Chap 24: Thân phận bị bại lộ
Ni hảo~~~ các bạn lâu rồi không gặp~ mình đã lặn lên đây :)) còn ai nhớ không? Bữa giờ thi rất nhiều nha! Bây giờ rãnh rồi liền viết fic đây~ còn có một món quà tạ lỗi nữa đó chính là oneshot mới nhaaaa haha :))
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Anh từ từ mở đôi mắt mình ra, bật ngồi dậy, anh giận dữ đập bàn một cái sau đó đến ngay bàn làm việc với lấy điện thoại gọi điện cho Thiên Thiên
-Thiên Tổng! Nói chuyện một chút
-Nói đi
-Không là ra quán cafe đối diện
-Nói ở đây không được sao?
-Không! Đừng hỏi nhiều nữa! Mau ra đi!- anh gấp gáp nói rồi không để Thiên Tỷ trả lời đã cúp máy chạy ra ngoài
-Tại một nơi nào đó-
-Á! Đại Nguyên trả tớ mau! Miếng bít tết của tớ!!!!
-Không! Do cậu ăn châm thôi
-Mau trả mau trả
Tại một nhà hàng nào đó có hai bạn nhỏ đang tranh giành miếng bít tết không để ý đến sự việc "nguy hiểm" sắp xảy ra
-Tại quán cafe đối diện công ty-
-Anh gọi em ra đây làm gì?- Thiên Tỷ ngồi xuống hướng phía Khải mà hỏi
-Em nhớ họ không?- Tuấn Khải nhấp một ngụm coffee hỏi
-Họ?
-Hoành Hoành, Nguyên Tử
-Tại sao lại hỏi lạ vậy?
-Họ....chính là nhân viên mới!- anh ngước lên ánh mắt ánh lên vẻ bối rối, hoang mang và cả...hạnh phúc
-CÁI GÌ? Anh đùa sao?
-Anh không đùa! Chẳng phải em thấy họ rất giống sao? Huống hồ ban nãy họ còn xưng hô Nguyên Hoành lúc anh đang ngủ còn sợ anh nghe thấy?- anh ngồi thẳng người, giọng nói nghiêm túc hướng về khuôn mặt đang lộ vẻ bất ngờ kia
-Nhưng...họ giấu chúng ta làm gì cơ chứ?
-Anh không biết
-Vậy bây giờ anh định làm gì?
-Anh có trò này
Họ xì xào gì đó, mặt rất ư là...gian. Sau một hồi xì xào thì họ phá lên cười như chưa bao giờ được cười. Cũng đúng, từ lâu rồi, không biết từ bao giờ nữa họ đã không cười
Quay trở lại giờ làm việc, cậu nhìn anh không hiểu sao hôm nay cậu không tài nào tập trung được lâu lau cứ nhìn anh, rồi tim lại đập nhanh, hít thờ đều khó khăn có phải là sắp có chuyện gì không hay xảy ra rồi không?
Cậu cứ ngồi đó mắt thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định trong đầu đã đặt ra biết bao nhiêu câu hỏi. Anh đã có người yêu mới chưa? Không nghe anh nhắc tới nhưng làm sao mà không có được? Đã 10 năm rồi? Chẳng lẽ anh còn kiên nhẫn mà đợi cậu? Rồi anh so với 10 năm trước thực đẹp đi, hồi xưa thực hảo soái nha nhưng cũng là học sinh thôi bây giờ đã trưởng thành như vậy rất ra dáng một chủ tịch nha~ chứ ai như cậu? 10 năm rồi vẫn cứ loi nhoi choi choi như con nít lên 3 thôi. Anh cũng thực cao đi, anh có phải đã ăn cắp hết chiều cao của cậu rồi không? Chợt...cậu nhớ lại cái nhiệm vụ đau đớn đó mặt liền tái nhợt lắc đầu mấy cái.
Anh ngồi gần đó thấy cậu biểu cảm chính là thay đổi xoành xoạch đi thiệt hận là không thể cười to nha. Lấy lại bình tĩnh anh ho vài cái hướng phía cậu ánh mắt nghiêm tíc nói
-Huy Huy tối nay cùng tôi đi xem phim! À không...là Nguyên Tử tối nay cùng anh đi xem phim mới đúng!
-.....-cậu nghe giọng anh nói liền quay đầu lại mặt cứng đờ đi. Anh đã biết làm sao lại nhanh như vậy? Cậu nhất thời bất động cũng không biết nói gì nữa đành im lặng chờ người kia lên tiếng thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro