ hôi đến nỗi chiếc điện thoại cầm trên tay cũng ướt nhèm.
.
.
.
.
Chí Hoành sau khi rời bệnh viện cậu nghĩ nên về nhà một chuyến lấy thêm ít trò chơi giải trí cho Nguyên Nguyên đỡ buồn. Nghĩ vậy cậu đi xuống bãi đõ xe nhưng lại đột nhiên cảm giác được có người đang theo dõi mình. Chí Hoành cố chạy thật nhanh về chiếc xe nhưng lại chợt bị một bàn tay bịt lấy miệng cậu kéo cậu nấp sau một bức tường.
_ Ưm...ưm..., buông tôi ra,....-Chí Hoành cố gắng nói to cho người phía sau nghe nhưng anh ta không mảy may xê dịch càng ôm chặt cậu hơn. Bực mình, cậu liền tung cho anh ta một cú vào bụng.
_ Ai da, đau nha Hoành Hoành, em làm sao vậy ngay cả lão công mà em cũng không nhận ra sao???....Chí Hoành nhận ra giọng nói quen thuộc, đây không phải là Thiên Thiên nhà cậu sao?
_ Á á, Thiên Thiên sao anh lại....anh lại...
_ Suỵt, nhỏ tiếng thôi, bọn chúng vẫn còn ở đây - Thiên Tỷ nhanh tay bịt chặt cái miệng chuẩn bị nói của Chí Hoành. Cậu chỉ còn biết trừng mắt nhìn anh, rồi nói khẽ:
_ Nè......sao anh ở đây, không phải đang ở công ty sao???
_ Công ty cái gì, tan sở lâu rồi, em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả?? Em nói chờ Vương nguyên bàn xong công việc là tới chỗ anh cùng đi ăn tối thế mà bây giờ là giờ nào rồi hử- Chí Hoành không nhắc thì thôi mà đã nhắc đến là lại khiến anh thêm bực mình. Hoành Hoành, em ấy dám cho anh leo cây, tối nay phải hảo hảo trừng phạt mới được. Nhưng tất nhiên ý đồ của Thiên Tỷ anh không thể cho cậu biết được.
_ A, em quên nói cho anh Nguyên Nguyên phải nhập viện, mà em lo các thủ tục cho cậu ấy nên em quên luôn ý mà. Dù sao em cũng đã hứa với bác gái là phải chăm sóc Nguyên Nguyên cho tốt nên....hì..hì ông xã đừng giận nghen, mà sao anh ở đây?- Chí Hoành chột dạ nhìn Thiên Tỷ cười trừ.
- Ừ, chờ em chắc anh thành ông già tuyết luôn quá. Anh gọi điện cho chị Tâm Băng mới biết được Nguyên Nguyên nhập viện nên tới đây thăm cậu ấy. Nguyên Nguyên sao rồi?
_ À, không sao nữa rồi, chị tiểu Băng giáo huấn cho cậu ta một trận rồi...
''.....''
_ Ở bên kia, nhanh lên, tìm thấy không, sao có một thằng nhóc mà cũng làm không xong. Tìm không được thì đừng về gặp cô chủ.....
Hai người đang trao đổi câu chuyện thì một tiếng kêu lớn của bọn chúng làm hai người sực tỉnh. Nhớ đến tình cảnh lúc này, cả hai không khỏi lấy làm lạ. Thiên Tỷ nhoài người ra sau bức tường xem xét tình hình. ''Có vẻ như chúng ta cắt đuôi được bọn chúng rồi''. Anh nói với cậu nhưng lại chợt nhận thấy Chí Hoành đang trầm tư suy nghĩ.
_ Hoành, em đắc tội với ai sao?
_ Không có a, sao anh hỏi vậy?- Chí Hoành hơi hơi ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn Thiên Tỷ, trong lòng thầm có tính toán.
_ Ừm, chỉ là anh thấy lạ thôi, em không đắc tội với ai tại sao bọn chúng lại muốn bắt em. Còn nữa cô chủ trong lời bọn chúng nói là ai nhỉ.....?
_ Em nghĩ..em biết là ai làm rồi - Chí Hoành chợt lên tiếng.
_ Ai?- Anh hỏi
_ Trịnh Gia Hân...
_ Ai cơ?- Anh hỏi lại
_ Trịnh Gia Hân
_ Em có chắc không? Hoành Hoành?
_ Sao vậy...anh quen cô ta sao, lúc nãy em hỏi anh anh nói không quen cơ mà - Chí Hoành biết Thiên Tỷ đã mắc câu liền hỏi vặn lại.
_ À....ừ...thì - Thiên Tỷ ấp úng
_ Nói đi..anh và cô ta là quan hệ như thế nào?
_ Hoành Hoành, đừng đổ oan cho anh mà. Anh và Trịnh Gia hân không có gì hết, chỉ là cô ta là vị hôn thê của anh họ anh mà thôi - thiên tỷ đau khổ giải thích.
_ Anh họ anh, anh nói cô ta là vị hôn thê của anh họ anh. Vậy anh họ anh là ai?
_ Là Vương Tuấn Khải - Thiên Tỷ cũng giật mình khi thấy phản ứng có phần hơi quá của Chí Hoành.
_ Gì? Vương Tuấn Khải sao? Vậy ra anh là em họ của cái tên Vương Tuấn Khải chết tiệt kia, cái tên làm Nguyên Nguyên ra nông nỗi như vậy.
_ Ừ anh ấy là anh họ anh, mới từ Mỹ về tuần trước thôi, nghe đâu anh ấy được bổ nhiệm làm tổng giám đốc bên tập đoàn Vương Thị luôn...Mà anh ấy với Nguyên Nguyên thì liên quan gì đến nhau...?
...............
Ầm.....Chí Hoành nghe thấy tiếng đầu mình nứt ra.''Cái cục diện phức tạp gì thế này'', A...a...a...đau đầu quá đi mất, thế này thì Nguyên Nguyên phải làm sao đây?
_ Hoành Hoành, em giải thích chút gì cho anh hiểu đi chứ. IQ anh có cao đến đâu cũng đâu thể tự đoán ra được chứ.Ớ...mà khoan đã, không lẽ....-Thiên Tỷ chợt thấy có cái gì đó lóe lên trong đầu mình, rất nhanh...
_ Thiên Thiên ngốc, rõ rành rành ra đó rồi còn hỏi. Đúng như anh nghĩ đó, Vương Tuấn Khải là người mà Vương Nguyên ngốc kia luôn chờ đợi. Em cứ nghĩ chuyện giữa hai người họ thì nên để họ tự giải quyết lấy. Nhưng xem ra bây giờ không phải là chuyện riêng nữa rồi - Chí Hoành quả quyết nói, nhìn Thiên Tỷ một chút. Anh hiểu ánh mắt cậu ám chỉ điều gì nên cũng nhẹ nhàng gật đầu lại. Hai người họ vẫn luôn hiểu ý nhau như thế.
_ THiên Thiên a, có muốn điều tra một chút chuyện 8 năm trước đã xảy ra chuyện gì không?- Chí Hoành hỏi Thiên Tỷ
_ Như vậy không tốt đâu
_ Nhưng anh không tò mò sao?- Chí Hoành tiếp tục dụ dỗ
_ Tất nhiên có
_ Vậy thì đi thôi
_ Đi đâu?
_ Tất nhiên là điều tra
Thiên Tỷ cảm thấy xen vào chuyện người khác là không nên nhưng anh cũng như Chí hoành đều rất tò mò chuyện trước kia của hai người họ. Vậy nên, anh họ, Nguyên Nguyên tôi thực sự xin lỗi hai người a - Nói đoạn Thiên Tỷ Cung Chí Hoành liền thẳng tiến về nhà. Lại nói đến Vương Nguyên, sau khi cúp máy xong cậu liền gọi cho chị gái mình bảo sẽ về Trùng Khánh một thời gian. Chị ấy rất vui, trong điện thoại còn vang lên cả giọng nói non nớt của bé Khả Như khiến Vương Nguyên cảm thấy quyết định của mình là đúng đắn. Vương nguyên nghĩ cậu nên nghỉ ngơi, tạm thời quên đi tất cả!!!
.
.
.
.
Tại sân bay Bắc Kinh
_ Nguyên Nguyên, cậu định bỏ rơi tớ ở lại đây một mình sao?- Chí Hoành nắm chặt tay Vương Nguyên, khóe mắt rưng rưng (Au: nó làm bộ thôi, bánh Trôi con đừng tin).
_ Thôi nào, tớ chỉ trở về Trùng Khánh một thời gian thôi mà, có phải tớ đi luôn không quay về nữa đâu, ở đây còn công việc nữa mà...
_ Vậy.....được rồi, cậu đi nhớ giữ sức khỏe nha, cho tớ hỏi thăm sức khỏe của chị gái và anh rể cậu. À, cả con bé Khả Như nữa....Nói đến con bé thật thấy nhớ nó quá đi. Thiên Thiên hay là chúng ta cũng xin nghỉ phép về Trùng Khánh một chuyến đi, lâu rồi cũng không về đó - Chí Hoành đột nhiên cũng muốn về Trùng Khánh liền quay sang nhõng nhẽo Thiên Tỷ. Thực ra Trùng Khánh chính là quê hương của cả ba người, Vương Nguyên, Tuấn Khải và Chí Hoành. Chí Hoành quen biết Vương Nguyên tại nhà Vương Tuấn Khải. Ba của cậu là bạn thân chí cốt với ba của Tuấn Khải nhưng cậu không mấy quen thân với anh. Nhưng lần đó đến nhà anh cậu liền nhanh chóng kết thân với Vương Nguyên. Nguyên Nguyên từ nhỏ chưa bao giờ giấu Chí Hoành điều gì kể cả việc cậu ta yêu Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên cũng không hề giấu Chí Hoành. Duy chỉ có một điều cho đến bây giờ Vương Nguyên vẫn giấu cậu.... đó chính là lí do khiến Chí Hoành muốn tìm hiểu nó để giúp đỡ cho Vương Nguyên. Nếu Nguyên Nguyên, cậu ấy không muốn đối diện với nó vậy để thằng bạn thân là cậu đây sẽ âm thầm giúp đỡ Vương Nguyên từ phía sau.
Thiên Tỷ biết cậu đang nghĩ gì, tuy anh là người Bắc Kinh nhưng anh cũng yêu quý mảnh đất Trùng Khánh đó giống cậu nên nói :
_ Được rồi, nếu em cũng muốn về Trùng Khánh đến vậy thì nửa tháng sau công việc ổn định anh sẽ về cùng em.
_ Oa, anh nói thiệt nha - Chí Hoành mắt long lanh nhìn Thiên Tỷ
_ Ừ, anh nói thật.
Vương Nguyên nhìn hai người bạn thân trước mắt, cậu khẽ mỉm cười thực lòng chúc phúc cho họ mãi luôn vui vẻ như vậy. Nghĩ đến chuyện của bản thân, Vương Nguyên lại càng thấy tối tăm và mù mịt. Cậu vẫn rất yêu anh, có thể cho tới mãi về sau nữa cậu cũng chẳng thể nào quên được anh..... Vương Nguyên một lần nữa ngắm nhìn thành phố phồn hoa này trước khi cậu rời khỏi đây và tạm thời đến một nơi không có anh."Tiểu Khải, nếu lần này em thành công đối diện với chính bản thân mình, em sẽ nói ra tất cả sự thật. Nếu anh vẫn không buông tay em vậy em sẽ bất chấp tất cả để được ở bên anh. Khải, anh hãy chờ em''. Vương Nguyên thầm nói với lòng mình, cậu không muốn trốn tránh sự thật, nếu tất cả thế giới đều phỉ báng cậu và anh vậy thì Vương Nguyên vẫn muốn ích kỷ một lần được dành lấy hạnh phúc cho riêng mình......
~ End chap 8 ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro