Chap 6: Yes or no
Hôm đó, cậu đi lang thang trên con đường đó trong đầu cậu chỉ có hai từ "Tiểu Khải", cậu cứ đi thơ thần như vật thì đi ngang qua quán cafe clover mà anh và cậu hay lui đến, từ khi không gặp nhau nữa cậu đã không còn đến đây nữa rồi! Định bụng rằng đi ngang qua luôn nhưng cậu chợt khựng lại...đó chẳng phải là Mĩ Kì sao? Cô đang vui chơi cùng ai kia? Cô bảo hôm nay cô ốm cơ mà? Để chắc chắn cậu bước vào đứng sau lưng cô giả giọng hỏi
-Hai bạn đẹp đôi thật đó!
-Hihi cảm ơn bạn nha!- cô trả lời nhưng vẫn chú tâm vào người bên cạnh (là không có phép lịch sự ấy mà :v)
-Mình có thể chụp hình hai bạn không?- Nguyên hỏi cốt để cô quay sang và thấy mặt cậu
-Được...chứ...- cô vui vẻ quay sang thì thấy Nguyên, mặt cô xanh thấy rõ, cậu chính là không thèm để tâm quay sang hỏi cậu trai bên cạnh
-Hai bạn quen nhau bao lâu rồi? Đẹp đôi ghê á!- cậu tươi cười hỏi, cậu trai kia cũng vui vẻ đáp lại
-1 năm rồi
-Vậy.....Hạ Mĩ Kì! Chia tay đi!... À bạn trai kia đừng hiểu lầm! Tôi chính là đang nói chuyện giữa tôi và Mĩ Kì a, cô ấy bắt cá hai tay, cậu cẩn thận a! Bái bai- Nguyên nói rồi bỏ đi một mạch để hai người kia ngơ ngác, cậu cười nhạt nhẽo đến cả Mĩ Kì cũng chẳng đáng tin tưởng, nhưng bất ngờ nhất chính là bản thân cậu, cậu không thể tin đó là điều mình vừa làm
Cậu trở về nhà ngồi yên đó, cậu cứ như người mất hồn, ăn không ăn, uống không uống chỉ ngồi yên đó, hồn đã phiêu du miền cực lạc rồi.
Suy cho cùng, người sai có phải là cậu không? Là cậu từ đẩy anh ra xa mình, tự đẩy mọi người ra xa mình, tự khép kín bản thân. Là cậu sai rồi! Cậu nhớ anh, nhớ đến điên cuồng nhớ đến da diết. Đã bao lâu rồi cậu không thấy anh cười? Đã bao lâu rồi anh không nghe anh gọi tên? Lấy hết can đảm cậu nhấn máy gọi cho anh
Túttttttttt.... Cạch
-Alo? Cậu gọi tôi có gì không?- là cái giọng lạnh lùng đó, cái giọng bất cần đó của anh vang lên mà cậu đau... Anh không còn thân thiết với cậu nữa. Anh trở thành tảng băng rồi. Nhưng cậu đâu biết anh vui thế nào khi cậu gọi cho anh?
-Ừm....em...em có chuyện muốn nói với anh...có thể ra bờ sông được không?
-Được
---- Bờ sông ----
-Có chuyện gì?- 'Nguyên tử, sao em lại gầy như vậy? Không có anh ở bên cạnh cũng phải biết tự chăm sóc bản thân chứ? Lâu rồi không thấy em nhìn xem có khi gió thổi em bay theo luôn đấy!'
'Tiểu Khải, anh sao không cười như mỗi khi anh gặp em nữa? Xem mắt anh kìa? Thâm quầng cả rồi! Là do thức khuya nữa đúng không?'
Hai người cứ vậy mà đứng đó, mỗi người một suy nghĩ nhưng suy nghĩ của họ đều hướng về đối phương. Cả thời gian như ngừng trôi, gió như ngừng thổi, mặt sông tỉnh lặng, không khí im lặng đến ngột ngạt khó thở. Không thể chịu nổi cảm giác này nữa anh lên tiếng phá vỡ nó
-Có chuyện gì thì mau nói đi! Không tôi về đấy!- câu nói của Khải như đánh thức cậu về hiện tại liền vội vã ngăn lại
- Khoan đã...- cậu hít một hơi sau lấy hết dũng khí nói với anh- Anh biết chuyện này có thể sẽ kinh tởm em, sẽ xa lánh em nhưng em không thể giấu nữa... Tiểu Khải, em yêu anh! Yêu nhiều lắm! Rất nhiều! Sợ anh kinh tởm xa lánh nên mới quen Mĩ Kì mà quên anh, cuối cùng em lại đau. Anh nói xem có thể cho em một cơ hội để theo đuổi anh không? Yes or no?
Nghe xong cậu nói, tim anh như được đập lại, nó như kiếm được sự sống của mình. Anh chạy lại ôm lấy thân ảnh nhỏ bé của cậu, hít lấy hít để cái mùi sữa đó cái mùi hương đã lâu lắm rồi anh chưa được nghe, anh nhẹ thì thầm vào tai cậu
-Yes, Tiểu Nguyên Tử, Anh yêu em! Cuối cùng em cũng nhìn về phía anh rồi!
Câu nói của anh làm cậu hạnh phúc, cậu mỉm cười thật tươi, nước mắt cũng theo đó mà rơi ra những giọt nước mắt của hạnh phúc. Cậu ôm chặt lấy anh như thể sợ anh biến mất vậy
Đêm thanh, gió mát, trăng tròn, sao sáng ( :)) ) có hai còn người đang ôm lấy nhau, trên môi họ đều vẽ một nụ cười tuyệt đẹp. Nhưng, trò chơi bây giờ mới THỰC SỰ bắt đầu! Cuộc sống chính thức bước sang trang mới. Tất cả chỉ mới là bắt đầu!
P/s: chap này hơi ngắn :(( mai sẽ viết fic tặng Hoành~ hôm nay là sinh nhật Hoành Hoành nên mới viết, chỉ sợ đến lúc up chap mới bên Việt Nam đã là ngày 20 mất rồi :((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro