Chap 29: Đính ước bị huỷ bỏ
-Nguyên Tử! Dậy nào, tan sở rồi em còn định ngủ đến bao giờ? Chân anh tê cứng rồi!- Khải Khải ôn nhu gọi Nguyên dậy nhưng 5 từ cuối cũng chẳng dám nói ra
-Tan sở rồi sao? Oáp.... Tiểu Khải chúng ta cùng đi về nào- cậu chưa tỉnh ngủ đã vội đứng lên kéo Khải đi
-Ây, Bánh Trôi a hôm nay chúng ta qua nhà anh một chút
-Bình thường đều ở nhà anh mà?- cậu nghiêng đầu hỏi
-Không phải là khu chính đó! Ba muốn gặp em
-Vậy sao? Vậy chúng ta mau đến đó!-nhắc đến ba Khải cậu rất thích nha! Ông xem cậu như con ruột vậy lại còn hay kể chuyện cho cậu nghe nữa
-Em định ăn mặc như vậy đến sao?- anh giữ cậu lại hỏi
-Không được sao a? Em muốn bác Vương thấy em đã trưởng thành mà!- cậu bĩu môi nói, trên người cậu chỉ là một bộ đồ vest màu đen giản dị trái ngược với anh khi mặc bộ đồ này đã tạo lên được vẻ uy nghiêm còn cậu....cũng chỉ loi choi như con nít thôi
-Thôi không bàn cãi nữa! Trễ rồi chúng ta cùng đi- anh thở dài một cái cũng không nói nổi tiểu tử này
Vừa bước lên xe cậu đã nói rất nhiều nha! Nhưng vì đường đến trụ sở chính không phải gần nên thoáng cái cậu lại ngủ mất
Anh thấy vậy cũng chỉ biết cười trừ rồi lấy áo khoác mình đấp lên cho cục bông tròn tròn nhỏ nhỏ kia.
-Nguyên Nguyên đến nơi rồi dậy đi
-Đến rồi sao? Mau vào trong em muốn gặp bác Vương
Anh phì cười trước cái vẻ trẻ con của cậu rồi đưa vào trong, cậu không khỏi ngạc nhiên, toà lâu đàu này bây giờ còn hoành tráng hơn trước, quả thật 10 năm đủ để thay đổi toàn bộ nơi này. Anh nhanh chóng dẫn cậu đến thư phòng của Vương lão gia
-Thưa ngài, cậu chủ đã về còn dẫn thêm một người tên Huy ạ!- quản gia cung kính nói
-Dẫn họ vào
-Vâng ạ
Cạch
-Ba con đã về- anh thấy ba mình liền mỉm cười một cái
-Vương lão gia đã lâu không gặp, người có khoẻ không?- cậu bước vào làm bộ nghiêm nghị hỏi
-Ôi là Vương Nguyên đây sao? Thay đổi nhiều quá! Con đã kiếm được Nguyên rồi ta rất tự hào về con!-ông vừa thấy Nguyên đã niềm nở chạy ra đón thằng con kia bị vứt một xó rồi
-Bác Vương con có chuyện muốn nhờ bác a
-Tiểu tử không cần khách sáo vậy, chuyện gì bác sẽ giúp nếu được
-Chuyện đơn giản lắm a, bác đừng nói cho ai biết cháu là Nguyên là được cứ gọi cháu là Huy a
-À như vậy thì đơn giản thôi, con mấy năm qua...
Cạch! Ông Vương chưa nói hết thì có tiếng mở cửa rồi một người phụ nữ trung niên bước vào, cậu chỉ cần liếc qua là biết người này là ai với lại còn có Tử Khởi theo sau khuôn mặt có phần đắc thắng nhìn cậu
-Vương phu nhân xin chào!- cậu đứng lên cuối người lễ phép chào
-Xin chào, Tiểu Khải con sao không chào mẹ? Để cậu bé này chào cho ư?
-Tôi chưa bao giờ công nhận bà là mẹ cả!
-Thôi thôi! Mọi người cùng ngồi xuống đã- ông Vương lên tiếng, Vương phu nhân đã sớm có tình cảm với cậu, vì khuôn mặt cậu quá dễ thương đi, còn lễ phép nữa
-Cậu bé có thể giới thiệu cho ta biết không?- bà mỉm cười, trông bà rất hiền hậu nha
-Tôi là Vũ Huy, rất vui được gặp Vương phu nhân- cậu mỉm cười một cái
-Và là người sẽ cưới tôi!- anh lên tiếng, bà nghe xong có chút bất ngờ song cũng gật đầu mỉn cười
-Ây nha~ vậy thì ta không phiền, có cậu bé dễ thương như vậy làm con dâu rất có phúc nha! Tử Khởi, xin lỗi ta không theo phe con được rồi-trái với suy nghĩ của mọi người bà Vương rất hiền hậu nha, ông Vương nghe xong cũng mỉm cười, lần này ông chọn đúng vợ rồi
-Vương phu nhân! Bà hứa sẽ theo phe tôi cơ mà?- Trịnh Tử Khởi khong cam chịu gắt lên
-Ta vốn nghĩ Tiểu Khải không có ý trung nhân mới chọn con, nhưng không ngờ Tiểu Khải đã sớm có rồi, với lại nếu không có mà chồng ta không đồng ý con thì ta sẽ không đồng ý đâu! Châm ngôn của ta là "Để cho chồng con đi theo quyết định của riêng họ, chỉ cần họ hạnh phúc"- bà Vương nếu nhìn kĩ thì nói tính tình chẳng khác nào Vương Nguyên đâu, với lại bà con trẻ nên giới trẻ thời nay bà đều có thể nắm bắt được
-Chuyện này công ty tôi sẽ bồi thường thích đáng cho công ty Trịnh! Bây giờ cô về đi!- Khải bây giờ mới lên tiếng
-Các người.... Các người... Tôi sẽ không quên chuyện này đâu!- cô ả tức giận nói rồi bỏ đi
Mọi người đều không hẹn mà đông loạt lắc đầu, sau đó quay sang nói chuyện rất vui vẻ, bà Vương hỏi cậu đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, cậu với bà rất hợp tính nhau, nói mãi thôi hai người kia cái gì cũng không thể chen vào vậy là ra chỗ khác để đánh cờ rồi. Trước mắt thấy gia đình này thật hạnh phúc nha! Nhưng sau này thì chưa biết được
P/s: vì thứ 6 là ngày đặc biệt của ta :)) nên tặng các nàng 2 chap :3 sáng thứ 6 chắc chắn sẽ có chap 30 nha :3 *nói nhỏ* bây giờ đang là trong giờ học đó :)) nhưng cả lớp được chơi là ta viết cái này liền đó :))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro