Chap 16| Yêu Và Được Yêu
- Nhà chúng ta có khách hả em?
Anh là người mở màn cho cuộc hội nghị. Thông qua chất giọng điềm đạm, nét mặt tươi tắn, cho thấy anh chàng không có biểu hiện của sự khó chịu hay kìm nén bực bội trong lòng đối với vị khách kia. Có lẽ, trải qua "đêm hè mộng đẹp" vừa qua, Khải đã có niềm tin nhất định vào tình cảm cậu dành cho mình, cũng như năng lực bản thân hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Vương nguyên hiển nhiên cảm thấy hơi khó tin vào biểu hiện này của vị anh trai kiêm người yêu vốn luôn nóng tính, lại chẳng đội trời chung với Dương Dương, tối hôm qua còn cho người ta một cú đấm, thế mà sáng nay đã đổi thay quay ngoắc 180 độ. Dù biến đổi theo hình thức tốt lên hay xấu đi, lòng cậu cũng cảm thấy bất an, bởi cơn giông tố luôn được khởi nguồn bằng sự tĩnh lặng êm đềm.
- Tôi muốn đến rũ Vương Nguyên qua nhà tôi chơi. Anh có phiền gì không? – Dương Dương không hề mảy may đắn đo về thái độ của Khải, đi thẳng vào vấn đề cần đối mặt.
- Hôm qua vừa mới đi dự tiệc rồi, hôm nay còn đến nhà làm gì?
- Hôm qua đến nhà là vì mẹ tôi, còn hôm nay là vì tôi. Hai chuyện khác nhau!
- Tối qua em ấy thức khuya nên giờ còn hơi mệt, đi ra ngoài nắng mưa không tốt cho sức khỏe. Cần trao đổi gì thì cứ ở lại đây, trà nước đầy đủ, cứ từ từ mà trò chuyện.
Vị trí ba người ngồi an tọa trên ghế sô-pha, nhưng khoảng cách của hai vị chủ nhà lại gần sát. Không những thế, chàng trai lớn còn quàng tay ôm lấy cậu trai nhỏ, cử chỉ thân mật dịu dàng, áp môi mình vào bờ tóc mềm mại, như thể khẳng định mối quan hệ rõ ràng như mặt trời buổi sáng cho vị khách kia thưởng ngoạn.
- Không cần phải thể hiện quá lố như vậy đâu! Đừng tưởng hôm qua dằn mặt tôi bằng một cú đấm là tôi sẽ sợ mà rút lui. Cho dù anh có là anh trai hay người yêu của cậu ấy đi nữa, thì tôi vẫn sẽ nhất quyết giành lại cậu ấy về mình. Tôi có thừa khả năng làm cậu ấy hạnh phúc hơn anh!
- Chú em nói thế là xem thường khả năng của anh đây rồi. Xét về tương lai và tuổi tác, anh đây đã là sinh viên sắp ra trường, rồi sẽ có công việc ổn định trước chú, hoàn toàn tự lực cánh sinh để xây dựng cuộc sống cho riêng hai đứa chúng tôi.Và tôi cũng là người đến trước đã sống cùng em ấy từ nhỏ. Còn chú em thì sao? Chỉ là một thằng nhóc lớn xác ăn chưa no lo chưa tới.Chen vào chuyện tình cảm của người khác, làm một kẻ thứ ba đáng tầm thường, sức học cũng chỉ ở mức vừa tầm, lấy gì để đảm bảo tương lai hay cũng chỉ ngồi đó mà dựa dẫm vào ba mẹ?!!
Bị xúc phạm danh dự đến mức cực điểm, Dương Dương đứng phắt dậy, mang theo sự khiêu chiến hùng hồn. Vương Tuấn Khải cũng đồng thời đứng lên, như một cách đối đáp không chút e sợ. Vào khoảnh khắc đối mặt này, cậu mới chứng kiến và nhận ra tầm vóc của hai đối thủ, kẻ tám lạng người nửa cân.
- Anh với Dương Dương đừng như vậy nữa, em có là gì đâu mà hai người lại cứ đấu đá nhau sứt đầu mẻ trán thế chứ?!
Hai ngọn lửa phần nào được nước suối trong veo dập bớt, ngừng màn phóng điện nhãn cầu, tiếp tục ngồi vào vị trí cũ. Khải toan định kéo cậu đến gần như lúc nãy thì cậu bạn kia đã nhanh tay hơn, rịt cậu ra phía trước, giữ khoảng cách quân bình giữa hai chàng. Khải cố kìm nén cơn bạo loạn, lấy chữ "Nhẫn" làm đầu, dù sao thì để cậu bé ở giữa chứ không kéo nhào vào lòng ôm là được. Lúc này, ánh nhìn của Dương Dương bắt đầu hướng về phía cậu, cử chỉ vẫn nhẹ nhàng như cũ nhưng thái độ đã mang theo sự quyết tâm cao thâm:
- Cậu khẳng định có thể ở cùng một chỗ với chính người anh trai từng trên danh nghĩa là "cùng cha khác mẹ" với mình sao?
- Thì bây giờ biết rõ không có quan hệ ruột thịt rồi, còn vướn bận gì đâu nào?! – Anh chen vào giải thích rõ nguồn cơn.
- Tôi không có hỏi anh, có tuổi rồi nên biết cách giữ lịch sự dùm!
- Dương Dương à, chúng ta là bạn thân của nhau mà đúng không?
- Phải, lúc trước là thế... nhưng bây giờ thì hơn thế nhiều rồi! Tôi thích Vương Nguyên, và tôi nghĩ tôi mới là người phù hợp với Vương Nguyên hơn cả.
- Tại sao ông lại khẳng định như vậy?
- Hiện tại, có thể đúng như anh ta nói, tôi chỉ là một thằng nhóc học hành chưa tới đâu, tương lai chưa định hướng rõ.Phải !Tôi chỉ là người đến sau. Nhưng tôi tin chỉ cần nổ lực hết mình, thì rồi đây tôi cũng sẽ đạt được thành quả tốt cho cuộc sống tự lập sau này. Thêm nữa, mẹ tôi rất quý Vương Nguyên, chắc chắn sẽ rất vui nếu hai chúng ta ở cùng một chỗ. Còn với mối quan hệ hiện tại của cậu và hắn ta, hoàn toàn không có kết quả rõ ràng, chắc chắn sẽ chịu sự phản đối của ba mẹ, vì hai người đã ở danh nghĩa anh em một nhà quá lâu rồi. cậu nghĩ ba mẹ sẽ dễ dàng chấp nhận sao?
- Cậu nói cứ như thể là chuyện của mình sẽ suôn sẻ lắm vậy? Cậu cũng là con trai một duy nhất, bao nhiêu niềm tin đều đặt hết vào, ba mẹ cậu sẽ chịu để cậu kết giao với một thằng con trai sao? – Anh tuy bị sang chấn tinh thần, nhưng vẫn bình tĩnh đối đáp lại.
- Tất nhiên cũng không dễ dàng gì, nhưng tôi tin nếu người đó là Vương Nguyên, thì ba mẹ cũng sẽ tiếp nhận thôi!
- Vì thế ý cậu là, chỉ cần Vương Nguyên đồng ý, thì cậu ngay lập tức sẽ công bố chuyện này cho gia đình biết?
- Không phải ngay bây giờ, đến khi mọi thứ ổn định, tôi đã có thể tự lo cho tương lai của mình, thì tôi sẽ mạnh dạn nói ra sự thật cho ba mẹ biết.
- Hai người đừng như vậy nữa. Chẳng ai có thể biết trước được tương lai thế nào, nên đừng hùng hồn cho rằng mình có thể "vá trời lấp biển"! Em cũng cảm thấy mình không xứng đáng để nhận được quá nhiều điều tốt đẹp đến thế đâu!
Màn đấu khẩu chính thức được hạ màn, mọi sự tập trung lúc này đều đổ dồn vào cậu trai nhỏ. Không khó để Anh và Dương Dương nhận thấy nét mặt hỗn tạp của cậu lúc này, ánh mắt ngấn nước đong đầy xúc cảm lo lắng.
- Chính Vương Nguyên cũng biết tương lai có nhiều thay đổi, mọi thứ đều không hẳn sẽ cứ như thế... Đến một lúc nào đó cậu sẽ nhận ra được ai mới là người thích hợp để ở cạnh bên. Chỉ cần cậu chấp nhận tôi, tôi có thể chắc chắn chuyện của tụi mình sẽ không gặp phải sự ngăn trở nào hết!
- Dương Dương à, đừng như vậy! Tôi rất quý mẹ ông, xem bà như mẹ của mình vậy. Ngay cả ba ông dù không thể hiện gì nhiều nhưng cũng xem tôi như người trong nhà. Hai người họ đều luôn hết lòng tin tưởng tôi, rằng lúc nào cũng là người bạn thân sát cánh bên con trai họ. Tôi không muốn khiến cô chú thất vọng!
- Sẽ không đâu, họ chỉ thản thốt lúc đầu... rồi đâu sẽ vào đấy cả thôi!
Anh không bao giờ muốn mình trở thành người thừa thải với trái tim bên lề, anh chàng bước đến nắm tay Dương Dương kéo ra, dãn khoảng cách giữa hai người họ...
- Đừng nói những lời quả quyết khi chính bản thân cậu chưa làm được gì! Còn tôi, tôi thừa sức lực hơn cậu, bản lĩnh hơn cậu, Vương Nguyên ở bên cạnh tôi là sự lựa chọn đúng nhất!
- Anh chỉ đơn giản là muốn chiếm hữu cậu ấy mà thôi! Rồi tôi sẽ giúp cậu ấy nhận ra, ai mới là người xứng đáng!
Dương Dương dùng ánh mắt nửa quyết tâm nửa thương luyến nhìn cậu, rồi âm thầm quay mặt bước đi không một câu chào. Lòng cậu chợt thấy hổn độn, trải qua sự kiện hôm nay cậu mới hiểu đường đến yêu thương không chỉ có một màu hồng, còn rất nhiều chuyện phải đối mặt phía trước. Như đọc được suy nghĩ trong cậu anh bước đến ôm lấy cậu trai nhỏ, cử chỉ dịu dàng cùng giọng nói trầm ấm như để ủi an tinh tinh thần bớt đi lo nghĩ:
- Anh đã nói với em là đừng nghi ngại gì cả, mọi chuyện cứ để anh giải quyết! Em chỉ cần biết đoạn đường sắp phải đi luôn có anh kề bên, như vậy là đủ rồi... Nhưng em phải hứa với anh một điều!
- Hứa điều gì? – cậu nhăn mày khó hiểu.
- Dù có như thế nào cũng không được thay lòng, cũng không được phản bội anh. Chỉ cần trái tim em luôn luôn hướng về anh, anh có thể đảm bảo không có bất cứ trở ngại nào có thể ngăn cách chúng ta được cả!
- Anh không tin tưởng em sao? Trong khi em mới là người lo sợ hơn cả?
- Anh đã củng cố mọi thứ hết rồi em còn lo sợ gì nữa?! Trong khi anh mới sợ mất em thôi, vì khi con người có nhiều hơn một lựa chọn, khó tránh khỏi dao động tâm lý, toan tính thiệt hơn để tìm một bến đổ an toàn. Dù không ưa gì cậu ta, nhưng anh vẫn phải công nhận là cậu ta rất thật lòng và quyết tâm với em, anh lo...
Anh tính nói tiếp nhưng đã bị ngón tay của cậu chặn lại. Gương mặt đã thôi hoảng loạn ưu phiền mà thay bằng ánh mắt nồng nàn cùng nụ cười mím chi tỏa tia nắng ấm dịu nhẹ:
- Một khi em đã yêu thương ai, thì không bất kỳ thứ gì có thể thay đổi được! Em đã lựa chọn anh, quyết tâm đến với anh là chấp nhận tất cả, sẽ không vì sự tốt đẹp nào khác hơn thế mà đắn đo!
Anh chàng cao lớn điển trai thu hồi lại nét mặt nghiêm trọng, sự ôn nhu khỏa lấp trong vòng tay ôm xiết nồng nàn, khẽ cúi người hôn lên làn môi mềm mại của cậu trai nhỏ, Anh tự hứa với lòng dù có phải gian khổ đến mức nào, dù có không còn gì trong tay thì vẫn quyết tâm nắm giữ người yêu bé nhỏ này mãi mãi... Vì cậu là niềm tin, tình yêu, là động lực sống vững vàng để anh có thể bước tiếp đoạn đường dài nhiều chông gai phía trước. Chỉ cần có cậu kề bên, anh sẽ không lo sợ bất kì điều gì cả.
Chỉ cần có em thôi...
Trải qua 8 ngày thi công liên tục, căn phòng của cậu cũng đã hoàn thành. Với gam màu chủ đạo là xanh lá , không gian mở với cửa sổ ban công thông ra khuôn viên vườn hoa dưới sân nhà, bầu không khí trong lành tươi sáng luôn đón được ánh bình minh buổi sớm mai. Ba đã mời một kiến trúc sư rất giỏi vốn là người bạn thân thời đại học của ông, nên mọi ý kiến mong muốn của cậu về cách bày trí căn phòng đều được thực thi rất sát sao và hoàn hảo.
Cậu vui vẻ huýt sáo dọn đồ đạc vào phòng, sắp xếp mọi thứ ngăn nắp, lòng hân hoan háo hức vì sắp được tận hưởng không gian mới thật rộng rãi và đầy đủ tiện nghi. Nhưng có một người đang cùng cậu phụ khiêng đồ, sắp xếp phòng ốc thì lại chẳng mấy vui vẻ, vì ngày tháng "mặn nồng ân ái" bên nhau đã mất tiêu rồi!!! >.<
- Đồ đạc thì cứ dọn qua phòng em, học hành giải trí thì cứ riêng. Nhưng tối thì qua phòng anh ngủ nha? - Anh công tử bày ra bộ mặt lừa tình, nói lời ngon ngọt dụ dỗ "Thỏ đã thành tinh" ở lại hang động của anh chàng.
- Chi vậy chời? Em có phòng riêng rồi thì phải ngủ ở đây chứ, mắc gì ngủ nhờ phòng anh nữa?
- Không phải là ngủ nhờ, mà là ngủ CHUNG!
- Thôi, em rất thích phòng mới của em... phòng anh cũ mèm hông thèm! – Vương Nguyên lè lưỡi chọc quê ku-te không đỡ nổi.
- Được lắm, có trăng quên đèn, có mới quên cũ, có lê quên lựu chứ gì?! Vậy thì anh cũng sẽ như vậy, đêm đêm mò qua phòng mới khang trang này ngủ ké!
- Ai cho chứ, hồi đó là ai chảnh chọe không cho người ta vô phòng, hở tí là bắt gõ cửa, hở tí là đuổi ra, hở tí là làm giọng địa chủ! Giờ thì thời đại đổi thay rồi, tui sẽ cho mấy người biết thế nào là đau thương!!! Lòeeeeee.
- Bà xã nỡ đối xử với ông xã như vậy sao?! - Anh bắt đầu nâng cấp tuyệt chiêu.
- Cái gì ông xã chứ, ai thèm làm bà xã của anh! Biến đi!!! – Cậu đóng rất tròn vai một người phụ bạc.
- Bà xã đại nhân... đừng bỏ anh mà.........
Anh tỏ ra là một người si tình đáng thương, nhào đến ôm lấy cậu trai nhỏ, nhưng thực chất là đang giở trò ve vãn mân mê tìm cách đẩy cậu lên giường mới để... tí ta tí tởn!!! Nhưng kế hoạch của anh chàng không thể thực thi vì đã có "đại cát gia" xuất hiện giải nguy cho người yêu bé nhỏ...
- Cái gì mà ồn ào quá vậy hả?~!
Cậu hoảng hốt nhanh chóng đẩy anh ra vừa lúc papa đi tới trước cửa phòng, sức giằng co áp đảo khiến cho dù người đẩy là cậu nhưng lại bị ngã nhào, vì thế anh oan uổng trở thành thủ phạm ức hiếp kẻ yếu. Papa thấy tình cảnh đó hiển nhiên chân mày chau lại, nhìn chầm chầm vào Khải như kẻ tội đồ, bước đến "nhẹ nhàng" nhéo lỗ tai anh:
- Cái thằng này đã chừng này tuổi rồi mà vẫn chưa bỏ cái thói ăn hiếp em út nữa hả? Muốn ba bắt mày nằm dài lên bàn quất roi mây như hồi nhỏ nữa không?!! - Từ lúc Khải trưởng thành, bớt long nhong thì papa chỉ la mắng chứ không đánh đòn như lúc nhỏ nữa vì cũng cần giữ thể diện cho con cái, tuy thế sẽ có ngoại lệ nếu thằng con bất trị này làm càng với cậu- đứa con trai út mà ông muôn phần chiều chuộng.
- Ui da... Ba bình tĩnh đã, cái gì cũng phải điều tra kỹ lưỡng rồi mới nghiêm hình chứ! Chưa biết đầu đuôi sự việc ra sao mà đã đổ hết tội lên con là sao chứ?! - Anh cao hơn papa một chút nên phải cúi nghiêng người để nương theo tay đang nhéo lỗ tai mình cho bớt đau, nét mặt lộ rõ sự đau khổ.
- Còn điều tra gì nữa, thằng bé thì nằm xài lai dưới đất còn mày thì đang trong tư thế "vồ mồi", đây lại là phòng của em mày nữa. Không dưng lại qua phòng người ta không phải kiếm chuyện gây sự là gì?!
- Không phải, con chỉ là... - Anh đang định giải thích nhưng bị cậu chặn lại.
- Không có gì đâu ba, anh hai chỉ là ganh tị chút xíu vì phòng mới của con đẹp và "lộng lẫy" hơn phòng ảnh thôi à! – Cậu vẫn còn lo thiên hạ chưa đủ loạn, Khải chưa đủ te tua, nhất quyết châm thêm xăng vào lửa.
Anh gần như ức chế đến mức máu muốn phun ra ngoài, cái tên nhóc ngây thơ dễ bị ức hiếp ngày nào giờ đã tinh ranh và cao tay ấn hơn anh chàng tưởng, biết đặt điều vu cáo "ngậm máu trây trét người" nữa! Papa đẩy ánh mặt sặc mùi đe dọa vào Khải, phán một câu:
- Em mày đã an phận ở căn phòng nhỏ thó suốt mười mấy năm rồi, giờ nó chỉ hưởng phần nó đang có thôi! Là anh lớn đừng có mà nhỏ nhen quá, phòng hai đứa tiện nghi đều như nhau thôi! – Papa toan quay lưng bước ra ngoài thì chợt nhớ ra điều gì liền quay lại hỏi - Ủa mà hồi nãy ba nghe cái gì mà "ông xã bà xã" nữa... Hai đứa nói chuyện gì vậy?
Anh và cậu đồng loạt giật mình, cố gắng viện lý do bàn luận về một bộ phim "sến chảy nước" nào đó để đánh lạc hướng, ba vốn cũng không để tâm mấy chuyện lặt vặt nên cũng cho qua. Nhưng sự việc không chỉ dừng lại ở đó, một vấn đề khác lại tiếp tục phát sinh. Trong bữa cơm tối, bỗng dưng mẹ vốn xưa nay kiệm lời lại đưa ra một câu chuyện khiến mọi người đều tập trung cao độ:
- Sao lâu rồi không thấy Khải dẫn bạn gái nào nữa về nhà ra mắt nhỉ?
Thời gian trước, cứ khoảng mười bữa nửa tháng là anh lại dẫn về một cô bạn gái mới để ba mẹ tuyển chọn, hiển nhiên cô nào cũng sắc nước hương trời, chân dài tới nách, da trắng ngọc ngà, lá ngọc cành vàng, thế lực thênh thang. Mà đối với những cô nàng nhung lụa như thế thì tính cách "thuần khiết trắng trong" chỉ là lớp vỏ bọc ngụy tạo thôi, chứ đạt được tiêu chuẩn truyền thống đối với ba mẹ chồng thì khó tìm hơn là mò cá ở hồ bơi nữa. Tuy hơi khó chịu với sự "bắt bồ" dễ dãi của con trai, nhưng ba mẹ vẫn nghĩ chắc tại anh đào hoa nên khó chọn lựa, thôi thì cứ đem về từ từ đi, không lẽ 100 đứa không lọc ra được một đứa tuyệt hảo sao?! Nhưng mới tới cô nàng thứ 48,49 gì đó thì tự dưng anh ngưng bặt, không rướt về thêm, làm papa và nhất là mẹ cụt hứng vì không được làm giám khảo danh dự chấm giải cho cuộc thi "con dâu thế kỷ 21" nữa, tiếc hùi hụi luôn!*.*
- Bộ dạo này chán yêu đương nhăn nhít rồi hả? Hay đã tìm được "bến đổ" bình yên nào rồi? Nếu có thì dẫn về cho ba mẹ xem mặt coi có được không thì tiến tới luôn, còn không thì còn biết đường mà "chia tay sớm bớt đau khổ". Để một ngày đẹp trời mày dẫn con nhỏ đó về với cái bụng chành ành rồi bảo cưới là tao "tiễn vong" hai đứa bay về nơi an nghỉ cuối cùng luôn đó! – Papa vẫn thường đưa ra những lời dọa nạt đầy chết chóc như thế đối với Khải, từng ấy thuốc "dựt tê tê" mà còn chưa đủ phê với anh chàng nữa đó đúng là cha con cao thủ võ lâm bá đạo.
- Papa yên tâm! Con xưa nay chơi bời luôn biết điểm dừng, không bao giờ để lại hậu quả! -Khải vẫn bình tĩnh đối đáp lại, sau đó xoay tầm mắt hướng về cậu, chỉ vài giây nhưng đủ để đối phương có tật giật mình. – Đúng như ba nghĩ đó, con đã tìm được bến đổ bình yên rồi. Nên sẽ không trăng hoa bay bướm mai cô này mốt cô kia nữa đâu!
- Ô, là ai mà khiến một thằng "cả thèm chóng chán" như con rữa tay gác kiếm thế? Chắc là phải tuyệt sắc nghiêng đất nghiêng trời lắm đây?! - Mẹ vô cùng háo hức với "bến đổ" của anh.
- Nói chung thì cũng rất gần... mà cũng rất xa... - Khải xoa xoa cằm, mắt hướng lên trần nhà ra chiều đăm chiêu tư lự.
- Là ai vậy? Ba mẹ đã biết qua chưa? Mau đưa về đây để xem thử là người thế nào, gia thế có đàng hoàng không đã!
- Ba mẹ đừng lo, gia cảnh của nhà mình và "người ấy" rất giống nhau, vô cùng cân xứng! Con tin chắc ba mẹ sẽ rất yêu thương... Một ngày rất gần thôi con sẽ công bố chính thức.
Ba mẹ đều vô cùng tò mò xen lẫn sự háo hức chờ mong, không rõ "đứa con dâu tương lai" kia có được như những gì anh quảng cáo không nữa. Vì mãi tập trung suy nghĩ mà hai bậc phụ huynh đều không biết có một "thằng bé âm thầm" khác đang toát mồ hôi lạnh ướt cả sóng lưng vì lo sợ dâng tràn, trong khi gã sói to xác kia đang tung chiêu bài mèo vờn chuột đầy thích thú.
Nhưng đồng thời, trong cậu lại dâng lên nỗi lo lắng bồn chồn. Bởi lẽ ba mẹ đều đang rất kỳ vọng vào đứa con dâu trưởng (và cũng được xem là duy nhất) của gia đình họ Vương. Họ sẽ nghĩ gì khi một mai sự thật được phơi bày, rằng người mà thằng con trai lớn với vẻ ngoài khỏe mạnh, nam tính ấy lại đem lòng yêu thương chính đứa em trai sống chung dưới một mái nhà hơn 10 năm, mà chính họ cũng đã xem như ruột thịt.
___End Chap 16___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro