Chap 18: Lễ hội máu, cuộc chiến bắt đầu (4)
-Đứng lại! Bà muốn đi đâu?- bà ta vừa ra khỏi cửa thì nó bước ra chĩa súng vào người bà
-Ngươi định làm gì ta?- bà nhìn nó với ánh mắt thách thức
-Ha! Đổi cách xưng hô nhanh vậy sao? Nếu mẹ tôi biết bà định giết tôi thì sẽ thế nào nhỉ?- nó khinh bỉ nói
-Mẹ ngươi dám đụng đến ta sao?
-Hừ! Sao lại không?
-Không nói nhiều với con bé này nữa đuổi theo bọn chúng cho ta!
-Bước qua xác ta đã!- nó truyền qua não của anh "Karry đừng chạy nữa! Mau bay đến ngọn núi phía đi!"
Anh nhận được tin liền hô to
-BAY NÀO!- sau đó mọi người nhanh chóng biến hình rồi bay vụt đi
Nó nhanh chóng bắn hạ lũ thuộc hạ của bà rồi biến mất. Bà nghiến răng gọi đám thuộc hạ khác rồi bay đi tìm
-Một ngọn núi nào đó-
-Haha cuối cùng cùng tìm được rồi!- bà cười thô bỉ rồi đáp xuống
-Cuối cùng bà muốn gì đây?- anh cầm súng đứng trước mặt Roy
-Muốn con đính hôn! Chỉ cần con đính hôn ta lập tức tha cho thằng nhãi đó!
-Bà ngu bẩm sinh hay có đào tạo? Marrie chết rồi!- Thiên Tỷ lên tiếng chế giễu vốn cậu rất ghét bà ta, từ nhỏ rồi
-Thì đứa khác! Con gái không thiếu đến độ con phải yêu con trai!
-Đứa con gái nào chẳng như bà? Cưới là một sai lầm lớn nhất đấy
-Nếu con không nghe lời ta buộc phải dùng biện pháp mạnh vậy! TẤT CẢ LÊN!
Từ phía sau bà rất nhiều tên vệ sĩ cấp cao bước ra bao vây 5 người bọn họ. Họ cười, một nụ cười quỷ dị rồi nhanh chóng lấy thứ vũ khí của mình ra. Cuộc chiến diễn ra thật tàn khốc, tiếng kiếm va chạm nhau, tiếng súng vang lên liên tục, máu bắn tung toé khắp nơi xác người nằm la liệt dưới đất
-Lũ rác rưởi- Karry nói rồi tiếp tục lao đến
-Các ngươi cần phải tập luyện thêm!- Chí Hoành cười vui vẻ không ngừng bắn súng, Eric được mệnh danh là bách phát bách trúng!
-Các ngươi tại sao lại để nhiều sơ hở chết người như vậy nhỉ?- Jackson đôi mắt đỏ ngầu, lộ ra nụ cười có hai lúm đồng tiền ai thấy được nụ cười này thì hẳn là lần đầu tiên và là lần cuối cùng thấy nó, tay vẫn không quên cầm kiếm đâm tới tấp
Ai cũng tập trung vào trận đấu của mình, Roy đứng yên đó tay liên tục phóng những con dao sắt nhọn về phía những ai đến gần mình, ít ai để ý đôi mắt cậu đang hoá đỏ. Bà ta đứng đó run sợ, chưa đầy 5 phút bà đã mất hơn nửa số quân cứ thế này không đến 10 phút sau bà sẽ chết mất! Bà nhanh chóng gọi viện binh, nhưng vừa rút điện thoại ra thì nó đã bị bắn vỡ nát. Bà tức giận hét lên
-LÀ KẺ NÀO?
-Là ta! Ngươi định gọi viện binh? Hừ! Ngươi đừng hòng! Nào, bây giờ hãy chuẩn bị sang thế giới bên kia đi!
-Ngươi mắc mưu rồi! Còn kém lắm- bà ta cười khinh
-Cái gì?- nó nghi ngờ nhanh chóng quay lại thì thấy trong bóng tối có một tên đang chỉ súng vào Roy
-Không ROYYYYYY- nó hét lên phóng đến đó với tốc độ nhanh nhất có thể
PẰNG!
Nghe được tiếng nó hét Karry lập tức quay lại. Nó và Roy cùng ngã xuống... Quá khứ lần nữa lại được lập lại! Karry nhanh chóng chạy lại, cả Jackson cùng Eric cũng chạy đến. Eric nhạn chóng tạo kết giới xung quanh
-Không! Rin em tỉnh lại cho ca!!!!- Roy nước mắt giàn dụa lay lay người nó
-Khụ! Ca em...không sao! Ca...có bị thương không?- nó ho ra máu mệt nhọc nói
-Không...hức... Em không được ngủ! Không được bỏ ca!
-Ca khờ quá! Em là thiên thần cơ mà? Em chỉ bay lên trời để chữa trị vết thương rồi sẽ tìm ca mà!- nó mỉm cười nước mắt lăn dài trên gò má, tay nó run run cầm lấy cây súng của Karry chĩa về phía trước nói nhỏ- Ta có chết ta cũng kéo ngươi theo ta!
PẰNG!
Viên đạn lao đi với lực lớn về phía bà ta, bà lo sợ điều khiển một cái xác chết làm lá chắn nhưng súng của Karry có hoả lực rất lớn liền đâm xuyên qua cái xác đó đâm thẳng vào bụng bà
-Hự!- bà ôm bụng khuỵ xuống, nghiến răng rồi biến mất. Nó lúc đó cũng biến mất vào hư vô, chỉ còn lại tiếng nói vang nhẹ trong gió
"Nguyên ca, tạm biệt! Mẹ con xin lỗi! Mọi người cảm ơn về tất cả! Tạm biệt"
Nó vừa biến mất, kết giới của Eric tạo cũng biến mất. Roy đứng lên đôi mắt đỏ ngầu hét lên rồi phóng dao về tứ phía, hàng loạt lên quỷ gục xuống. Chẳng mấy chốc chỉ còn họ đứng đó bàng hoàng nhìn Roy, Roy buông dao ngã xuống may là Karry đỡ kịp. Trên mắt còn đọng lại giọt pha lê trong suốt. Karry nhìn cậu nghiến răng ken két dám lại Roy ra nông nổi này! Bà ta nhất định phải trả giá! Anh suy nghĩ nhất định phải nói với cha về chuyện này. Bọn họ xuống núi hướng thẳng về căn nhà của anh
-Thiên đường-
Có một người phụ nữ đẹp ngồi dưới đất, ôm tim mình thở hồng hộc mồ hôi nhễ nhại hoà cùng những giọt nước mắt mặn đắng
"Rin! Đã có chuyện gì xảy ra với con?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro