Chap 12: Hiểu lầm
Sáng nay, như thường lệ anh đến chở cậu đi học. Anh lướt ngang qua nó thì thầm rồi lên thẳng phòng cậu. Nghe anh nói nó nhếch mép cười rồi tiếp tục nhảy chân sáo xuống nhà
Mọi hôm lớp học nhốn nháo là do Duyệt Tiên phá, hôm nay không thấy cô ả cả lớp không khỏi mừng thầm. Cô nàng chanh chua, đanh đá hôm nay không đi học không chỉ riêng học sinh mừng mà cả giáo viên cũng mừng không kém thế là họ quyết định cho cả lớp nghỉ, tự học.
Trong lớp Thiên Tỷ và Chí Hoành tiếp tục âu yếm nhau làm nó và cậu không khỏi rùng mình. Nó quay sang cậu vui vẻ cười nói, bao nhiêu năm xa cách thì chắc chắn có rất nhiều điều muốn nói rồi. Đang nói chuyện vui vẻ bổng dưng có một bàn tay đặt lên vai cậu, mặt nó lập tức tối sầm lại, còn ai ngoài Triệu Đinh Phong?
-Lớp trưởng Vương cậu thật đẹp nha! Có thể cho tôi một buổi hẹn không?- hắn cười chế giễu
-Bỏ-bàn-tay-bẩn-thiểu-của-mày-ra-khỏi-người-Vương-Nguyên-ngay-lập-tức!- nó gằn giọng nhìn hắn
-Ây nha! Khả Khả làm gì mà giận dữ vậy? Có tình ý với lớp trưởng sao?- hắn mỉa mai nhìn nó, cậu ngồi đó rùng mình run sợ. Chí Hoành và Thiên Tỷ cũng quay sang nhìn tặng cho hắn ánh mắt đau thương 'sắp có người chết rồi' đó là suy nghĩ của đôi vợ chồng trẻ, còn cả lớp lặp tức im bặt để xem sự thú vị. Khoé mắt nó giật giật, cái gì mà có tình ý? Nó đá mạnh vào chân hắn làm hắn khuỵ xuống
-Mày bị điếc à?-đoạn nó cuối xuống thì thầm vào tay hắn-Ken, tao biết mày là ai nên coi chừng đó! Jackson còn đang ở đây, mày muốn hắn thay Karry trừng trị mày?
Nói đến đây mặt hắn trắng không còn giọt máu vẫn cố gắng đứng dậy, hắng giọng
-Nể tình cô là con gái nên tôi tha cho cô! Lần sau thì đừng học- sau đó hắn làm bộ tiêu soái bước ra khỏi lớp, vừa bước ra khỏi lớp liền chạy biến vào nhà vệ sinh, nó ngồi đó cười nhìn cậu
-Ca, ca có sao không?- nó nhẹ nhàng hỏi
-Ca không sao! Lúc nãy phiền em rồi!- cậu nói, trong thanh âm không giấu nổi sự run sợ
-Ây phiền gì đâu đó là bổn phận của em mà!- 7 từ sau nó chỉ dám nghĩ trong đầu
-----
Bây giờ trên lớp anh đang 'chăm chỉ' nhìn cửa sổ nơi đầy nắng gió, đối diện toà nhà là cậu nhóc nhỏ đang cười vui vẻ, nụ cười tựa như nắng sáng xua tan đi cái lạnh lẽo nơi này
"Nếu như em nguyện ý từng lớp, từng lớp, từng lớp...
... Bóc trái tim anh ra
Em sẽ phát hiện, em sẽ ngạc nhiên
Em chính là bí mật được giấu chặt nơi sâu kín nhất trong anh"
Chiếc chuông điện thoại reng lên báo có cuộc gọi, là một dãy số lạ, anh cầm điện giọng băng lãnh lên tiếng
-Là ai?
(-Karry? Là em đây!)
-Ai?- nghe giọng nói mặt anh thoáng bối rối nhưng cũng nhanh chóng hỏi lại
-Là em Duyệt Tiên đây!
-Muốn gì?
-Anh có thể đến đây với em không?
-Không rảnh!
-Đi! Em xin anh!
-Phiền phức! Ở đâu?- dù từ chối nhưng cuối cùng anh cũng đi đến đó
-DRAGON-cô nói mỉm cười nham hiểm "cá đã cắn câu"
Anh bước đến đó, DRAGON là quán bar nổi tiếng ở khu phố này. Vừa bước vào cửa anh đã thấy cô ngồi đó
-Muốn gì? Mau nói?
-Hức...hức...em buồn quá
-Liên quan đến tôi sao?- anh lạnh lùng hỏi nhưng trong lòng vô cùng rối ren, trước khi quen Roy (lúc còn làm thiên thần) người anh hết lòng yêu thương chính là Duyệt Tiên nhưng cô nàng lần đó đã bỏ anh theo người khác chỉ vì nghe tin anh không còn là người thừa kế nữa, nhớ lại chuyện xưa anh nhếch mép cười khinh bỉ
-Hức...- nói rồi cô ta gục xuống bàn, anh toan đứng lên đi về nhưng bị nhân viên quán chặn lại
-Xin lỗi quý khách, xin hãy đưa quý khác này về, cô ấy đã say quá rồi ạ
Anh liếc mắt về cô ả rồi dìu đi miệng lẩm bẩm
-Rõ Phiền Phức!
Nhưng vừa qua khỏi cửa anh đã bị đánh ngất... Đây là Karry sao? Từ khi nào đã trở nên không phòng bị như vậy? Từ khi nào đã trở nên dễ dãi như vậy? Là từ khi quen Roy! Và đó chính là hậu quả!
Về đến nhà cô ả liền đặt Karry lên giường, chính mình mặt cho mình một bộ váy ngủ quyến rũ, lặng lẽ nằm lên giường chụp tấm hình sau đó gửi đi rồi quay lưng ngủ mất
Vừa tan học là lúc điện thoại báo có tin nhắn cậu nhanh chóng mở ra xem, vừa bật lên liền khựng lại, chiếc điện thoại rơi xuống đất tạo ra tiếng động lớn khiến Hoành, Thiên, Khả ngừng lại quay sang nhìn cậu
-Cậu bị sao vậy có sao không?- Thiên Thiên cùng Hoành Hoành đồng thanh hỏi còn nó lặng lẽ nhặt chiếc điện thoại lên ánh mắt hằn lên tia giận dữ
-Các ca xem này!- nó đưa điện thoại, Hoành cùng Tỷ vô cùng ngạc nhiên, Karry đang làm trò gì vậy? Trên đó còn có một dòng chữ "cậu hết cơ hội rồi!" Họ nhanh chóng đưa Nguyên về, hôm đó cậu không ăn không uống tự nhốt mình trong phòng khóc mãi rồi cũng thiếp đi vì kiệt sức
~~~~Sáng hôm sau~~~~
Anh ôm đầu ngồi dậy, thấy Duyệt Tiên đang nằm bên cạnh liền hốt hoảng nhưng thấy người mình còn lành lặn chẳng bị gì thế là đi về không nói tiếng nào. Liền chạy qua nhà Nguyên để đón cậu đi học
-Anh còn tư cách để đến đây?- nó ra mở cửa thấy anh liền nhíu mày hỏi
-Em nói vậy là ý gì?
-Anh đi ngủ cùng con Marrie đó rồi đem xác đến đây đón anh trai tôi đi học à? Anh trai tôi tại anh mà khóc nguyên đêm bây giờ còn dám đến đây?
-Em....
-Không tin hả?- đoạn nó đưa điện thoại bị đập đến vỡ nát đưa cho anh
-Đây.... Đây chỉ là hiểu lầm thôi!- anh như không tin vào thứ mình vừa thấy
-Vậy chứng minh đi!- nói rồi nó đóng sập cửa lại bước vào nhà. Anh liền chạy đến nhà Thiên Tỷ
-Khải ca? Có chuyện gì?- Thiên Tỷ mới ngủ dậy còn ngáp ngắn ngáp dài
-Anh cần nhờ em giúp!
------
-À thì ra là vậy!- Thiên Tỷ đã tỉnh và kế bên là con heo ham ngủ Hoành Hoành! Hai đứa như nhận ra được sự thật mặt trong rất ngố làm người khác không khỏi phì cười nhưng hiện tại Khải không có tâm trạng
-Bây giờ anh phải làm sao?- mắt anh hiện rõ tia lo lắng
-Thì anh dùng gương quá khứ là được chứ gì?
-Ừ nhỉ? Tạm biệt hai đứa anh đến nhà Nguyên Tử đây
-Đợi đã bọn em đi cùng anh!
------
-Anh đến nữa à?
-Đến để chứng minh mình trong sạch!
-Được! Vào đi!- nó nhếch mép, phải làm như vậy thì tên này mới nhanh đi tìm chứng cứ chứ nó đã biết sự thật từ hôm qua rồi
-ANH CÒN ĐẾN ĐÂY LÀM GÌ? BIẾN ĐI!- Nguyên từ trên lầu đi xuống thấy Khải liền la hét, đôi mắt đã sưng húp từ bao giờ nhìn vào không ai không xót xa
-Nguyên...tử
-ĐỪNG GỌI TÔI BẰNG CÁI TÊN ĐÓ!
-Em hiểu lầm rồi!- Khải kiên nhẫn nói
-Ha! Hiểu lầm? Chứng cứ rành rành như vậy mà gọi là hiểu lầm?
-Anh đến đây để chứng minh mà! Xin em hãy coi! Một chút thôi! Sau đó muốn là gì cũng được
-Phải đó ca! Ca bình tĩnh lại đã! Nếu có chuyện gì em sẽ xử tên này thay ca!
------
Sau khi xem gương quá khứ chiếu, Nguyên vô cùng lúc túng. Mà may rằng trước khi cho Nguyên xem anh đã kịp nguỵ trang cho nó thành cái ipad chứ không thôi không biết phải giải thích thế nào
-Khải~ em xin lỗi
-Anh mới là người phải xin lỗi! Xin lỗi em, Nguyên Tử- hai người âu âu yếm yêm làm ba người còn lại liền đen mặt 'Chúng tôi là không khí à?' Nội tâm họ đang gào thét dữ dội =))
Vậy là họ đã vượt qua được thử thách lần này, cùng nắm tay nhau vượt qua mọi thử thách. Nhưng đó chỉ mới là thử thách đầu tiên! Họ có thể cùng nhau đi đến thử thách cuối cùng không? Có tin tưởng nhau không? Liệu có thể vượt qua mọi thử thách mà đến với nhau?
GAME START!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro