Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Vương Tuấn Khải, cứu tôi!!!

    6:30 am. Quạ…quạ..quạ…

- Aaaaaaaaaaa!!!

Bốp…Hự…Bịch…

Mới sáng ra, căn biệt thự sang trọng nhà Vương Tuấn Khải đã náo động, âm thanh cao tần phát ra từ một căn phòng khiến lỗ tai mọi người nằm trong bán kính vài kilomet muốn lủng ra.

Hiện trạng trong phòng, Vương Tuấn Khải mặt đen như đít nồi đang dùng ánh mắt hàn băng ngàn năm nhìn chằm chằm vào cái đống trên giường, bên này, Vương Nguyên cố thủ cuộn người trong chiếc chăn trắng to sụ, hé mắt nhìn lại hắn. Vậy còn chuỗi âm

thanh sống động khi nãy? Lí giải một chút. Tua lại hoạt cảnh lúc 6h 29 phút 59s có lẻ, chính là Nguyên mỹ nhân nhà chúng ta ( í nhầm, là của nhà nam thần) tỉnh dậy thấy mình nằm trong một căn phòng lạ lại thấy bên cạnh có người hơn nữa người đó còn đang ôm mình rất chặt. Nguyên theo phản xạ ngước lên nhìn, đập vào mắt là gương mặt full HD part n của Vương Tuấn Khải, hắn đang ngủ, gương mặt hơi ửng hồng vì hơi ấm. Cậu ngây ngẩn cả người, Vương Tuấn Khải dù lúc thức hay lúc ngủ đều đẹp một cách hoàn mĩ, tim cậu đập nhanh dần, mặt cũng đỏ ửng lên. Hắn đang ôm cậu, mùi hương trà xanh thanh thanh ngọt ngào trên người hắn làm Nguyên cảm

thấy êm dịu vô cùng.

Vương Tuấn Khải hơi cựa mình, tay vô thức xoa xoa eo nhỏ. Vương Nguyên bị hắn ăn đậu hũ liền hét toáng lên một cước đạp văng Vương Tuấn Khải còn

đang chìm trong mộng đẹp. Hắn còn đang mơ màng bỗng nhiên bị đạp một cái không thể phòng thủ nên chỉ kịp “hự” một tiếng rồi ôm hôn sàn nhà luôn.

Hắn tức giận rồi nhé, Vương Tuấn Khải chính là căm ghét nhất kẻ nào dám phá đám giấc ngủ của hắn, vậy

mà hôm nay không những bị phá mà còn bị đạp khỏi giường. Vương Tuấn Khải sát khí đùng đùng đứng dậy nhìn về phía kẻ vừa đá mình thì chỉ thấy có một cục trắng tròn trên giường, chính là tiểu mĩ nhân đang quấn chăn cuộn tròn người giương mắt nhìn hắn. Vương Tuấn Khải bị bộ dạng đó làm cho phì cười, bao nhiêu tức giận cũng đều bay hết lên thiên đường rồi cũng nên.

- Sao em thức dậy sớm vậy?

- Tên điên nhà anh sao cứ ám tôi mãi vậy? Đây là đâu? Sao anh lại ngủ chung giường với tôi?

- Đây là nhà tôi, còn việc chung giường là do…mà khoan, em không nhớ gì về tối qua sao?- Mặt Vương Tuấn Khải thoáng qua nét gian manh.

- Tối qua?- Vương Nguyên nhíu mày, thực sự cậu chẳng nhớ chút gì cả, đầu cũng có chút ân ẩn đau.

Vương Tuấn Khải quan sát biểu tình trên gương mặt Vương Nguyên thật muốn cười to nhưng nhẫn lại, không hiểu sao hắn luôn thích trêu đùa Nguyên, thích thấy cậu nổi đóa lên trông hệt như mèo con xù lông, đáng yêu vô cùng.

Vương Nguyên không biết suy nghĩ gì sau đó đưa hai tay lên chặn trước ngực, cảnh giác nhìn Vương Tuấn Khải. Hắn biết cậu lại đang lệch hướng bèn lên tiếng:

- Tôi không có làm gì em! Em là đang nghĩ cái gì vậy?

- Có thật không?

- Là thật!- Vương Tuấn Khải cười khổ- Tại sao tôi phải lừa em chứ?

- Làm sao tôi tin được anh?

- Nếu vậy thì…- hắn tiến lại, đẩy cậu xuống giường dùng hai tay cố định vai Nguyên, cười gian- đằng nào cũng mang tiếng là xấu xa rồi, hay để tôi ăn em thay bữa sáng luôn?

- Anh…ưm…

Vương Nguyên chưa kịp nói hết câu, đôi môi đã bị người kia ngậm lấy gặm cắn. Nguyên mỹ nhân ở dưới thân Vương Tuấn Khải vùng vẫy kịch liệt muốn thoát ra, luống cuống tới mức thúc đầu gối mình mà bụng hắn. Vương Tuấn Khải ngã người xuống bên cạnh ôm bụng, thật sự là rất đau, hắn vốn dĩ chỉ muốn đùa cậu một chút, không ngờ mĩ nhân lại ra tay mạnh vậy. Nguyên mỹ nhân lồm cồm bò dậy chạy một mạch ra cửa tính bài chuồn chợt phát hiện ra cậu đang đứng ở giữa một hành lang dài thật dài và không có lấy một bóng người.

Nhà Vương Tuấn Khải rất rộng, chia làm nhiều khu và mỗi khu lại có hàng chục phòng với các chức năng khác nhau. Nếu là người mới đến lần đầu chắc hẳn sẽ lạc đường vì những lối đi như mê cung với những dãy hành lang nối tiếp nhau trải dài tít tắp. Vương

Nguyên đánh liều đi bừa, dù sao thì cũng đã lạc, quay lại cũng không được nữa mà đứng lại thì biết tới bao giờ mới ra khỏi đây được.

Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên chạy ra khỏi phòng vội vàng đuổi theo, thế nhưng bóng dáng Nguyên nhỏ đã mất hút sau dãy hành lang vắng lặng. Hắn thở dài đánh thượt, xem ra lại mất công đi tìm cậu nữa rồi, gì chứ mèo con này chắc chắn sẽ đi lạc cho xem. Lỡ rủi mà cậu đi nhầm đến khu đó thì…

Tuấn Khải chột dạ, trong lòng nổi lên một cỗ bồn chồn, khó chịu. Hắn vội vàng chạy đi, Vương Nguyên mà lạc tới khu nhà ấy sẽ rất nguy hiểm.

Vương Nguyên đi lòng vòng ước chừng cũng khá lâu rồi nhưng vẫn chưa tìm thấy đường ra, trước mặt và sau lưng đều là những hành lang vắng ngắt không có lấy một bóng người.

- Ai da, nhà gì mà rộng quá vậy, đi mãi mà chẳng thấy sảnh chính đâu là sao?- Nguyên nhỏ hậm hực chu mỏ, dậm chân tiếp tục tiến về phía trước.

Đi thêm một đoạn nữa, cậu đột nhiên nghe thấy từ khu nhà phía trước phát ra tiếng ồn ào, nhốn nháo.

- Oa! Đúng là trời không phụ lòng người! Phía trước kia có người!

Nguyên mỹ nhân trong lòng một phen kích động, bước chân càng ngày càng gấp rút chạy về phía cánh cửa mang biển tên TK01.

Vương Tuấn Khải thở dốc đứng ở cửa phòng giám sát, đây là khu quản lý toàn bộ hệ thống camera của tòa nhà. Hiện tại trong lòng hắn như có lửa đốt, từ phòng hắn tới căn phòng này khá xa, nếu như Vương Nguyên thực sự không tìm thấy cửa ra, rất có thể

cậu sẽ lạc đến khu nhà ấy_TK01.

TK01 là nơi Vương Thị nuôi dưỡng, đào tạo sát thủ, tội phạm công nghệ cao…vân vân, điều đáng nói, bọn chúng đều là những kẻ có tiền án và đang bị truy nã toàn thế giới rất nguy hiểm. Hắn tuy là thiếu gia của Vương Thị cũng ít khi đặt chân tới, bọn người ở nơi đó thực sự là những tên phiền toái.

Khu TK01

Cạch…

Vương Nguyên đẩy cửa bước vào nơi phát ra tiếng ồn ào, nụ cười trên mặt cậu còn chưa kịp định hình đã tắt ngúm. Trong căn phòng rộng rãi là một đám người to lớn, mặt mũi bặm trợn, xăm trổ đầy mình. Bọn chúng chỗ thì túm năm tụm ba đánh bạc, kẻ thì nằm ngủ, kẻ đứng xem, có kẻ ườn người trên ghế chẳng rõ là đang nằm hay ngồi. Nghe tiếng cạch cửa bọn chúng đồng loạt quay ra nhìn cậu, một số tên

bắt đầu phát ra những tiếng cười khùng khục, khả ố.

- Ô! Người đẹp nào đây? Thực là khả ái quá đi! Haha.- một tên tiến về phía Nguyên mỹ nhân, bàn tay thô kệch vươn ra định chạm vào cậu, Vương

Nguyên lập tức lùi lại tránh bàn tay đó, kẻ kia làm cho cậu cảm thấy ghê tởm. Nhưng lùi chưa được mấy bước cổ tay Vương Nguyên đã bị một bàn tay thô

ráp, xấu xí khác tóm lấy, cả lũ người đó đã vây quanh cậu, dán vào người Nguyên những cái nhìn chứa đầy nhục dục.

Mặt Nguyên méo xệch, cậu bị vây thành một vòng tròn rồi làm sao mà chuồn được đây.

” huhu! Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà, còn chưa thoát khỏi tên mặt dày kia đã đụng phải lũ bệnh hoạn này” – Vương Nguyên cắn môi nghĩ thầm, tự lẩm bẩm một mình – Aizz, phải làm sao bây giờ?

- Bé con, nhìn em cá tính ghê, con gái mà cắt tóc ngắn như vậy, anh đây rất thích những cô gái cá tính như em nha!

Vương Nguyên trợn mắt, lũ người này bị mù hay sao mà lại nhìn cậu thành con gái. Nguyên mỹ nhân đùng đùng nổi giận, giật phắt tay ra khỏi bàn tay thô ráp kia quát lên:

- Mấy người mù sao? Tôi là nam nhân!!! LÀ CON TRAI!!! RÕ CHƯA??? Bọn chúng đột nhiên im bặt sau đó lại cười rộ lên.

- Em bé, em nói thật chứ? Ha ha ha! Là con trai, bọn anh trước giờ chưa từng gặp qua nam nhân nào lại xinh đẹp như em! Ha ha ha.

– Trăm nghe không bằng một thấy, trăm thấy không bằng một thử! Bé con hay là phục vụ bọn anh hôm nay đi.

Một tên khác trong đám vừa nói vừa tiến sát lại chỗ Vương Nguyên.

- Vô sỉ! Cút ra!!!

- Yo, cũng dữ quá đi! Anh đây rất thích nha.

Bọn chúng thu hẹp vòng tròn vây quanh cậu, những bàn tay xấu xí bắt đầu đụng chạm khiến cậu cảm thấy sợ hãi.

- Buông tôi ra, mấy tên khốn!- Vương Nguyên chống cự một cách yếu ớt.

Một mình cậu sao có thể đối kháng lại bọn chúng chứ. Cậu sợ hãi, cả cơ thể nhỏ bé ép sát vào góc tường không ngừng run rẩy từng đợt.

Trong suy nghĩ của Vương Nguyên thoáng qua hình ảnh của một người. Hắn sẽ đi tìm cậu đúng không? Hắn sẽ đến cứu cậu đúng chứ???

” Vương Tuấn Khải! Vương Tuấn Khải!!!” Nội tâm của Vương Nguyên thổn thức.

- Không được chạm vào tôi, lũ xấu xa các người.

- Ha ha ha! Ngoan đi bé con, bọn anh sẽ nhẹ nhàng với em.

- Không, buông ra! Vương Tuấn Khải!!! Vương Tuấn Khải, cứu tôi với!!!

XOẠT!!!

Chiếc áo phông trên người Vương Nguyên rách toạc ra. Đôi tay mảnh dẻ của cậu khua khoắng loạn xạ đẩy những bàn tay bệnh hoạn kia ra xa nguời mình.

Nước mắt trong veo từ khóe mắt bắt đầu ứa ra, lăn tròn trên gò má.

- Buông ra!!! Vương Tuấn Khải, cứu tôi!!!

RẦM!!!

~~~~End chap 5~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro