Chương 2: Ngày Ấn Định
Chương 2: Ngày Ấn Định
"Roy, cháu mau đi rửa tay rồi đến ăn tối này, không chơi game nữa"- Chú Jack giọng ôn hòa từ trong bếp vọng ra.
"Vâng ạ! Cháu đi ngay đây"- Roy ngồi một bên ngoan ngoãn đáp lời.
Trên bàn ăn.
"Hôm nay ở trường thế nào? Tốt cả chứ?"- Chú Jack vừa gắp thức ăn vào bát cho Roy vừa ôn tồn hỏi.
Roy đang cặm cụi ăn, khi nghe đến việc ở trường cậu có chút thẫn thờ, quên luôn việc trả lời chú.
"Roy? Không sao chứ?"- Ông Jack thấy lạ bèn cất giọng cao hơn một chút. Một giây sau Roy đưa mắt nhìn chú hơi giật mình -"À, dạ? Vẫn, vẫn tốt ạ". Cậu gượng cười rồi đột nhiên ngẩng mặt lên hỏi -"Chú Jack này, chú có tin trên đời này có Người Sói hay không ạ?"
Ông Jack ngừng ăn, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp khó nắm bắt nhưng liền nhanh chóng khôi phục sắc mặt nói -"Cháu sao lại hỏi thế?"
Roy quan sát gương mặt của chú, trong lòng càng dâng lên mối nghi ngờ.
"Không có gì ạ! Tại ban sáng cháu mới học về loài Sói nên hỏi vậy thôi ạ"- Cậu mỉm cười.
"Ra vậy"- Ông chú thở phào nhẹ nhỏm. Trong khi đó, Roy thu hết vào tầm mắt từng biểu hiện của chú, cậu nhíu mày chìm vào suy nghĩ.
Buổi cơm kết thúc trong yên lặng.
----
Đêm đó...
"Thưa Ngài, hôm nay cậu chủ đã đến trường và dường như cô Marry đã nói một vài điều gì đó, cậu chủ có vẻ nghi ngờ và hỏi tôi về việc Người Sói"- Trong đêm, giọng nói ôn hòa nhưng lộ ra sự cung kính tuyệt đối.
"Vâng, tôi đã rõ thưa Ngài"- Sau khi cúp điện thọai, ông Jack thở dài.
Có lẽ ngày này cũng sắp đến rồi, ngày bí mật về thân thế của cậu chủ được tiết lộ.
Đêm mưa, sấm chớp vang rền trên bầu trời, mưa nặng hạt đập vào ô cửa kính, như báo hiệu tương lai phía trước...
Lâu đài Neuschwanstein...
Trong thư phòng, ánh đèn vàng ấm áp, có giọng nói vọng ra -"Đêm trăng ngày 8 tháng tới này, chúng ta sẽ đón Roy Wang về đây. Đây là lúc thích hợp nhất để Kary biết được, người ấn định cùng nó là ai". Giọng nói trầm ổn của một người đàn ông trung niên vang lên.
"Tôi rất mong đợi, Karry nhà chúng ta từ ngày đó trở đi, cái ngày định mệnh ấy, cuộc sống của nó chỉ là bóng tối cùng với cô tịch, tôi mong nhóc Roy sẽ là người bên cạnh soi sáng và xua đi bóng tối trong nó"- Là giọng nói hiền từ nhưng xen lẫn đau buồn của một người phụ nữ.
Con trai của bà, đứa trẻ đáng thương. Từ khi nào nó không còn quanh quẩn bên cạnh bà gọi một tiếng mẹ như trước kia nữa? Từ khi nào mối quan hệ khắng khít trong gia đình một gia đình đầm ấm lại đi đến đỉnh điểm của sự mâu thuẫn thế này? Bà đau lòng vì con, đồng thời cũng xót lòng cho chính hoàn cảnh hiện tại.
Người đàn ông sau vài phút suy ngẫm rồi nói tiếp -"Tôi chỉ lo dòng tộc Holson sẽ không để yên cho Roy. Dù muốn hay không thì chính chúng ta cũng là người vô tình hại chết con trai họ". Ông thở dài, những kí ức chất chồng lại ùa về nhấn chìm sự bình tĩnh trên gương mặt cương nghị.
Đôi mắt người phụ nữ ngày càng hiện lên nét lo âu -"Vậy chúng ta?"
"Chỉ có Karry mới có thể bảo vệ được thằng bé, nhưng tôi chỉ e, với tính cách của nó sẽ để mặc cho Roy chết dưới tay những dòng tộc kia"- Ông đưa mắt lên nhìn vợ -"Hoặc là, chính tay nó sẽ giết chết Roy Wang".
Ông lo rằng, vế sau sẽ tồn tại nhiều hơn.
Cùng lúc đó, ở một gian phòng khác. Trong phòng tối đen như mực, khí áp lạnh lẽo vờn quanh không khí đặc quánh mùi nguy hiểm, chỉ có ánh sáng lờ mờ do ánh trăng chiếu vào cửa sổ sát đất, dưới chân cửa sổ là bóng dáng của một người con trai. Vẫn đôi mắt xanh lạnh lẽo ấy nhưng môi anh ta từ từ nhếch lên nụ cười lạnh giá đến rợn người, nhẹ nhàng nhả ra hai chữ - "Roy Wang".
---
Miền Nam nước Anh
Kể từ ngày hôm đó, cuộc sống của Roy vẫn diễn ra bình thường, vẫn cùng Thiên Tỉ đến lớp cười đùa vui vẻ. Có lẽ, cậu đã cất đi chuyện Người Sói vào một xó nào đó của trí nhớ, dù sao cậu cũng chỉ là một đứa trẻ vô lo vô nghĩ.
Thời tiết hôm nay rất tuyệt, ánh nắng xuyên qua kẽ lá nhảy nhót trong không gian sau đó nhẹ nhàng đáp xuống, dát một màu vàng ánh lên từng ngọn cỏ xanh, dưới con đường quen thuộc in dấu chân, hai đứa trẻ vô tư trêu chọc nhau.
Roy Wang hỏi -"Hôm nay là ngày bao nhiêu Thiên Tỉ nhỉ?"
Thiên Tỉ vuốt vuốt cằm rồi rồi đột nhiên hét toáng lên -"Hôm nay, hôm nay là sinh nhật của cậu đấy, ôiii tệ thật, tí nữa thì tớ đã quên mất, xin lỗi, xin lỗi cậu"- Thiên Tỉ vừa nói vừa hướng đôi mắt ăn năn hối lỗi về phía Roy Wang.
"Sinh nhật tớ?"- Roy Wang giật mình ngạc nhiên.
"Cậu không nhớ gì luôn hả?"- Khóe miệng Thiên Tỉ giật giật.
"Tớ, không"- Roy lắc đầu, lơ mơ đáp.
Ặc, Thiên Tỉ mắt tròn mắt dẹt nhìn Roy. Cũng đúng, cậu ta có bao giờ nhớ cái gì đâu?
"Hôm nay chúng ta đi đâu nhé?"- Thiên Tỉ ra chiều suy ngẫm.
Roy cũng suy nghĩ rồi đáp -"Hay tối nay cậu đến nhà tớ đi?"
Thiên Tỉ hào hứng -"Được thôi, được thôi".
Nói rồi hai đứa cùng kéo nhau về, trên đường vẫn không ngớt bàn tán.
Roy không biết rằng, bắt đầu từ hôm nay, cuộc sống của cậu sẽ hoàn toàn thay đổi, sẽ phải đối mặt với bao nhiêu thử thách dường như cả đời cậu cũng không thể tưởng tượng.
Là ngày mà cậu được sinh ra và ấn định cùng với hậu duệ đời thứ 100 của dòng tộc Wang, Karry Wang.
Đây là đau thương hay bất hạnh?
Nếu Roy biết rằng có ngày hôm nay, thì liệu cậu có chấp nhận bước tiếp?
Đêm...
Vì muốn cho Roy Wang bất ngờ nên Thiên Tỉ đã mang thật nhiều thật nhiều bánh kẹo đến cho cậu, nhiều đến mức bỏ vào cái túi cậu vác muốn không nổi.
Không ai không biết rằng cái người tên Roy Wang đó không những nói nhiều mà còn cực kì tham ăn, cậu mang bao nhiêu đây chắc cậu ta bất ngờ đến chết thôi, rồi thể nào cũng bổ nhào vào ôm cậu mà rối rít cảm ơn.
Đang mơ tưởng đến viễn cảnh tươi đẹp ấy thì bỗng nhiên Thiên Tỉ đứng sựng lại, cậu nép mình vào một góc khuất, đôi mắt tò mò suy xét nhìn xung quanh sau đó đôi con ngươi dần mở to hết cở, cả đời Jackson chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng này, nếu có thì cũng chỉ là trên phim ảnh.
Trước cửa nhà Roy có ba chiếc xe đen sang trọng đang đậu, còn có rất nhiều người mặc vest đen, đeo kính đen đứng ở hai bên cửa. Một lúc sau, cánh cửa mở, bên trong có bốn người mặc vest khác đen bước ra. Cậu trợn mắt kinh hoảng, giọng lắp bắp, -"Roy, Roy".
Trên tay một người đàn ông cao lớn chính là Roy Wang, bạn thân của cậu nhưng tình trạng của cậu ấy hình như là bị ngất rồi. Người cuối cùng đi ra là chú Jack, ông không còn là ông chú mặc đồ nông dân nữa mà thay vào đó là một bộ vest màu xám bạc, gương mặt nghiêm nghị pha chút phiền muộn khó có thể phát hiện.
Sau khi ba chiếc xe vừa khuất bóng, cậu dựa vào tường rồi từ từ trượt xuống, cổ họng khô khốc khó khăn nuốt nước bọt, cậu há miệng hít ngừng ngụm không khí, lá phổi bị đè nén muốn vỡ tung.
Căn nhà trở về vẻ yên tĩnh vốn có, chỉ còn lại một màn đêm yên tĩnh.
Cùng đêm đó tại một lâu đài ở Thụy Sĩ...
"Thưa ngài, tôi vừa nhận được tin Roy Wang đã được dòng tộc Wang mang đi"- Một người áo đen cung kính nói.
"Ta biết rồi, theo dõi sát động tĩnh của chúng, không được để lộ sai sót cũng không được quyền tự ý hành động, ngươi lui ra đi"- Một giọng nói đầy uy quyền vang lên.
"Vâng! Thuộc hạ đã rõ!"- Nói xong, người áo đen cung kính lui ra.
"Daurant Wang, năm đó ngươi đã giết chết con trai ta, ngươi nhất định phải trả giá, Hill Holson ta nhất định phải khiến con trai ngươi sống không bằng chết, cho nó cảm nhận được mùi vị mất đi người thân là như thế nào!"- Người đàn ông lắc lắc ly rượu vang trên tay rồi một hơi uống cạn. Ánh mắt đỏ rực hiện lên vẻ tà ác khó lường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro