Ngoại truyện 7: Truyền thuyết (4)
Tối đó Bạch Thiên vừa trở về phòng thì được mẫu thân gọi, y thắc mắc, thường ngày mẫu thân chẳng đoái hoài gì đến hắn hôm nay lại gọi hắn? Hắn không mấy để tâm bước đến, vưaf mở cửa phòng hắn lễ phép cuối đầu hành lễ, khi ngước lên mới để ý bên cạnh mẫu thân là một nữ nhân vô cùng kiều diễm, làn da trắng như sữa, mái tóc đen dài xoã ra đôi mắt to tròn e ngại nhìn hắn.
-Bạch Nhi con đến rồi, mau lại đây- mẫu thân hắn cười vui vẻ vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, hắn ngồi xuống liếc nhìn nữ nhân kia rồi hỏi
-Mẫu thân, bên cạnh là....?
-Đây là Tiểu Mai, sắp tới con cùng Tiểu Mai thành thân đưa Tiểu Mai lên làm hoàng hậu đi! Con cũng không còn trẻ nữa- mẫu thân hắn nói rồi quay sang nữ nhân tên Mai kia cười vui vẻ. Hắn chết đứng, thành thân? Hắn không còn trẻ? Thật ra hắn chỉ mới hai mươi bốn xuân, đâu thể gọi là già? Điều quan trọng hơn hết hắn không muốn thành thân với bất cứ ai cả!
-Mẫu thân, chuyện này xin để nhi thần nghĩ kĩ, mẫu thân nên nghỉ ngơi sớm. Nhi thần cáo lui- hắn nói rồi đi nhanh ra khỏi phòng, Huệ Huệ (mẹ hắn) khẽ nhíu mày trước hành động của hắn liền sai người quan sát nhất cử nhất động của hắn
Hôm đó theo thường lệ hắn đến nơi hẹn gặp y, hôm nay y đến trễ hơn thường ngày, một canh giờ sau hắn thấy y xuất hiện sau làn sương mù mờ mờ ảo ảo, khuôn mặt phụng phịu của hắn làm y phì cười, bao nhiêu mệt mỏi liền tan biến trong nháy mắt. Y đi lướt trên mặt hồ gợn sống tiến đến chỗ hắn, cười nhẹ xoa xoa mái đầu của người mình yêu. Ở bên cạnh ngươi, cho ngươi là của riêng ta, cho ta ích kỷ một chút thôi được không?
-Nào ta biết ngươi giận, đừng giận nữa, ta là có chuyện quan trọng mới đến trễ a
-Hừ....trông ngươi tàn tạ thế nào, tạm tha cho ngươi mau theo ta vào trong!- Bạch Thiên đã sớm hết giận từ khi thấy y cười rồi, hắn giả vờ thôi. Y lắc đầu ôm lấy hắn nhẹ nhàng nói
-Ta không sao, đứng yên một lát
Hắn ngoan ngoãn đứng yên cho y ôm lấy, tên gia nhân đứng phía sau gốc cây run bần bật vì sợ. Tên gia nhân chạy vào trong thì thầm vào tai Huệ Huệ gì đó, ngay lập tức sắc mặt bà tưf trắng chuyển sang xanh cuối cùng là đỏ. Bà đâpj mạnh bàn đuổi tên gia nhân ra ngoài rồi đăm chiêu suy nghĩ chuyện gì đó.
-Bạch Thiên, bảo trọng, ta....yêu ngươi- trước lúc rời đi y đã nói câu này, không kịp để hắn hiểu, không cho hắn cơ hội trả lời đã biến mất rồi. Trong lòng hắn bỗng dưng dấy lên nổi bất an không xác định nhưng hắn không để tâm lắm xoay người vào trong.
Hắn vào được vài bước thì thấy xung quanh mình toàn là lính canh tay lăm lăm mũi giáo chĩa vào hắn, nhưng trong khuôn mặt đầy nỗi sợ hãi không nói nên lời. Hắn còn đang suy nghĩ về chuyện ban nãy và tình hình hiện tại thì hai tên lính tranh thủ thời cơ kiềm tay hắn lại đưa đi, trong miệng còn lo sợ nói
-Hoàng tử xin hãy tha cho chúng thần, đây là lệnh của hoàng hậu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro