Chap 46: Sự thật
Sinh nhật thì cũng qua rồi, tiệc cũng tàn rồi. Cũng không phải là chuyện kết thúc, nói xem cậu hiện tại có rất nhiều việc để làm. Từ cái bí mật của cha cậu đến những việc làm của ông ta từ nay đều là cậu đứng ra giải quyết
-Mọi người hôm nay tớ mời mọi người lên thiên giới thăm quan sẵn tiện còn có một số chuyện cần giải quyết
-A được thôi
Vậy là bốn người cùng lên thiên giới, cũng chẳng có gì to tát chỉ là cậu muốn điều tra xem rốt cuộc là ông ta đã làm cái gì. Vừa lên đến thiên giới cậu đã sai một thiên thần cấp cao điều tra rõ trong thời gian chờ đợi có thể đi thăm mẫu thân.
-Mẹ con về rồi
-Roy về rồi sao?
-Wang phu nhân xin chào
-Các con không cần khách sáo cứ gọi ta là bác Diệp
-Bác Diệp con nhớ bác quá- Hoành Hoành chạy lại ôm bà, bà xoa đầu Hoành mỉm cười
-Con hôm nay mới nhớ đến mẹ sao?
-Đâu có đâu, hì hì con về có chút chuyện mà
-Thưa ngài đây là thông tin ngài cần ạ
-A cảm ơn cậu rất nhiều! Cậu lui ra đi-cậu cằm xấp giấy đọc hồi lâu rồi đóng lại cười nhạo một tiếng. Quay sang nói với bà
-Mẹ con dẫn mọi người ra ngoài vườn một chút
-Ừ các con đi vui vẻ nhé
-Thế nào? Thông tin em tìm sao rồi?-anh ngồi xuống bên bãi cỏ xanh mướt quay sang hỏi cậu
-Quả đúng như em dự đoán, ông ta không phải là thiên thần cũng chẳng phải là cha em
-Cậu nói vậy là sao?- Hoành hét toáng lên chỉ riêng Thiên Thiên và Khải vẫn ngồi im đó
-Ông ta chính là ác quỷ đã trốn ngục từ 50 năm trước. Sau đó đã cải trang làm thiên thần thân cận bên cạnh cha em rồi âm thầm ám sát ông. Ám sát cha em thành công ông ta cải trang thành cha em để thực hiện những tội ác tày trời. Chẳng may mẹ em đã phát hiện được việc này vậy là ông giết mẹ lúc đó em được 1 tháng tuổi. Em chỉ không hiểu vì sao lúc đó ông ta không giết em? Haha đáng đời ông ta đến cuối cùng lại bị chính tay em giết chết. Cũng thật may mắn vì em không phải là con ông ta! Em đã từng thắc mắc vì sao ông ta không đeo nhẫn của boss thì ra là do chiếc nhẫn đã kháng cự ông ta. Thật nực cười, cuối cùng ông ta lại chết như vậy. Nếu sớm biết em đã không để ông ta chết mà phải cho ông ta thấu hiểu cảm giác của em là thế nào! Mọi người có thấy cái nhà kho đằng kia không? Cái nhà kho đó chứa bao nhiêu là xác người, của con người, của ác quỷ và cả thiên thần. Em không ngờ thiên giới đã thối nát đến như vậy! Hôm nay em sẽ đốt, đốt hết tất cả làm dơ bẩn cái thiên đường mà mọi người luôn nghĩ là tuyệt vời này!- cậu thao thao bất tuyệt chẳng để ý những giọt nước mắt đã sớm lăn dài trên má. Tay anh siết chặt thành nắm đấm đến bật máu, ôm lấy cậu anh nhẹ nhàng nói
-Em muốn khóc đúng không? Hãy khóc đi! Ba mẹ em sẽ tự hào mà em đã trả thù cho họ rồi!- anh vừa dứt lời cậu liền oà khóc nức nở, cùng lúc đó Thiên Thiên đã làm phép xong, cái nhà kho gần đó bỗng dưng bốc cháy cùng lúc đó 4 địa điểm khác trên thiên đường đồng loạt bốc cháy. Nếu dùng bản đồ sẽ nhìn ra được năm nơi bốc cháy nối lại sẽ được hình ngôi sao. Hoành Hoành và Thiên Tỷ ngồi bên cạnh vỗ vỗ lưng cậu.
Hôm đó những địa điểm đó bốc cháy đến 3 ngày 3 đêm. Mọi người trên thiên giới gọi đó là ngày gột rửa tội lỗi của thiên giới.
P/s: có cái này là tớ muốn dành cho các cỏ chúng ta. Không phải cái nào cũng đúng chỉ là vô tình nghĩ ra và thấy nó sẽ hợp với nhiều người thôi. Nó chính là hợp với tớ còn hợp với các bạn hay không thì còn tuỳ a.
"Cô là vì được người mình thương mà nói những lời làm cho mê mẩn.
Còn tôi là vì được nghe giọng hát ấm áp của người ta làm cho mê mẩn."
Khi nghe bài hát của TFBoys bổng dưng tớ nghĩ ra câu này. Không phải ai cũng nghe những lời hoa mĩ của con trai. Chúng ta chính là không cần những lời giả dối đó (tuỳ người) chỉ cần giọng hát của họ làm ấm lòng chúng ta, nó chân thật hơn bao giờ hết. Không phải tớ cho rằng mình đúng chỉ là tuỳ người thôi nhưng cũng đừng phản pháo lại. Và nếu ai có muốn đem câu nói này ra ngoài thì ghi rõ nguồn nha! Điều cuối cùng tớ cuối cùng cũng có thể cmt rồi *ôm mặt khóc không ra nước mắt* nên từ bây giờ tớ sẽ cố gắng trả lời cmt của mọi người! Mong mọi người ủng hộ~
A mà còn nữa, sau sự kiện tung bom để kịp sinh nhật Nguyên Nguyên vừa rồi tớ đã cạn kiệt ý tưởng nặng nên tớ sẽ lặn vài ngày và không biết khi nào mói ngoi lên. Thân ái chào tạm biệt~ và hẹn gặp lại
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro