Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7 : Sao Cậu Lại Không Giữ Lời ?

....Vương Nguyên chợt lấy hồn về

" Ê , ê , cậu làm gì mà mất hồn vậy ? "

" Cậu cũng có hơn gì tôi đâu " Chí Hoành đáp trả lại

" Ơ, thì...thì , mà hắn nói với cậu cái gì vậy? " Vương Nguyên nói qua chuyện khác để bớt quê :">

" Có.. có gì đâu , thôi đi vô lớp trước nha * mặt ngại ngùng * " Hoành Nhi giấu chuyện Thiên Tỉ nói với mình

Trên đường đi vào lớp, Chí Hoành tự nghĩ " Mình giấu cậu ấy như vậy có đúng không ta . Thôi kệ, mình chỉ muốn tốt cho cậu ta thôi, ai bảo cậu ta không có ghệ làm gì "

* Sáng hôm sau *

Phòng Vương Nguyên hôm nay có vẻ bừa bộn hơn những ngày thường

- " Hông biết nên mặc gì đây , mệt quá sao bộ nào cũng xấu hết vậy " * Vừa thử đồ vừa than *

- " Được rồi, bộ này đi "

Chọn đồ một hồi lâu thì Nguyên Nhi chọn được một bộ ưng ý, bỗng nhớ đến Hoành Nhi, " không biết hôm nay mình không đi chơi với cậu ta , chắc cậu ấy buồn lắm nhỉ. Nhưng không sao , ai bảo cậu ta không có giá như mình, phải chịu thôi "

* Công Viên *
Vương Nguyên vừa bước xuống xe thì đã thấy Tuấn Khải vẫy tay kêu

-" Ở đây "

Vừa thấy Tuấn Khải thì Vương Nguyên đỏ mặt ngượng ngùng bước từng bước thật nhanh đến

- " Sao cậu đến sớm vậy? "

- " Không phải tôi đến sớm đâu, tại em đến trể đó , thôi chúng ta vào chơi thôi "

Nói xong Tuấn Khải nắm tay Vương Nguyên đi vào công viên. Cái nắm tay đó làm người Nguyên Nhi nóng lên mặt cậu càng ngày càng đỏ

- " Tôi.. tôi muốn chơi cái đó " Vương Nguyên chỉ lên cái tàu lượn siêu tốc đang chạy với tốc độ cao

- " Chơi... chơi cái khác được không ? " Tuấn Khải gượng lại

- " Không, tôi muốn chơi cái đó :(( " Vương Nguyên nhõng nhẽo khiến Tuấn Khải xiêu lòng

- " Được, chơi thì chơi " *chiều người yêu ghê :3 *

Cả hai cùng lên chiếc tàu lượn.và chọn ghế đầu

- " Sao không ra sau ngồi ? "

- " Tại tôi thích ngồi ở đây, cậu sợ à? " * mỹ thụ can đảm :v *

Không muốn mất hình tượng với Nguyên Nhi, Tuấn Khải liều mình ngồi chung * khóc trong lòng * . Tàu bất đầu chạy

- " Aaaa, đã quá... " Vương Nguyên hét to

Tuấn Khải thì chỉ ngồi im không nói gì
*Sau khi chơi xong*
- " Hôm nay vui thật đó , lâu lắm rồi tôi chưa chơi trò đó " Vương Nguyên vừa nói vừa cười, chợt nhìn qua Tuấn Khải

- " Cậu bị sao à, có bị gì không đấy? "

- " Không sao "

- " Ờ, vậy mình chơi cái đó đi "

- " Cáp treo hã , sao em cứ thích chơi những trò độ cao không vậy, sao không chơi cái nào thấp thấp ấy? "

- " Cậu có chơi không thì bảo? " Vương Nguyên lườm Tuấn Khải

- " Ok, chơi , được chưa? " Lại mềm lòng rồi :((

Ngồi trên đấy không có gì vui nhưng đối với Vương Nguyên miễn cao là thích còn trong người Tuấn Khải bây giờ cực kì tệ

- " Cậu bị gì à, gần xong rồi, ráng xíu đi "

- " Tôi sắp chịu hết nổi rồi, em im lặng nhé " nói xong Tuấn Khải liền choàng cổ Vương Nguyên lại và hôn , nụ hôn mãnh liệt của Tuấn Khải làm Vương Nguyên đơ cả mình

Sau khi ra khỏi cáp treo , hồn Nguyên Nhi vẫn chưa trở về, cậu nắm tay Tuấn Khải lại

- " Cậu đúng là kẻ không giữ lời " * mặt vẫn không cảm xúc *

-" Chuyện gì, tôi có làm gì đâu? "

- " Anh đã nói nếu tôi không đến thì anh sẽ cắn vào môi tôi, nhưng tôi đã đến rồi sao anh vẫn cứ cắn thế? "


END CHAP 7




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: